BÁC SĨ THÚ Y ĐỆ NHẤT ĐẾ QUỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Theo Bùi Chu ra lệnh một tiếng, tiểu phượng hoàng đầu giống như máy đóng cọc hạ xuống, cái mỏ màu vàng nhạt linh hoạt há ra ngậm thịt, chỉ cần hai ba cái đã nuốt hết thức ăn vào bụng......

Trong quá trình ăn còn thỉnh thoảng lại lắc đầu một chút, đem thức ăn vụn dính bên ngoài hất bay ra.

Nhìn tiểu phượng hoàng ăn đến mỹ mị như vậy, Bùi Chu rất là vừa lòng.

Bởi vì hiện tại trong đầu anh phương pháp có thể cải tạo gia vị thành dược thảo không nhiều lắm, cho nên làm được đồ ăn hương vị như vậy so ra vẫn là kém một chút ý tứ, nhưng không nghĩ tới các ấu tể thú nhân không kén ăn chút nào.

Đương nhiên, đây cũng có thể là do chúng nó đã chịu quá nhiều ảnh hưởng của hương vị dược liệu.

Bình thường mà nói, có ít nhất hai loại dược tề thường được sử dụng trong thời kỳ trưởng thành của ấy tể thú nhân —— bích ngọc diệp thảo, cao cấp sinh trưởng tề.

Loại trước được cho là một loại rau dại có thể kiện vị (tốt cho dạ dày), sinh trưởng tại khe vực tộc Elf (tinh linh), loại sau lại được xưng là "Bánh dịch cao cấp", màu vàng óng ánh trong suốt, ẩn chứa các loại thành phần dinh dưỡng cần thiết cho các ấu tể như axit amin, vitamin, hơn nữa thuộc tính nhu hòa...... Nghe tới đều đặc biệt mê người.

Nhưng lại là cơn ác mộng trong thời thơ ấu của các thú nhân, hai loại được xưng là hắc ám dược tề chi vương.

Bùi Chu lúc ban đầu có chút khó có thể tưởng tượng được trình độ khó ăn của chúng nó, thẳng đến khi anh tự mình nhấm nháp một chút, mới bừng tỉnh đại ngộ.

—— cái gì mà bích ngọc diệp thảo, vị này căn bản chính là rau thơm a! Cái gì "Bánh dịch cao cấp", đó chính là rượu vàng ( rượu gia vị) a!

Cảm thụ một chút, một bên uống rượu gia vị, một bên nhai bó lớn rau thơm, đừng nói nhóm tiểu động vật ăn chay không thừa nhận nổi, đây là muốn bức điên mấy tên ăn thịt như Bạo Long!

Bùi Chu buồn cười không thôi, anh đem chúng nó đều làm thành đồ ăn, vì sợ các ấu tể thú nhân kén ăn, anh còn đem rau thơm...... À không, phải gọi là bích ngọc diệp thảo cắt nhỏ thành từng miếng, bảo đảm các ấu tể đem mấy thứ này nguyên lành ăn hết.

Bùi Chu: "Được rồi! Em tiếp tục ăn đi."


Đánh giá tốc độ ăn cơm của nhóc Huyền Phượng thì phân dược thiện này nó chỉ ăn trong chốc lát, Bùi Chu thu thập túi đồ một chút, tính toán trước đi khu nhà vỏ sò uy thức ăn cho ấu tể nhân ngư Hetila cùng ấu tể tộc Ba Tháp.

Anh đứng dậy nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy các ấu tể sau khi ăn no dược thiện, đều ngã trái ngã phải nằm xải lai trên mặt đất, híp lại con mắt, hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi thư giãn, năng lượng tràn đầy trong dược thảo làm cho thân thể bọn nó ấm dào dạt.

Anh cũng không quấy rầy chúng nó, chỉ là nhẹ giọng lên tiếng chào hỏi: "Anh đi qua khu vỏ sò một chút, đợi chút lại trở về."

"Ai, Bùi Chu, cậu cho đám tiểu tổ tông này ăn xong rồi à?" Đại La La ngậm rễ cỏ trong miệng, từ trong rừng cây đi ra, bên cạnh nàng là ông Kakapo đang híp mắt.

Áo sơ mi hoa lá của ông Kakapo dính đầy bùn đất, mái tóc xanh còn dính cọng cỏ, một bộ dáng uể oải mệt mỏi.

Bùi Chu nhìn nhịn không được muốn cười, đổi lấy ánh mắt trừng lên tức giận của ông Kakapo.

"Ừ, bọn nó thực ngoan, đem dược thiện đều ăn xong rồi." Bùi Chu nói: "ấu tể Huyền Phượng tộc hôm nay đến chậm, nó còn ở bên cạnh ăn kìa, cậu giúp tôi nhìn một chút, tôi đi qua bên khu vỏ sò."

"Được." Đại La La tùy ý mà vẫy vẫy tay, "Cậu đi đi, chờ nhóm tiểu gia hoả này ngủ dậy, tôi sẽ bồi chúng nó chơi đùa."

Nói xong nàng liền ngồi xuống đất, từ trong bọc của mình lấy ra một ít đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như ván trượt mini, chén trà tự xoay, bánh xe đu quay nhỏ đầy màu sắc, quả cầu mây......

Hầu hết đồ chơi này đều là Đại La La tự mình chế tác, Bùi Chu trước nay không thấy ở trên thị trường có thương gia tiêu thụ mấy thứ này.

Anh nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần những thêm những món đồ chơi nhỏ này, nói thật, Bùi Chu đối với mấy thứ này còn khá tò mò, bất quá hiện tại không phải thời điểm quan tâm những cái này.

Vẫn là đi sang khu vỏ sò uy mấy nhóc con ăn quan trọng nhất!

"Này, cậu từ từ đã! Ta với cậu cùng đi!" Lúc anh chuẩn bị rời đi thì ông Kakapo bỗng nhiên kêu với theo một tiếng.

Bùi Chu liền hơi chút thả chậm bước chân chờ ông Kakapo đuổi kịp tới, anh hơi nghiêng đầu sang quan tâm ân cần thăm hỏi một tiếng: "Ngài viện trưởng, Đại La La không có đả thương người chứ?"


Viện trưởng Kakapo cùng anh sóng vai mà đi, thở ngắn than dài nói: "Hiện tại người trẻ tuổi tính tình thật lớn, quả thực càng ngày càng không thể trêu vào. Gia gia ta khó được gặp phải đồ ăn mới mẻ chỉ muốn nếm thử, nàng còn muốn cùng ta đoạt, thật quá phận!

Cảm khái một phen sau đó viện trưởng Kakapo chuyển hướng Bùi Chu hỏi: "Đúng rồi, bác sĩ Bùi cậu không phải vẫn luôn chế tác dược tề sao? Như thế nào hôm nay làm...... Cái kia dược, dược thực?"

"Là dược thiện." Bùi Chu sửa lại một chút cách nói của ông Kakapo.

Anh lấy ra lý do từng ứng phó với Đại La La nói cho viện trưởng, chính mình là bởi vì dùng dược tề cường hoá dị năng của công ty Hermes gặp vấn đề, sinh ra dị năng biến dị, từ đó mới bắt đầu chế tác dược thiện.

Viện trưởng Kakapo hiển nhiên đã nghe qua tin tức lớn này, trên mặt toát ra biểu tình khiếp sợ, "A, chuyện này ta đã nghe nói, nhưng không nghĩ tới bác sĩ Bùi cũng là người bị hại......"

"...... Bất quá cậu cũng không cần quá mức thương tâm." viện trưởng Kakapo chớp chớp mắt, ngược lại nói: "Ta cảm thấy cậu có dị năng biến dị cũng chưa chắc là một chuyện chuyện xấu."

Bùi Chu dừng một chút, có chút ngoài ý muốn: "Dạ?"

Viện trưởng Kakapo cười cười: "Lại nói tiếp thật hổ thẹn, ta tuổi tác đã rất lớn, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sinh mệnh lực ở trong thân thể ta đang xói mòn, dị năng cũng đang dần dần biến mất...... Trên thị trường có rất nhiều dược tề, ta đều dùng qua, nhưng là thân thể của ta giống như là một cái cái phễu, bổ sung thêm năng lượng tiến vào đều sẽ xói mòn hầu như không còn, vô pháp hấp thu, nếu dược hiệu lại cương liệt một chút...... Hừm, kia càng thêm là một hồi tai nạn, quả thực là muốn cái mạng già của ta mà."

Bùi Chu lẳng lặng nghe, không có lên tiếng đánh gãy.

"Thậm chí gần đây nhất ta chỉ ăn đồ ăn thức uống bình thường cũng yếu bớt." Viện trưởng Kakapo thở dài một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Nhưng là hôm nay, ta lại phát hiện một kinh hỉ."

"Ngài là nói......" Bùi Chu ngập ngừng, chính mình nói đều có chút không thể tưởng tượng, "Ngài sau khi ăn dược thiện cháu làm thân thể tốt hơn à?"

"Không thể nói thân thể tốt hơn." Viện trưởng Kakapo thoải mái cười, "Nhưng ta xác thật có thể cảm giác được, trong đó năng lượng đối với ta hình thành hiệu quả tẩm bổ, cả người đều cảm thấy ấm áp, ta đã rất nhiều năm không có cảm nhận được qua."

Bùi Chu mím môi, trong đầu anh lại lần nữa nhớ lại lúc trước dị năng giới thiệu sơ lược.


Dược thiện này so sánh với dược tề truyền thống tuy rằng thấy hiệu quả chậm, đợt trị liệu kéo dài...... Nhưng càng thích hợp cho ấu tể thú nhân cùng thú nhân lão giả sử dụng.

Nguyên lai là như thế này a...... Đây là chỗ độc đáo của "Dược thiện" so với "Dược tề" sao?

Bùi Chu giống như được ủng hộ, xoay chuyển ánh mắt, nhìn viện trưởng Kakapo: "Viện trưởng, cảm ơn ngài có thể nói cho cháu điều này."

Lão viện trưởng vỗ vỗ bờ vai của anh, từ ái cười nói: "Người trẻ tuổi, nhân loại các cậu có một câu cổ ngữ địa cầu, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa. Cho nên, dị năng biến dị chưa chắc là một chuyện xấu, cậu không thể nản lòng, phải tiếp tục nỗ lực đi lên a!"

Bùi Chu gật gật đầu, sau đó nghiêm túc mà nhìn ông nói: "Trách không được, viện trưởng ngài hôm nay sẽ cùng Đại La La đoạt đồ ăn, khi đó, ngài liền biết cái này dược thiện sẽ đối với ngài có tác dụng đi?"

"À......" Lão viện trưởng mặt già đỏ lên, xấu hổ mà ho khan hai tiếng.

Ánh mắt ông mơ hồ, đột nhiên, ông chỉ vào kiến trúc vỏ sò phía trước, cả kinh một lấy làm lạ hỏi: "Cậu nhìn kìa, nó vừa to vừa trắng, lại có vân xoắn đó!"

Bùi Chu: "......"

Khu vỏ sò thật đúng là đã tới rồi.

......

Đẩy ra của lớn khu kiến trúc vỏ sò, một trận gió lạnh ập vào trước mặt, thậm chí có thể từ giữa ngửi được mùi vị nước biển tanh mặn.

Bùi Chu nhìn thấy trước mặt là hồ nước biển to như sân bóng đá, hai dòng nước bắn tung toé đang ngươi truy ta đuổi, thường thường lại có một cái kim loại tđiều khiển từ xa bị tung ra khỏi mặt biển, lại nặng nề mà rơi vào trong biển.

Viện trưởng Kakapo đứng ở bờ biển, vỗ vỗ bàn tay: "Được rồi, đừng náo loạn nữa mấy đứa, lại đây ăn cơm!"

Những con sóng nước cuồn cuộn tức khắc bình ổn, ánh dương ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ trần chiếu xuống đất, phản chiếu vào hồ nước biển óng ánh long lanh.

Dần dần, một đạo bọt nước tới gần bờ biển mặt biển, "Bộp" một tiếng, nhân ngư bảo bảo từ trong nước nhảy ra, vẽ ra một đường cong duyên dáng rồi dừng ở bờ biển.


Ngay sau đó, cùng với âm thanh "Bộp——" "Bộp ——" vang lên.

Một sinh vật màu trắng lông xù xù từ trong nước bò lên trên bờ, nó giống nhau hải báo, cái đầu ngốc ngốc nhìn về phía bốn xung quanh, mắt to tròn xoe khi nhìn thấy Bùi Chu trong nháy mắt, chòm râu run lên, cống hiến ra một cái biểu tình "Báo hoảng sợ".

Sau đó gian nan mà vặn vẹo thân hình béo đô đô, nó cư nhiên còn muốn quay đầu trở lại trong nước biển!

Bùi Chu quả thực bị tức giận đến dở khóc dở cười.

"Hừ hừ, đừng nghĩ trốn được ~" Viện trưởng Kakapo lộ ra một mạt cười gian, vội vàng cong hạ eo, ôm chặt cái thân tròn xoe của hải báo bảo bảo, hải báo bảo bảo lại nỗ lực mà huy động vây cá trạng chi, nhưng chỉ là tốn công vô ích!

"U! U! U!" Bé con Hải báo phát ra tiếng kêu bất mãn.

"Con nhìn con xem, rồi nhìn lại Hetila bảo bảo xem nó có bao nhiêu ngoan!" Viện trưởng Kakapo không chút nào mềm lòng, ngược lại quở mắng.

Mọi người nghe tiếng, đều nhìn về phía ấu tể nhân ngư Hetila đứng ở một bên an an tĩnh tĩnh?

Tóc dài màu vàng kim, khuôn mặt tinh xảo, tiểu loli đang cố gắng mà đứng thẳng cái đuôi phủ đầy vảy màu hồng phấn của mình, duỗi tay ý đồ đem cái túi lớn ném vào thùng rác.

Bùi Chu nguyên bản chỉ chú ý đến ý đồ chạy trốn của ấu tể tộc Ba Tháp, xem nhẹ tiểu gia hỏa nhân ngư, không nghĩ tới nàng lại làm cho anh bất ngờ.

"Ai da, dừng tay! Túi của anh!" Bùi Chu một bước xông lên, bảo vệ túi đựng hộp cơm của mình, đồng thời cẩn thận mà cùng tiểu nữ hài nhìn nhau ba giây.

Ba giây đồng hồ sau, tiểu loli bĩu môi, trước buông lỏng ra tay của mình, hơn nữa còn ghét bỏ mà liếc liếc mắt một cái nhìn cái túi của anh, ưu nhã mà đong đưa cái đuôi rời đi.

——

2/5/2020

Ấu tể Ba Tháp (hải cẩu báo aka báo biển)



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi