Dòng nước ấm ám dội xuống đỉnh đầu, Thẩm Ám đứng ở dưới vòi hoa sen, một cánh tay nổi đầy gân xanh chống lên cửa kính, một cái tay khác đỡ lấy gáy Bạch Lê.
Cô gái nhỏ trần trụi quỳ dưới chân Thẩm Ám, hai cánh tay ôm lấy chân anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính đầy nước mắt, đôi môi đỏ bừng bị dương vật căng chặt.
Thẩm Ám hổn hển đưa đẩy trong miệng cô, Bạch Lê nức nở, sống lưng không ngừng run lên, cô ưm ưm vài tiếng, bàn tay nhỏ vỗ vỗ đùi anh.
Thẩm Ám sờ mặt cô, giọng điệu gấp gáp nóng bỏng, “Vẫn còn chưa ăn hết.
”
Anh vừa nói vừa đẩy sâu dương vật vào trong, cổ họng mềm mại quấn chặt lấy quy đầu của anh.
Thẩm Ám đưa đẩy trong miệng cô vài cái, khoái cảm tê dại làm anh chưa kịp rút ra đã bắn tinh.
Anh vội vàng rút ra ngoài, Bạch Lê phun tinh dịch trong miệng ra, co người ho khan, trên khuôn mặt và cổ vương đầy chất dịch trắng đục.
Thẩm Ám thở hổn hển, sau đó ôm cô vào lòng, vươn tay rửa mặt cho cô, “Ăn ngon không?”
Bạch Lê che gương mặt đỏ bừng lại, xấu hổ nói: “Đừng nhìn…”
“Anh muốn xem.
” Thẩm Ám nâng eo cô lên một chút, anh cúi đầu ngậm lấy núm vú của cô, môi lưỡi linh hoạt mân mê đầu vú nhỏ.
Bạch Lê rên lên một tiếng như đang khóc, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cô ưỡn cao cổ, miệng tràn ra những tiếng rên rỉ, “Đừng mà…”
Thẩm Ám mút thật mạnh, cả người Bạch Lê run lên dữ dội, khoái cảm khiến cổ họng nhỏ bé phải yếu ớt thét lên.
Thẩm Ám cười nhẹ duỗi tay sờ giữa hai chân cô, chỗ đó nước đã chảy lênh láng.
Anh đeo bao cao su vào, hôn lấy môi cô, một bàn tay tách chân cô ra treo trên cánh tay anh, một cái tay khác đỡ dương vật, để vào giữa hai chân cô, anh nhẹ nhàng đẩy vài cái, tốc độ dần dần tăng lên, khi thọc vào rút ra còn nghe thấy tiếng nước nhớp nháp.
Bạch Lê kiễng chân lên ôm cổ anh, cơ thể cô khẽ run rẩy, khuôn mặt chôn ở trong ngực anh, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh, nức nở gọi anh: “Bác sĩ Thẩm…Ưm a… Bác sĩ Thẩm…”
Thẩm Ám áp lưng vào tường, hai tay ôm lấy mông cô đè lên dương vật của mình, anh hạ thấp lưng, cúi đầu ngậm lấy cổ cô, cắn mút thật mạnh.
Dương vật thô to đâm đến tận nơi sâu nhất bên trong, ép ra chất lỏng dâm đãng từ vách thịt mềm mại, Bạch Lê bị cắm tới mức cao giọng rên rỉ.
Trong phòng tắm hơi nước mờ ảo, chỉ có thể thấy hai cơ thể một đen một trắng đang dán sát vào nhau.
Thẩm Ám siết chặt eo cô, bàn tay to nắm lấy bộ ngực căng tròn, dùng sức xoa bóp, môi mỏng ngậm lấy đầu vú, răng môi đồng thời ray cắn trêu đùa, hông anh đưa đẩy không ngừng, Bạch Lê ở trong lòng anh run rẩy kịch liệt, cô thét chói tai như đang gào khóc, tới mức giọng nói khản đặc.
Cao trào liên tục khiến lỗ nhỏ của cô điên cuồng co rút, Thẩm Ám bị cô kẹp thoải mái vô cùng, anh thở dốc rút dương vật ra một chút, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi liếm láp, giọng nói kìm nén đến cực điểm, “Đừng kẹp chặt như vậy.
”
Cơ thể Bạch Lê lại không tự chủ được mà run lên cầm cập, ánh mắt của cô mơ màng, ngón tay vẫn còn đang run rẩy, ý thức hoàn toàn tan vỡ, chỉ có thể yếu ớt rên rỉ, giống như tiếng mèo con cào vào lòng người.
Thẩm Ám lật người cô lại, để cô dựa vào tường, đè lên người cô, cắm vào từ phía sau, trong giây phút đó, người Bạch Lê run lên kịch liệt, cô cào lung tung trên bức tường kính, bất lực kêu cứu.
Thẩm Ám cười nhẹ hôn lên sống lưng cô, một tay nắm chặt cái eo thon của cô, dập mạnh hông.
Anh cắm rất chậm, nhưng mỗi cú thúc đều đâm thẳng đến nơi sâu nhất, mỗi lần quy đầu đâm vào miệng tử cung, Bạch Lê liền không chịu nổi, ghé sát vào tường, bụng dưới như có dòng điện chạy qua co giật không ngừng.
“Bác sĩ Thẩm…” Cô duỗi tay túm lấy anh, khóc lóc nói, “Dừng lại……”
Thẩm Ám nắm tay cô, lùi lại phía sau mấy bước, anh nắm lấy bàn tay còn lại của cô, siết chặt hai tay cô lại, phần hông dùng sức đâm mạnh, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn đâm miệng tử cung, cắm liên tiếp mấy trăm cái, thẳng đến khi Bạch Lê phải la hét cầu xin.
Cô đã cao trào ba lần, được hai cái miệng nhỏ co rút hầu hạ khiến Thẩm Ám cũng không nhịn nổi nữa, anh đâm thật mạnh mười mấy cái, thở hổn hển bắn ở trong cơ thể cô, chân Bạch Lê mềm nhũn trượt xuống dưới, lại được Thẩm Ám ôm vào trong lòng.
Anh tháo bao ra, cúi đầu hôn môi cô, khàn giọng hỏi, “Thoải mái không?”
Bạch Lê đã hoàn toàn mất đi ý thức, bụng nhỏ vẫn còn đang phập phồng run rẩy, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, mắt cô nhắm lại, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
Cô khẽ nức nở, Thẩm Ám cúi sát đầu xuống để nghe, thì thấy cô đang thì thào nói: “Bác sĩ Thẩm…”
Anh kéo người vào trong ngực, dịu dàng đáp lại: “Ngoan, bác sĩ Thẩm ở đây.
”