Trước đây, khi Tần Lạc bước vào phòng học, luôn có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của mọi người. Thanh âm rất vang, ở tận tít đằng xa vẫn có thể nghe thấy.
Nhưng, bầu không khí trong lớp học ngày hôm nay lại có chút khác thường.
Không có ai nói chuyện, cũng không có ai cười đùa. Trên mặt mỗi người đều là biểu tình nghiêm túc và nặng nề, giống như là sắp phải ra chiến trường để chiến đấu vậy, có chút thấp thỏm, lại có chút sợ hãi, bộ dạng như nghiêm trận chờ đợi.
Tần Lạc đứng ở trên bục giảng, thị tuyến lần lượt quét qua mặt mọi người, khi ánh mắt tiếp xúc với Vương Cửu Vửu, cô bé này lại nháy mắt với hắn một cái, dọa cho Tần Lạc phải vội vàng chuyển dịch ánh mắt của mình sang chỗ khác.
Thời buổi này, mấy cô gái nhỏ đều loạn như thế vậy, khiến cuộc sống của nam nhân thêm bao áp lực.
"Mọi người đều chuẩn bị tốt rồi chứ?" Tần Lạc hỏi.
"Chuẩn bị tốt rồi." Chỉ có lưa thưa vài người lên tiếng.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Tần Lạc đề cao giọng hỏi lại.
"Chuẩn bị tốt rồi." Thanh âm lần này mới lớn hơn một chút, nhưng vẫn chưa thể khiến cho Tần Lạc hài lòng.
Tần Lạc nhìn ra được bọn họ quả thực hơi khẩn trương. Dẫu sao thì đầy cũng là lần đầ tiên xuất chẩn của bọn họ.
Đối tượng thực hiện của bọn họ là người, chứ không phải là động vật hay là những thứ gì khác.
Nhưng, đây không phải là cái cớ để bọn họ lùi bước hoặc là không có lòng tin.
"Tôi thực sự rất thất vọng vì các em." Tần Lạc nói, mặt cười khổ.
Ào!
Toàn trường trở nên xôn xao.
Tất cả mọi người đều biến sắc, hoặc trắng bệch hoặc tím đen, muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại.
"Các em là học sinh do một tay tôi dạy dỗ. Tôi rất cố gắng để truyền thụtất cả những gì mà tôi biết lại cho các em. Từ trước tới giờ, tôi đều cảm thấy kiêu ngạo vì các em. Tôi cho rằng, khi tôi rời khỏi trường học hoặc là khi các em tốt nghiệp, mỗi người trong các em đều có thể trở thành một bác sĩ hợp cách. Không, nên nói là một Trung y ưu tú mới đúng."
"Đây vốn là một chuyện rất đơn giản. Ít nhất, tôi cho rằng là như vậy. Tôi rất nỗ lực, các em cũng rất nỗ lực. Vậy thì có chuyện gì mà làm không được chứ? Đáng tiếc, tôi đã đánh giá cao dũng khí của các em rồi. Tôi không ngờ học sinh trong lớp mà tôi dạy lại là một đám tiểu quỷ nhát gan. Sớm biết vậy ngay từ ngày đầu tiên thì tôi sẽ không đứng trên cái bục giảng này đâu."
Tần Lạc có chút thương cảm nói: "Thế này đi, nếu bằng lòng theo tôi ra ngoài nghĩa chẩn thì bây giờ dọn bàn rồi mang theo dụng cụ ra ngoài, còn người nào không có dũng khí thì cứ ở lại phòng học làm bài thi viết. Chút nữa tôi sẽ sai người đưa đề thi viết tới."
"Ai nói là chúng em không có dũng khí chứ?" Vương Cửu Cửu đứng bật dậy, tức giận nói. "Giọng nói của bọn em quá nhỏ là bởi vì... bởi vì chúng em đều chưa ăn sáng. Mọi người nói có đúng không?"
"Đúng vậy. Em hôm qua bị tiêu chảy. Tần lão sư, chúng ta mau khởi công đi, làm xong chúng em còn đi ăn cơm."
"Đúng vậy, trưa hôm nay tớ mời khách ở nhà hàng hải sản Vân Phàm, đồ hải sản ở đó khá lắm đấy." Tiểu phú bà tiểu Hoa cười hi hi nói.
"Nào. Mọi người trả lời lại một lần nữa đi. Chúng ta đã chuẩn bị tốt chưa?" Lý Mãnh ồm ồm gào lên.
"Chuẩn bị tốt rồi." Tất cả mọi người đều dồn hết sức để hét, nóc phòng học suýt chút nữa thì bị họ thổi bay.
Tần Lạc gật đầu hài lòng, nói: "Rất tốt. Các em phải nhớ, các em là bác sĩ. Sự tự tin của bác sĩ sẽ ảnh hưởng tới lòng tin của bệnh nhân đối với bệnh tình. Bất kỳ lúc nào, các em đều không thể để mất đi lòng tự tin."
"Rõ ạ." Học sinh ở phía dưới lớn tiếng trả lời.
"Tạm thời, tôi vẫn rất chờ mong đối với các em." Tần Lạc cười nói.
"Tần lão sư, yên tâm đi. Hôm nay chúng em cảm thấy quang vinh vì thầy, sau này thầy nhất định sẽ thấy quang vinh vì chúng em." Có học sinh lớn tiếng hét lên.
"Đúng đúng. Chúng ta sau này sẽ làm ra một chút thành quả trong giới Trung y. Sau này người khác nhắc tới Chu Kiện sẽ nói là, ái chà, hắn là đại đệ tử của đại sư Tần Lạc, truyền nhân của Thái Ất thần châm đấy. Chúng ta cũng sẽ làm cho Tần lão sư được nở mày nở mặt."
"Tại sao Chu Kiện cậu là đại đệ tử chứ không phải Lý Mãnh tớ là đại đệ tử?"
"Bởi vì cậu không 'đê tiện' như hắn!"
......
Những học sinh này hi hi ha ha cười đùa, sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất hết. Từ trên mặt họ không còn nhìn thấy vẻ do dự và bàng hoàng nữa.
Tần Lạc đập bàn, tỏ ý bảo mọi người im lắng, nói: "Tôi trước giờ luôn truyền thụ y thuật cho các em, nhưng lại rất ít khi giảng về y đức. Bởi vì cái thứ 'đức hạnh' này không phải là dựa vào sự giảng giải mà có được, mà phải dựa vào sự hun đúc và cảm ngộ. Làm một bác sĩ, phải nhớ kỹ một câu là: Người có thể không có ngạo khí, nhưng nhất định phải có ngạo cốt. Ngạo cốt có thể khiến bạn trở thành đoan chính, ngạo khí sẽ khiến bạn chống đỡ người từ ngàn dặm. Tâm lý của bệnh nhân là cực kỳ yếu ớt và mẫn cảm, hi vọng mọi người có thể có sự cẩn thận và lòng yêu mến bệnh nhân."
Tần Lạc xua tay, nói: "Xuất phát."
Rầm rầm rậm.
Các học sinh bắt đầu dịch bàn, bưng ghế, cầm những hòm thuốc đơn giản mà bọn họ đã chuẩn bị rồi bước ra ngoài phòng học.
Tuy mấy ngày gần đây trời không đổ tuyết, nhưng thời tiết vẫn lạnh buốt, gió lạnh rít gào xuyên cả vào trong quần áo, giống như những thanh đao băng lãnh cắt lên thân thể người ta.
Địa điểm mà Tần Lạc chuẩn bị cho bọn họ nghĩa chẩn được đặt ở cửa căn tin đầu tiên, đây là nơi có lưu lượng giáo viên lớn nhất.
Dưới sự chỉ huy của Tần Lạc, mọi người xếp bàn thành một hàng. Sau đó Lý Mãnh dẫn hai nam sinh đi treo biển quảng cáo mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước lên.
Có học sinh nhìn thấy biển quảng cáo 'Nơi nghĩa chẩn tư vấn của khoa Trung y lâm sàng học viện Trung y dược' đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, mặt đầy vẻ hiếu kỳ. Nhưng sau đó lại quay người đi vào nhà ăn. Nửa tiếng đầu tiên vẫn không có ai tới khám bệnh.
Nhìn mọi người đang rụt cổ ngồi ở đầu gió, Tần Lạc có chút không đành lòng. Nhưng đã kéo người ra rồi, phải khiến cho lần hoạt động này có ý nghĩa, để mọi người đều có thu hoạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Cửu Cửu đi tới, từ trong túi bách bảo của cô bé lấy ra một bình nước nóng đưa cho Tần Lạc, nói: "Tần lão sư, thời tiết lạnh lắm. Thầy uống trà để giữ ấm thân thể đi."
Tần Lạc cười nói: "Tôi không sao, em mới cần phải uống thêm nhiều nước, đề phòng cảm lạnh."
"Vậy sau khi em uống rồi thầy có uống không?" Vương Cửu Cửu chớp chớp mắt, nói.
"Cái này..."
"Em biết thầy không uống mà." Vương Cửu Cửu nói. Đặt cái chén vào trong tay Tần Lạc rồi nói tiếp: "Uống đi, bọn Lý Mãnh đi đun nước rồi, lát nữa là có nước uống thôi."
Thịnh tình khó từ chối, Tần Lạc luc này mới nhận lấy cái chén rồi uống mấy ngụm.
"Em thì không tị hiềm gì thầy đâu." Vương Cửu Cửu nói. Cô bé lấy lại cái cốc từ tay Tần Lạc, sau đó uống nốt chỗ nước trà còn sót lại.
",,,"
Tôi biết mà, không có cô gái nào để anh nhìn miễn phí, cũng không có cô gái nào để anh sờ miễn phí. Tần Lạc nghĩ một cách đầy bi kịch.
"Đúng rồi. Tần lão sư, mẹ em bảo em hỏi anh sẽ đón năm mới ở đâu đấy? Về phương nam hay là ở lại Yến Kinh?" Vương Cửu Cửu cười.
"Chắc là sẽ về." Tần Lạc nói.
"Các người sẽ đi chơi ở chỗ nào?" Mắt Vương Cửu Cửu sáng rực, bộ dạng vô cùng hiếu kỳ.
"Cái này... vẫn chưa biết." Tần Lạc nói. Bà cô à, có đi chơi cũng không dám dẫn cô đi theo đâu. Nếu để cô và Lâm Hoán Khê ở cùng một chỗ, có trời mới biết là sẽ phát sinh chuyện gì.
"Vâng. Em đã tra trên mạng, biết rằng quà vặt ở chỗ thầy rất có tiếng. Có cơ hội em sẽ tới thưởng thức. Thầy nói có được không?" Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, hỏi.
"Được..." Tần Lạc sắp khóc rồi.
"Nhưng đáng tiếc là em ở đó không có bạn bè quen nào cả. Thầy sẽ làm hướng đạo cho em chứ?"
"Tất nhiên."
"Vâng. Thầy nhớ kỹ lời thầy vừa nói nhé." Vương Cửu Cửu lúc này mới thỏa mản, quay người rời đi.
Lý Mãnh và hai nam sinh khác cầm vài bình nước sôi về, sau đó rót cho mỗi người một chén, mọi người cầm cái chén nước nóng trong tay mới cảm thấy người ấm hơn một chút.
Tần Lạc sợ mọi người chờ lâu nên chán nản, cười nói: "Mọi người đứng sốt ruột, hiện tại đang là giờ lên lớp, đợi sau khi học sinh tan, người ở bên này sẽ nhiều hơn. Nếu lạnh thì mọi người vận động một chút đi."
"Tần lão sư, bọn em không sốt ruột đâu." Lý Mãnh cười nói.
"Chút gió cỏn con này thì tính là gì? Năm đó Hồng quân còn đi dép lê trèo núi cơ mà."
"Đó là giày rơm, cậu có văn hóa hay không vậy?"
Tần Lạc gật đầu, để mặc cho bọn họ cãi nhau. Mọi người nói chuyện thì sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Lúc này, từ xa truyền tới tiếng động rất lớn, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy có một đám người đang khiêng bàn ghế tới, mục tiêu chính là vị trí của bọn họ.
"Học viên Tây y. Bọn họ chạy tới đây làm gì?" Có học sinh nghi hoặc hỏi.
"Bọn họ cũng không phải là muốn nghĩa chẩn chứ? Sao trùng hợp thế!"
"Mẹ khiếp. Chúng tới cướp địa bàn, anh em, xông lên."
.....
Vương Tử Hào bước tới trước mặt Tần Lạc, cười nói: "Tần lão sư, thật đúng là trùng hợp quá, các người hôm nay cũng ra ngoài nghĩa chẩn à?"
"Là trung hợp thật ư?" Tần Lạc híp mắt nói.
"Đùa chứ, không phải vậy đâu. Là tôi cố tình chọn ngày hôm nay đấy." Vương Tử Hào cười ha ha nói. "Tôi tìm anh mấy lần, yêu cầu cùng anh tỷ thí một trận, tiểu nhân vật như tôi tất nhiên là anh không coi vào đâu. Cho nên, nghe nói anh xin viện hệ đem thành tích nghĩa chẩn ghi lên hồ sơ của học sinh, tôi cảm thấy phương thức này cũng không tồi, cho nên cũng xin với viện hệ như vậy."
"Xem ra anh đã thành công rồi." Tần Lạc quét mắt nhìn những học sinh của Tây y viện, cười nói.
"Đúng vậy. Viện hệ rất khen ngợi phương thức kiểm tra này, cho nên đã đáp ứng tôi. Tôi nghe nói anh hôm nay cũng kiểm tra, vì thế cố ý kéo học sinh tới để góp phần thêm sôi động."
"Cám ơn." Tần Lạc hờ hững nhún nhún vai.
"Nếu như tới lúc đó học sinh của tôi cướp hết người, sẽ không khiến Tần lão sư cảm thấy khó chịu chứ?" Vương Tử Hào cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả dối khiến người ta kinh tởm, sầm mặt nói.
Hắn thực sự là rất hận thằng ôn đứng trước mặt này. Bởi vì sự có mặt của Tần Lạc đã cướp đi hết phong quang của hắn. Mà cô gái mà hắn khổ sở theo đuổi cũng có quan hệ ám muội với Tần Lạc, mình mấy lần tìm hắn khiêu chiến, hắn đều không thèm quan tâm.
Cũng may là hắn đợi được cơ hội này.
"Anh nghĩ xa quá rồi." Tần Lạc nói. "Loại chuyện đó không có khả năng phát sinh đâu."
Tần Lạc không muốn nói nhiều cùng hắn, xoay người bước đi.
"Vậy thì cứ chờ xem." Vương Tử Hào nói với bóng lưng của Tần Lạc.