Vành tai của Bạch Lê ửng đỏ, lại bật tin nhắn thoại một lần nữa, ánh mắt không nhịn được mà chăm chú nhìn vào ảnh chụp của anh.
Gương mặt của Thẩm Ám rất đẹp, theo như lời Đới Mi miêu tả thì chính là: Đàn ông trên thế giới có trăm ngàn vạn người nhưng trong ngàn người đàn ông thì chỉ có một người đẹp trai thôi.
Thẩm Ám chính là một người đó.
Sau khi Đới Mi lần trước gặp qua anh thì cứ liên tục nhắc mãi bên tai Bạch Lê: “Tại sao cậu quen biết một anh chàng đẹp trai như thế mà tớ lại không biết vậy?! Sao anh ấy có thể đẹp trai đến thế?!”
Bạch Lê cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của một người như Thẩm Ám vậy.
Thoạt nhìn anh có chút lạnh lùng nhưng lại có phần dịu dàng, chỉ là phần nhẹ nhàng này chỉ dành cho động vật thôi.
Cô thấy thái độ của anh khi nói chuyện với khách hàng cùng với khi đối mặt với động vật là hoàn toàn khác nhau.
Dường như từ trong xương cốt của anh đã rất phù hợp với công việc này vậy.
Bạch Lê vừa mới nghe lại lần thứ hai thì Thẩm Ám đã nhắn gửi thêm một tin nữa, giọng nói vẫn có chút khàn: “Nếu không trả lời thì anh sẽ đến tìm em.”
Ngực cô run lên, Bạch Lê cầm di động gõ chữ:【 Em vừa mới rời giường.】
Thẩm Ám trực tiếp gọi điện thoại qua, vành tai của Bạch Lê đỏ bừng, cô do dự một lúc mới ấn nghe.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ám chỉ gọi một cuộc điện thoại đã được cô trả lời.
“Em làm gì mà tối qua ngủ muộn vậy?” Thẩm Ám đứng ở trước cửa hút thuốc, anh nhả khói làm giọng nói có chút khàn đi.
“Bận, bận bịu làm việc.” Cô vì căng thẳng mà nói năng lắp bắp.
“Con gái không được thức khuya.” Giọng nói của Thẩm Ám có hơi xa xăm, dường như đang chào hỏi cùng khách hàng sau đó lại vội vã nói chuyện tiếp với cô, “Vốn dĩ định ngày mai mới trở về nhưng hôm nay anh muốn gặp em lắm.
Buổi tối em chờ anh được không?”
Trong lòng Bạch Lê kịch liệt run rẩy, cô nắm chặt điện thoại di động, giọng nói giống như bị cái gì đó chặn lại, âm thanh đều không thể gửi đi.
Qua một hồi lâu cô mới trả lời: “Không, không được.”
“Được, tối nay anh sẽ trở về.” Thẩm Ám tự động bỏ qua lời từ chối của cô, anh cười nói với đối phương: “Mở cửa ra nhìn đi, đồ ăn ở trước cửa là cho em đó.”
Bạch Lê mơ hồ đứng dậy rồi bước đến cửa, nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên đó, bên ngoài không có người, cũng không thấy đồ vật gì cả.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy ở cánh cửa có treo một chiếc túi.
Tất cả đều là đồ ăn.
“…Cảm ơn anh.” Cô khóa cửa lại rồi đặt chiếc túi trên bàn tròn nhỏ, khi mở ra mới phát hiện bên trong là một phần bánh trôi hoàng kim, còn có một phần cháo gạo nếp than, hôm nay bên trong còn thêm táo đỏ, long nhãn và câu kỷ tử.
“Hôm qua nhìn em có vẻ rất thích ăn nên lại mua cho em một phần.” Thẩm Ám cười nhẹ, “Còn nóng nên em ăn đi, anh phải đi rồi.”
“Cảm, cảm ơn anh.” Bạch Lê ngập ngừng nói cảm ơn.
“Anh không muốn nghe câu cảm ơn.” Giọng nói của Thẩm Ám đè thấp xuống vài phần, “Anh muốn cái gì em biết mà.”
Toàn bộ cổ của Bạch Lê đều đỏ hết cả lên, cô nghẹn ngào giữ chặt điện thoại di động, bên tai nghe được tiếng cười nhẹ của Thẩm Ám, sau đó thì cuộc trò chuyện kết thúc.
Cô thở phào nhẹ nhõm, các đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy mà ngồi trên sô pha.
Bạch Lê đưa mắt nhìn đồ ăn đặt trên bàn rồi cầm lấy một cái muỗng để ăn bánh trôi.
Quả thực là cô rất thích ăn món này.
Trong nhà có nhiều anh chị em cho nên vào ngày Tết cô chỉ ăn được một cái bánh thôi.
Sau này cô cũng không về nhà lần nào cho dù là ngày lễ tết gì, bản thân ở bên ngoài cũng rất ít ăn bánh trôi.
Vì thế khi mà đột nhiên được ăn thì Bạch Lê rất thỏa mãn, thật sự rất hạnh phúc.
Vừa mới ăn bánh mì kiểu Pháp xong nên cô cũng không quá đói bụng, Bạch Lê còn ăn liền một lúc bốn cái bánh trôi, lại uống hơn nửa phần cháo gạo nếp than, trong miệng thế mà vẫn còn muốn uống thêm một ít sữa nữa.
Màn hình điện thoại di động lại sáng lên, Thẩm Ám tiếp tục gửi tin nhắn qua, là một bức ảnh chụp.
Anh ngồi trong xe, tay trái duỗi ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ rơi vào lòng bàn tay, năm ngón tay của anh tách ra, các khớp xương thon dài lại vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó, một giọng nói tiếp tục được gửi qua, Bạch Lê nhấn mở.
Chỉ nghe thấy anh nói:
“Anh bắt được ánh sáng.”
Bạch Lê ngẩn người ra.
Phải mất hai giây cô mới nhận ra được điều gì, nhấp vào ảnh đại diện của bản thân, nhìn thấy dòng chữ ký ở phía dưới avatar của wechat.
Trên đó viết rằng: Hướng về nơi có ánh sáng sinh trưởng.
Thẩm Ám nói bắt được ánh sáng, câu nói đó dường như là đang nói với cô.
“Anh đã bắt được em.”
Trái tim cô rung động mãnh liệt..