BẮC THÀNH CÓ TUYẾT



12.

Bóc tem xe mới
Đàm Yến Tây tò mò không biết chiếc xe Volkswagen đã qua sử dụng mà Chu Di mua ở Đông Thành cuối cùng xử lí như thế nào.
Chu Di nói với anh rằng nó vốn được nhờ Chu Lộc Thu đi bán giúp rồi.

Nhưng không biết vì cái gì, cô tự nhiên lại thấy tiếc nên bất đắc dĩ đành phải tạm dừng bán đi, có lẽ dù là đồ cũ nhưng dù sao nó cũng là chiếc xe đầu tiên của mình nên cô có chút hoài cổ kỳ lạ.
Đàm Yến Tây cười nhạo cô: Nó quá cũ rồi.

Hơn nữa, chiếc xe này đã bị hạ giá rất nhiều, nếu em bán lại thì cũng chưa chắc đã được nửa giá đâu.
Chu Di không quan tâm chút nào, đến lúc đó hãy nói đi, dù cho Chu Lộc Thu có bán với giá tốt thì cô cũng không nhất định muốn bán đâu.
Tại đây, Đàm Yến Tây muốn mua cho cô một chiếc xe thay vì đi bộ, trước tiên anh chặn lời cô: Đã là vợ chồng với nhau thì sao phải phân biệt của anh hay của em, em mà từ chối nhận thì chính là đang làm kiêu, anh thực sự sẽ tức giận đấy.
Chu Di lập tức nói: "Em mua được chưa."
Anh hỏi cô thích kiểu xe nào, cô không có ý kiến gì, từ góc độ thẩm mỹ mà nói cô cảm thấy "Xe bọ cánh cứng*" thật sự rất dễ thương.
*Tên gốc của xe là Volkswagen Beetle, Beetle là một dòng xe đặc trưng của hãng Volkswagen với kiểu thiết kế "chú bọ" nổi bật với tính năng đơn giản, giá thành phải chăng và tiết kiệm nhiên liệu.
Ngôn từ của Đàm Yến Tây rất gay gắt: Chiếc xe đó thật không thể phân biệt được với con bọ đang bò trên mặt đất, nếu gặp phải gờ giảm tốc còn có thể bị xước khung xe.
Chu Di hết sức vui vẻ: "Đàm tổng còn biết như thế nào là xe bọ cánh cứng, em rất ngạc nhiên đó "
Đàm Yến Tây bảo cô suy nghĩ lại.
Chu Di nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cô không có ý tưởng gì, cô không nghiên cứu gì nhiều về ô tô cả, chỉ mua để thay thế việc đi bộ thôi mà, mua cái nào chẳng được.
Cô dứt khoát đem vấn đề nan giải này vứt cho Đàm Yến Tây: "Anh chọn đi, xe nào cũng được, em là người mù trong việc mua xe."
Nhưng Đàm Yến Tây căn bản không phải là một người tùy tiện.
Anh bảo Monica đi điều tra, xem các nữ nhân viên trong công ty và các thành viên nữ trong gia đình nam nhân viên thường lái loại xe nào.
Monica nhanh chóng đưa cho anh một tấm bản khảo sát, đủ loại, từ bình dân đến trung cấp như Mazda, Mini, cao cấp như Porsche, Maserati...!Điểm chung duy nhất là ngoại hình đẹp.
Sau một tháng, Chu Di tan tầm về nhà, Đàm Yến Tây nói với cô đừng thay giày, đi ra ngoài hầm để xe xem xe mới của cô đi.
Chu Di thực sự hào hứng với việc xem xe mới, cô kéo Đàm Yến Tây vào thang máy rồi bắt đầu một cuộc đố vui không có giải thưởng.


Anh đã mua gì? Nhiều người trong công ty của họ mua Cayenne, không phải là cũng mua cho cô giống vậy chứ?
Đàm Yến Tây giữ bí mật, dù cô hỏi gì anh cũng không nói.
Ra khỏi thang máy, Đàm Yến Tây nắm tay cô đi đến chỗ đậu xe.
Bên cạnh chỗ để xe của anh, ở chỗ trống bên cạnh, thiết kế kiểu đèn xe hơi nhô ra, phía sau xe có dòng chữ "Panamera" màu bạc, quan trọng là chiếc xe này có màu xanh lục đậm nhưng lại không phải chỉ thuần màu xanh lục đậm, dưới ánh đèn còn có thể nhìn thấy ánh sáng phân cực màu bạc lấp lánh rất nhẹ nhàng.
Chu Di không khỏi "Wow".
Đàm Yến Tây khoanh tay và giải thích với cô rằng sơn xe được đặt làm riêng, chỉ riêng màu này đã đắt hơn các phụ kiện khác.
Chiếc xe này không được mua một cách mù quáng, nó là một sự lựa chọn toàn diện khi xem xét các yếu tố khác nhau như ngoại hình, sức chịu đựng tâm lý của cô và sự gợi ý của số động.
Anh hỏi cô: "Chiếc xe mới mua này có vừa ý em không?"
Chu Di còn có thể nói gì nữa?
Cô chỉ có thể học theo tất cả các hồng nhan hoạ thủy được sủng ái thời xưa, kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Đàm Yến Tây, hôn lên mặt anh rồi cười nói: "Chồng em thật tuyệt vời!"
Khuôn mặt Đàm Yến Tây hiện lên vẻ kinh hoàng.
*Xe Porsche Panamera, giá khoảng $100.000 chưa tính tiền màu sơn riêng
13.

Nghệ thuật của không gian trống*
*Đây là một loại hình nghệ thuật ở Trung Quốc tập trung vào những khoảng trống và xem khoảng trống là cả một nghệ thuật.
Đàm Yến Tây về nhà lúc chín giờ tối, anh nói chuyện với các đối tác kinh doanh một nửa là bàn về công chuyện làm ăn, còn một nửa là tiệc xã giao để kết nối tình cảm.
Anh vào cửa bật đèn, tháo cà vạt ra rồi đi vào phòng ngủ chính, anh uống rượu xong vốn là muốn đi tắm trước, đến gần thì phát hiện cửa phòng làm việc bên cạnh đang khép hờ, bên trong đang sáng đèn.
Đẩy cửa vào thì thấy Chu Di đang ngồi co chân trên ghế văn phòng, trên bàn làm việc trước mặt đặt một chiếc máy tính xách tay, màn hình đang bật sáng.

Cô không sử dụng, chỉ ôm đầu gối, sững sờ.
Khi anh lên tiếng Chu Di mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn anh hỏi: "Anh về rồi à."
Đàm Yến Tây bước tới, độ cao của ghế ngồi vừa phải khiến anh vừa giơ tay ra đã sờ đến đỉnh đầu cô: "Không phải em nói làm thêm giờ sao? Sao lại ở nhà? Bên ngoài đèn cũng không bật."
"Không cần phải làm thêm, kế hoạch đã thực hiện được một nửa nhưng bị tổng biên tập bác bỏ.


Mới vừa rồi em mới nói chuyện với chị ấy nhưng cũng vô dụng." Chu Di khẽ nhún vai nói: "Công sức của nhiều người như vậy đều đổ sông đổ biển "
Ngừng một chút, Chu Di lại nói: "Tuy nhiên, anh nên vui mừng, vì kế hoạch chuyến công tác lúc đầu của em cũng đã bị hủy bỏ."
Đàm Yến Tây không cho là đúng, dùng bàn tay đỡ lấy trán cô, để cô ngước mặt lên nhìn vào anh, giọng nói đặc biệt ôn hoà: "Di Di nhà chúng ta chịu ấm ức, sao anh lại vui mừng cho được."
Nét mặt của Chu Di đột nhiên lại có một chút uể oải.
Phản ứng tự nhiên sau khi được anh an ủi.
“Em ăn cơm chưa?” Đàm Yến Tây hỏi thêm.
"Chưa ạ."
Đàm Yến Tây không ngạc nhiên, anh vòng tay về phía trước trực tiếp ôm cô bằng cả hai tay.
Chu Di sợ tới mức hai tay ôm chặt lấy vai anh: "Em sắp ngã rồi."
"Sẽ không đâu."
Đi đến ghế sofa trong phòng khách, Đàm Yến Tây đặt cô xuống, lấy điện thoại di động ra hỏi cô muốn ăn gì, anh gọi món mang đến.
Cả người Chu Di trượt xuống, gối đầu lên đầu gối của Đàm Yến Tây, hai chân đặt lên tay vịn của sofa nói:" Em muốn ăn cháo của Đàm tổng làm."
Đàm Yến Tây còn nghiêm túc hơn cô: "Không có.

Đóng cửa rồi."
Chu Di cười thành tiếng, nói: "Vậy anh cứ gọi món nào cũng được."
Đàm Yến Tây giúp cô gọi một ít súp, bởi vì anh nhớ mẹ Diêu đã từng đề cập đến món đó với anh, dì nói rằng Chu Di từng nói với dì, đôi khi cô quá mệt mỏi trong công việc thì lập tức muốn ăn một bát hoành thánh nóng hổi do dì nấu.
Anh lường trước được lúc này Chu Di không muốn ra ngoài để đi qua chỗ mẹ Diêu, nhưng muốn ăn một bát hoành thánh ở một thành phố lớn như Bắc Thành cũng không khó.
Đợi đến khi các món ăn được đưa tới, Chu Di cứ nằm như thế này, cô nắm lấy áo sơ mi của Đàm Yến Tây mà ngửi, có mùi rượu nhàn nhạt hòa cùng với mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể anh, không ngờ lại khiến cho cô có chút mê muội.
Đàm Yến Tây theo thói quen dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh lọn tóc của cô, hỏi: "Em khó chịu như vậy sao?"
Chu Di buồn bã ỉu xìu mà gật đầu.
Đàm Yến Tây nói với cô rằng, đôi khi anh cũng bác bỏ một vài đề án của nhân viên cấp dưới, nhưng không phải là do đề án đó không tốt, mà là do anh đang đứng trên lập trường của người đưa ra quyết định, anh cần phải xem xét một cách tổng thể và toàn diện hơn, liên quan đến rủi ro tiềm ẩn và tỷ suất lợi nhuận, liên quan đến việc liệu đề xuất này có thể được thêm vào bản đồ phát triển hiện tại của công ty hay không… Hay nói đúng hơn, sếp luôn có xu hướng bảo thủ và an toàn.
“Em không muốn thông cảm cho tư bản mấy người.” Chu Di bật cười, “… Đạo lý anh nói em đều hiểu, nhưng dù sao đó cũng là nỗ lực của bản thân.


Hơn nữa, nếu lúc đầu đề án bị từ chối, em cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Một nửa đề án đã được thực hiện.

Tất nhiên em biết rằng chị ấy đưa ra quyết định này đương nhiên là đã suy nghĩ cặn kẽ, nhưng em vẫn…”
Đàm Yến Tây gật đầu, nói: "Thông thường trong tình huống này, sau khi xong việc anh sẽ thưởng cho nhân viên có đề án bị từ chối.

Nếu anh coi trọng người này, anh sẽ không dễ dàng làm người đó buồn lòng.

Em chờ đi, tổng biên tập của em nhất định sẽ thể hiện với em một cái gì đó."
Chu Di cười nói: "Nhưng làm sao anh biết tổng biên tập rất coi trọng em?"
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày: "Anh cần phải nói à? Di Di nhà chúng ta là ai cơ chứ?"
"...!Hôm nay anh ăn nói dẻo miệng thế.

Anh không thuyết phục em từ chức nữa sao?"
"Không, anh nên thuyết phục ngay."
Chu Di giơ cánh tay lên che trước miệng anh: "Được rồi, dừng lại! Chúng ta cùng tìm hiểu nghệ thuật không gian trống."
——
14.

Tính kế
Sau khi Chu Di và Đàm Yến Tây kết hôn, Tống Mãn cũng không hề khách sáo, chào hỏi chị gái và anh rể trong nhóm, sau đó sẽ đi đến chỗ mẹ Diêu.
Phòng làm việc phía Tây* sắp trở thành “nơi giao tranh giữa các đấu sĩ”, ai cũng thích.
*Nguyên văn liên quan đến Silver Corner là khái niệm về nhà ở, nói đến các khu ở phía Tây của Tòa nhà phía Bắc.
Nhưng cuối cùng vẫn là Tống Mãn chiến thắng, cô bé bỏ một loạt các bức tranh sơn dầu vào phòng, mọi người không biết sơn trên vải đã khô hay chưa nên không dám đụng vào để di chuyển tranh của cô bé sang chỗ khác.
Tống Mãn bất giác nhận ra rằng, phòng đọc sách gần như chỉ dành cho một mình cô bé, rất lấy làm tiếc.

Nên vào ngày hôm đó, khi mọi người đang cùng ăn tối, cô bé nói với Đàm Yến Tây: "Trở về em sẽ dọn dẹp lại một chút, chủ yếu là bầu không khí trong phòng làm việc này thật sự quá tốt, đặc biệt là cửa sổ, khiến em cảm thấy như mình là một họa sĩ chuyên nghiệp vậy."
Đàm Yến Tây cười nói: "Nếu thích thì em cứ dùng đi.


Mẹ Diêu cũng rất vui khi em qua đây."
Tống Mãn lại hỏi: "Lần sau em muốn đưa Tiểu Bạch qua đây chơi có được không ạ?"
Cô bé đối với chuyện khác đều thật sự vô tâm, nhưng chỉ khi đối mặt với Bạch Lãng Hi mới có sự tinh tế thuộc về thiếu nữ.

Khi còn học trung học, lòng tự trọng nhạy cảm khiến cô bé không bao giờ mời Bạch Lãng Hi đến nhà chơi.

Sau này trưởng thành hơn một chút, cô bé mới biết được như vậy thì có sao, người thích bạn, sao có thể dựa trên môi trường mà bạn đang sống để đánh giá tâm hồn bạn.
Mẹ Diêu vẫn luôn nghe nói về Bạch Lãng Hi nhưng chưa từng gặp mặt nên liên tục nói: "Đưa đến dì xem qua một chút."
Tống Mãn nhìn về phía Chu Di và Đàm Yến Tây.
Chu Di cười nói: "Tùy em."
Sau khi ăn tối, Chu Di giúp mẹ Diêu dọn dẹp bếp núc một chút, lúc bước ra, Tống Mãn và Đàm Yến Tây không biết đang nói về chủ đề gì mà lại nói đến chuyện "Của hồi môn".
Cuộc nói chuyện giữa hai người làm lố vô cùng.
"Tất nhiên đến lúc đó anh chị sẽ chuẩn bị của hồi môn cho em.

Hơn nữa ..." Đàm Yến Tây hạ giọng, "Anh biết chỗ mẹ Diêu có một cặp vòng tay cổ gia truyền, nói không chừng sẽ tặng cho em đó...!"
"Vậy thì em không nên lấy nhỉ.

Bởi vì em nghĩ chắc mẹ Diêu sẽ muốn tặng nó cho con của anh Ba với chị em hơn."
"Em nói như vậy, anh cũng thấy có lý.."
Tống Mãn cũng thấp giọng hỏi anh: "Vòng tay trông như thế nào anh? Em có thể nhìn lén được không?"
"Mẹ Diêu cất kỹ lắm."
"Vậy anh nhanh chóng cùng với chị em sinh em bé đi, lúc đó là có thể thấy được rồi."
Đàm Yến Tây gật đầu tán thành.
Chu Di không nói nên lời, "...!Hai người có lương tâm không? Tính kế em thì thôi đi, còn tính kế cả mẹ Diêu."
Bất ngờ phía sau truyền đến tiếng mẹ Diêu vui vẻ trả lời: "Có hai cặp vòng tay, một cặp dành cho Tiểu Mãn, cặp còn lại dì chỉ chờ đến khi nào ôm con của cháu với Đàm Yến Tây thôi!"
Chu Di: "..."
Về chuyện này, Đàm Yến Tây cười như có như không nhìn về phía cô, thể hiện sự vô tội của kẻ đứng ngoài cuộc: Xem ra, anh không thúc giục em thì họ đã thúc giục em rồi.
Suy ra… cô là người duy nhất bị tính kế?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi