6 giờ sáng, Thẩm Ám nhận được cuộc gọi của Miêu Triển Bằng.
Có một chú chó bị tai nạn được đưa đến phòng khám nhưng một mình cậu ấy không thể xử lý được, anh đành phải thay quần áo rồi đến.
Sau khi rời khỏi phòng giải phẫu thì cũng vừa đúng 8 giờ.
Anh đưa cháo cho Bạch Lê, sau khi ở khu vực nghỉ ngơi ăn một chút gì thì lại ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ.
Gần đây mọi người đều mua khá nhiều vịt cao su màu vàng cho bé chó, vì thế mà anh bảo Đàm Viên Viên đánh một ghi chú dán trên tường, lại phát thông báo trong diễn đàn của phòng khám thú y, nhắc nhở mọi người đừng tiếp tục mua đồ chơi cao su kia cho chó nữa, tiện tay bổ sung thêm hình ảnh giải phẫu của ngày hôm nay.
Một chú chó lớn đang nằm, bên cạnh là bốn con vịt cao su màu vàng đặt ở trên khay.
Anh phát xong tin tức thì bước ra cửa hút thuốc để tinh thần trở nên sảng khoái hơn.
Đêm qua anh ngủ không đến bốn tiếng đồng hồ, những khách hàng có lịch hẹn trước vào buổi sáng là những ca khám gấp đều sắp xếp đến tận buổi chiều, Thẩm Ám đặc biệt bận rộn cả một ngày.
Những người trong câu lạc bộ cầu lông thường xuyên ở trong nhóm nhắn tin, hỏi anh vì sao mấy ngày nay lại không đến.
Thẩm Ám chỉ gửi một câu [Bận rộn] rồi không tiếp tục trả lời nữa.
Vào buổi chiều, anh ngủ bổ sung một tiếng đồng hồ ở văn phòng, liếc mắt nhìn vào di động lại thấy Bạch Lê vẫn chưa trả lời mình.
Anh bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa định gửi thêm tin nhắn cho cô thì đã nghe ở bên ngoài Đàm Viên Viên gọi có người tìm mình.
Thẩm Quảng Đức đứng ở trước bàn đăng ký, cánh tay chống một cái nạng còn một chân khác thì đang bó bột thạch cao.
Nhìn thấy Thẩm Ám bước ra, ông ta lập tức nở một nụ cười lấy lòng, “Thẩm Ám, con đưa cho ba chìa khóa nhà, buổi tối ba trở về ở.”
Thẩm Ám rút từ trong túi ra một điếu thuốc, hướng về ông ta hơi nâng cằm: “Ra ngoài rồi nói chuyện.”
Đàm Viên Viên cảm thấy bầu không khí có hơi bất thường nên cũng không dám hỏi nhiều.
Thẩm Quảng Đức khập khiễng bước ra ngoài, ông ta đứng ở cửa, sắc mặt mang theo vài phần van nài, “Hiện tại ba không có chỗ ở, Thẩm Ám con cho ba trở về ở với.
Ba thật sự không nợ bên ngoài, thật sự một chút cũng không có, 50 ngàn tệ kia bọn họ cũng không phải đến tìm ba…”
Thẩm Ám bỏ điếu thuốc vào trong miệng rồi hút một ngụm, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: “Quay về chỗ nào ở?”
“Về nhà, nhà cũ ở phố Hồ Đồng đấy.” Khuôn mặt của Thẩm Quảng Đức đầy vẻ tang thương, đôi môi trắng bệch ra, cả gương mặt tối đen đến mức hốc hác, “Ba căn phòng lận, con cũng không ở hết, con cho ba trở về ở đi.”
“Thẩm Quảng Đức.” Thẩm Ám cười lạnh, “Ông đừng ép tôi phải ra tay đánh ông.”
“Lúc trước nếu không phải bởi vì ông ——” Anh đột nhiên tiến đến gần, dùng một tay giữ chặt cổ của Thẩm Quảng Đức, ánh mắt trong chốc lát trở nên vô cùng tàn nhẫn, “Ngôi nhà kia bây giờ cùng với ông không còn chút quan hệ nào nữa.
Nếu như ông còn dám đưa ý kiến gì với tôi thì tôi nhất định làm cho ông hối hận khi sống trên đời này.”
Đôi mắt của anh sung huyết giống như phủ một lớp đỏ thẫm, ánh mắt để lộ vẻ hung ác, Thẩm Quảng Đức bị hành động của anh làm cho hoảng sợ.
Bỗng dưng ông ta nhớ đến bốn năm trước, Thẩm Ám cũng xuất hiện dáng vẻ không muốn sống như thế này rồi đánh gãy một chân của ông ta.
“Ba… thật sự không còn cách nào nữa, ba không có chỗ nào để đi…” Thẩm Quảng Đức còn chưa nói dứt lời đã bị Thẩm Ám đẩy ngã xuống mặt đất.
“Cho dù ông có đi ăn xin thì cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Thẩm Ám cầm lấy điếu thuốc, sắc mặt lạnh như băng mà nhìn ông ta nói: “Thẩm Quảng Đức, nếu như ông xuất hiện một lần nữa trước mặt tôi thì tôi tuyệt đối sẽ làm cho ông sống không bằng chết.”
Tuy rằng Thẩm Quảng Đức không cam lòng, nhưng ông ta lại càng sợ hãi dáng vẻ hiện tại của Thẩm Ám.
Nếu trở về hai mươi năm trước thì ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được đứa con trai của mình sẽ có một ngày làm cho ông ta hoảng sợ đến như vậy.
Dọc theo con đường, ông ta chống nạng khập khiễng đi từng bước.
Thẩm Ám đứng ở cửa lấy di động ra gọi cho Bạch Lê, nhưng chỉ mới gọi một nửa thì đã ấn ngắt máy.
Mỗi lần anh nhìn thấy Thẩm Quảng Đức thì lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhớ đến ông nội, nhớ về ngày u ám và tăm tối nhất trong cuộc đời kia.
Đã có vô số lần anh muốn tự tay mình giết chết Thẩm Quảng Đức.
Nỗi đau khổ rất lớn và sự căm hận dâng lên như thủy triều cùng bao phủ lấy anh.
Thẩm Ám đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ nhưng nội tâm lại ở tại địa ngục.
Di động truyền đến một tin nhắn.
Là của Bạch Lê.
[Em vừa mới đi vệ sinh.]
Thẩm Ám lại gọi điện thoại qua lần nữa, vừa thấy có người bắt máy thì trầm giọng nói: “Hiện tại tâm tình của bác sĩ Thẩm rất không ổn.”
“Anh…làm sao vậy?” Giọng nói của Bạch Lê thật êm tai.
“Dỗ dành anh đi.” Thẩm Ám ngẩng mặt lên rồi nhắm mắt lại, “Nói câu nào dễ nghe đó, dỗ dành anh đi.”
Nhất thời Bạch Lê không nói được gì, phải qua một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Ánh mặt trời…đẹp lắm.
Anh ra ngắm mặt trời một lát sẽ vui vẻ ngay.”
“Không phải câu này.” Thẩm Ám mở mắt ra nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, tâm trạng u ám cũng vơi đi một chút.
“Thẩm, bác sĩ Thẩm…hôm nay rất đẹp trai.”
“Cũng không phải là câu này.”
“Em…” Giọng nói của Bạch Lê vô thức run lên, toàn bộ bên tai bắt đầu nóng bừng, “Em, em không biết.”
“Nói em nhớ anh đi.” Thẩm Ám chỉ cho cô.
Bạch Lê không nói lời nào, chưa đến vài giây sau đã cúp điện thoại.
Thẩm Ám chăm chú nhìn màn hình di động đã bị ngắt máy thì nhẹ nhàng cong môi cười..