BÁC SĨ THÚ Y



“Có bị thương không?”
Thẩm Ám đi đến trước mặt Bạch Lê định quan sát đầu cô nhưng cô lại đội mũ, trên mặt vừa đeo kính râm vừa đeo khẩu trang, hoàn toàn không biết nên kiểm tra vết thương ở đâu.

Đám người đòi nợ kia đã rời đi, Thẩm Quảng Đức bị thương nên đã ngất đi, trước khi cửa xe đóng lại, Thẩm Ám cũng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Quảng Đức lấy một cái.

Bạch Lê chậm chạp nói: …Không sao.


“Cho tôi xem một chút.

” Giọng nói của anh ôn hòa nhưng ngữ khí lại lộ ra vẻ không để từ chối.

Bạch Lê ôm đầu đứng dậy, Giọng nói khẩn trương nói: “Tôi…không sao, tôi…đi đây.


Thẩm Ám giữ lấy cổ tay cô: “Cho tôi xem một chút.


Cả cánh tay cô trở nên cứng ngắc.

Thẩm Ám tháo mũ cùng kính râm của cô xuống, một đôi mắt đang sợ hãi như nai con hiện ra trước mắt anh, cặp mắt kia tinh khiết trong trẻo, hốc mắt đỏ hồng, lông mi dài vẫn còn vương hơi nước.

Thẩm Ám giật mình, anh tưởng rằng cô nàng này che mặt là vì trên mặt có khuyết điểm nào đó, nhưng không thể ngờ dưới kính râm lại có một đôi mắt xinh đẹp đến như vậy.

Bạch Lê hoảng sợ kéo lại mũ, nhấc chân định bước ra ngoài: “Tôi, tôi, tôi không sao.



“Bắt đầu sưng lên rồi.

” Bàn tay to lớn của Thẩm Ám giữ sau gáy cô khiến cô phải ngẩng mặt lên, sau đó mới đưa tay vén tóc trên trán cô ra, cẩn thận quan sát vết thương sưng đỏ trên trán cô.

Bạch Lê ngay cả hít thở cũng không dám, mặt đỏ bừng, đôi mắt khẩn trương nhìn khắp nơi nhưng rồi lại không biết nên nhìn chỗ nào, khi ánh mắt hướng lên trên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc cùng với yết hầu đang chuyển động.

Cô bất lực chuyển tầm mắt, cả khuôn mặt nóng như lửa đốt.

“Choáng đầu không? Còn chỗ nào khác cảm thấy không khỏe không?” Thẩm Ám nhìn vào mắt cô hỏi.

Cả người cô run lên, hạ tầm mắt, bồn chồn đến nỗi giọng nói cũng phát run: “Không, không choáng, không có, tôi không sao.


“Em chờ tôi một lát.

” Thẩm Ám xoay người đi về phía phòng khám, mới đi được vài bước, anh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Bạch Lê nói một câu: “Đừng đi lung tung, chờ tôi ở cửa.


Bạch Lê vẫn chạy đi, cô cực kỳ khẩn trương, lần đầu tiên có khoảng cách gần với một người đàn ông như vậy, hơn nữa còn bị giữ mặt nhìn lâu như thế, cả người cô đang nóng như lửa đốt.

Chỉ là còn chưa chạy được bao xa thì đã bị Thẩm Ám đuổi kịp.

Ánh bắt lấy cổ tay cô, nhíu mày hỏi: “Sao lại chạy?”
Cánh tay Bạch Lê lại lần nữa trở nên cứng đờ.

Thẩm Ám kéo cô đến ngã tư, chặn một chiếc xe taxi.

“Đi…đi đâu?” Bạch Lê lo lắng hỏi.

“Đi bệnh viện thành phố, đưa em đi chụp CT não, xác nhận không bị làm sao thì em có thể về nhà.

” Thẩm Ám mở cửa xe ra, ra hiệu bảo cô ngồi vào trong.

“Chờ…tôi…” Bạch Lê bối rối mở miệng: “Tôi không cần, tôi không sao.


Thẩm Ám nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Có làm sao hay không, phải xem bác sĩ nói như thế nào, nếu có làm sao thì cũng muộn rồi, có người bị gôn đánh bị thương đến chết đấy.


Bạch Lê nghe vậy thì sửng sốt định phản bác nhưng lại không dám nhìn vào mắt đối phương, chỉ cúi đầu nói khẽ: “…Cũng chỉ…sưng lên mà thôi.


Cô nói rất nhỏ, Thẩm Ám không nghe rõ nên hơi cúi lưng, khuôn mặt cách cô rất gần: “Nói gì vậy?”

Bạch Lê lắc đầu, đầu lưỡi thắt lại giống như nói lắp: “Không, không có gì.


“Em có mang theo chứng minh thư không?” Thẩm Ám hỏi.

Bạch Lê nhẹ nhàng gật đầu.

“Đi vào ngồi.

” Trầm Ám giữ chặt bả vai cô, đẩy mạnh vai cô ngồi xuống ghế sau, sau đó mới đóng cửa xe, mở cửa ghế lái phụ ngồi xuống.

“Đến bệnh viện thành phố.

” Anh nói với tài xế.

Sau khi xe khởi động, anh lôi điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Miêu Triển Bằng: [Có lẽ buổi tối mới có thể trở về, gọi cho khách đã hẹn trước báo một tiếng.

]
Anh tắt điện thoại đi, quan sát ghế sau thông qua gương xe.

Bạch Lê cúi đầu, toàn bộ quãng đường chỉ nhìn đôi tay mình đang cuộn lại, áo rộng thùng thình, vành nón rất lớn phủ kín cả đầu cô, kính râm cùng khẩu trang che kín mặt cô không còn một kẽ hở.

“Cô gái, cô không nóng sao?” Tài xế mở miệng nói chuyện, “Tôi mở điều hòa như này mà vẫn còn thấy nóng đây, cô xem cô mặc dày như vậy, lại còn đội mũ nữa.


Bạch Lê ngoắc ngón tay không nói gì.

Thẩm Ám nghiêng đầu chuyển đề tài: “Sư phụ, trời nóng như vậy, bình thường các anh hay ở đâu chờ khách vậy?”
“Ôi, hôm nay thực sự rất nóng, chúng tôi đương nhiên sẽ tìm chỗ mát mẻ để ngồi rồi….

” Lái xe bắt đầu nói nhiều, mãi cho đến khi Thẩm Ám xuống xe, anh ta vẫn còn đang lải nhải nói về “lịch sử phấn đấu” của chính mình.


Thẩm Ám thanh toán tiền sau đó ra mở cửa ghế sau, chờ Bạch Lê bước ra, sau đó đi về hướng sảnh lớn bệnh viện.

Bạch Lê ở phía sau anh dừng lại.

“Sao vậy?” Anh đi được vài bước, phát hiện cô không theo kịp, thì quay đầu nhìn cô.

“Tôi…tôi thực sự…không sao.

” Giọng cô vừa khẩn trương vừa lo lắng, rõ ràng đang đeo kính râm nhưng vẫn không dám nhìn anh, chỉ dám cúi xuống nhìn mặt đất, cả bàn tay cuộn chặt.

Thẩm Ám chăm chú nhìn cô một lát, đi vài bước đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Sợ vào bệnh viện sao?”
Bạch Lê một chữ cùng không nói.

Đúng, là sợ hãi.

Cho nên đừng tiến vào.

Cô quay đầu định chạy nhưng bàn tay lại bị người đàn ông giữ lấy.

Cô kinh ngạc nhìn lên, qua lớp kính râm, cô chỉ nhìn thấy quai hàm trơn bóng của người đàn ông, yết hầu ở cổ anh chuyển động lên xuống, cảm nhận âm thanh theo cổ họng anh phát ra, không khí như ngưng lại, sống lưng cô tự nhiên tê cứng.

“Đừng sợ, tôi sẽ dẫn em đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi