BÁC SĨ THÚ Y



Buổi chiều ngày hôm sau Bạch Lê cũng chưa thể xuống giường được.
Hai cái đùi nhức mỏi đến giống như không phải của chính mình, cô cử động một chút đã đau đến rớt nước mắt.
Thẩm Ám bôi thuốc cho cô lại còn giúp Bạch Lê massage, cô bị ấn đến cơ thể thẳng đứng run rẩy, khóc lóc cầu xin anh đừng ấn nữa.

Cả cơ thể cô co rút làm ổ trong chăn bông, không bao lâu lại được Thẩm Ám kéo ra, ôm đi rửa mặt xong lại bế đối phương vào trong lòng đút cô ăn bữa tối.
Bạch Lê vừa đói vừa buồn ngủ, đỏ mặt làm ổ trong vòng tay của anh.

Cô được Thẩm Ám dùng tay đút ăn vài muỗng thì mí mắt cũng sụp xuống, lại lệch người dựa vào khuỷu tay anh mà ngủ.
Thẩm Ám cười nhẹ một tiếng, cúi xuống hôn lên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ôm người đến phòng ngủ rồi mới buông xuống.

Tay mềm mại của cô gái nhỏ khoát lên cánh tay anh, khi anh bắt lấy thì ngón tay Bạch Lê cũng vô thức gãi nhẹ một chút.
Động tác rất nhẹ tựa như bị mèo con cào vào một chút, chỉ là con mèo này không cẩn thận cào vào trong lòng Thẩm Ám khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh dễ chịu đến không nói nên lời.

Thẩm Ám cũng không đi ra ngoài mà nằm xuống bên cạnh Bạch Lê rồi ôm cô lại gần hơn.
Buổi sáng Vạn Quân gọi điện thoại hẹn anh ăn cơm, nói muốn nhìn thấy bạn gái nhỏ của anh nhưng Thẩm Ám không đồng ý, đáp rằng cô sợ người lạ.
Vạn Quân đại khái cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, mục đích gọi điện thoại chính là muốn xác nhận một chút liệu Thẩm Ám có phải thật sự đang quen bạn gái không.
Dù sao Thẩm Ám ở dưới mắt Vạn Quân nhiều năm như vậy, bên người cũng không có một người phụ nữ nào.
Làm một đại ca hiểu biết anh nhất, Vạn Quân thật sự rất tò mò xem Thẩm Ám thích loại con gái nào.
Nghe nhiều người nói rằng cô gái kia luôn đeo khẩu trang và kính mát, hoàn toàn không thể nhìn thấy khuôn mặt, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở bên cạnh Thẩm Ám càng làm cho thân hình hết sức nhỏ nhắn.
Vạn Quân đã từng gửi cho Thẩm Ám không ít mấy cô gái sạch sẽ nhưng Thẩm Ám một cái cũng không muốn.

Vào buổi tối các anh em đi uống nước này nọ, khi mọi người lôi kéo nhóm phụ nữ vào trong phòng khách chè chén say sưa thì Thẩm Ám cầm áo khoác xuống lầu, một lần cũng chưa gia nhập những cuộc chơi này.
Vạn Quân biết rằng anh ngại những cô gái kia dơ bẩn, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao bản thân đã gửi mấy cô gái sạch sẽ đến cho Thẩm Ám nhưng anh cũng không chấp nhận.

Vạn Quân còn lo lắng liệu có phải chỗ kia của Thẩm Ám có tật xấu gì hay không.
Sau đó, hắn lại biết được năm Thẩm Ám chín tuổi đã nhìn thấy Thẩm Quảng Đức cùng kỹ nữ ở nhà làm loạn, làm cho anh đối với loại chuyện này đặc biệt phản cảm và ghê tởm.
Trước khi ngắt điện thoại thì Vạn Quân còn đùa hỏi anh: “Chỗ kia nhiều năm không dùng như thế liệu còn dùng được chứ?”
Thẩm Ám nhớ đến Bạch Lê bị làm đến ngất xỉu thì gật đầu đáp, “Còn dùng được.”
Vào buổi sáng bảy giờ anh đến phòng khám.

Hôm nay Miêu Triển Bằng có việc nên một mình anh ở đó bận bịu đến giữa trưa.

Anh trở về nhìn một lát, Bạch Lê vẫn chưa thức dậy, bữa sáng mà anh mua còn đặt trên bàn, cô một miếng cũng chưa động đũa.
Buổi chiều chờ cho đến khi anh xong công việc của mình thì cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ.


Anh xốc chăn lên nhìn, tối hôm qua không cho cô mặc quần áo, trên thân thể trắng nõn phủ kín các dấu vết, toàn bộ bên hông đều là dấu tay đỏ thẫm.
Anh cầm thuốc tiến đến bôi cho cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Cô gái nhỏ cực kỳ mẫn cảm nên bị ấn hai cái liền co rúm thân thể lại mà khóc lóc; âm thanh yếu ớt mềm mại tựa như tiếng khóc của mèo con, cấu đến Thẩm Ám đau lòng cực kỳ.
Trời gần tối, Bạch Lê rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy khuôn mặt của Thẩm Ám.

Anh nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ từ lúc nào, hàng lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng.
Bạch Lê nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được lặng lẽ đỏ ửng lên.

Cô phát hiện bản thân chẳng mặc gì còn cánh tay của người đàn ông đang vắt ngang qua eo nhỏ của mình, tay phải còn đặt trên ngực cô, ngón tay cái chỉ cách đầu vú mình khoảng một hai cm.
Hai vành tai cô đỏ hồng chuẩn bị tìm quần áo để mặc thì đã giật mình, hai đầu vú nộn thịt đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông bao trọn lấy, lòng bàn tay thô ráp xoa nắn nó.

Bạch Lê nức nở thành tiếng, hai tay cố đẩy anh ra.
Thẩm Ám cúi đầu hôn vào lưng cô, “Tỉnh dậy rồi à?”
Bạch Lê bị hôn đến run cả người, “Tay…”
Cô đẩy tay anh ra.

Thẩm Ám buông lỏng bàn tay rồi lại xoa nhẹ một chút, trực tiếp ôm đối phương vào trong lồng ngực.

Bụng của Bạch Lê trực tiếp đặt ở dương vật sưng to của anh, cô ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt, muốn động đậy cũng không dám.
Thẩm Ám cười nhẹ, “Có đói bụng không? Ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Bạch Lê vừa ngượng ngùng lại hoảng sợ mà gật đầu, “Được.”
Anh buông cô ra, nghiêm chỉnh ung dung nằm ở trên giường nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng cúi đầu tìm quần áo để mặc.

Sau khi mặc quần xong thì đôi chân đứng không vững mà lung lay hai lần.
Anh cười thành tiếng, cả khuôn mặt Bạch Lê xấu hổ đến vùi đầu vào khăn trải giường.
Thẩm Ám bước qua rồi ôm người vào trong lòng, cúi đầu hôn vào sau cổ cô, giọng nói trầm thấp mang theo rõ ý cười, “Bác sĩ Thẩm cái gì cũng chưa thấy.”
Lỗ tai của Bạch Lê càng đỏ ửng hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi