BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


Công ty ‎của Bạc Lương Thần mặc dù không tham gia vào giới giải trí.‎
‎Nhưng quan hệ của anh với Ôn Nguyễn Nhi, người trong giới đều biết, không cần phải vì loại chuyện nhỏ này mà chọc vào ông chủ lớn.

‎Lưu Phong không chút do dự, sau khi nhận tấm chi phiếu kia thì cho Ôn Nguyễn Nhi đi vào.


‎“Nguyễn Nhi, em phải nắm lấy cơ hội, xem có thể kích thích được Bạc Lương Thần một lần hay không.” Tiểu Linh cắn răng nói: “Đàn ông mà, chỉ cần là ghen tuông, nhất định sẽ để ý đến em.”
‎Ôn Nguyễn Nhi vâng một tiếng.


‎Cô ta vừa đi vào thì nhìn thấy nhiều người mẫu nam trần truồng như vậy, nuốt nước miếng.


‎Trong đầu cô ta không khỏi ảo tưởng, nếu Bạc Lương Thần cũng đứng trước mặt cô ta như vậy thì tốt biết bao.


‎Tiểu Linh ở bên cạnh gọi cô ta vài tiếng, cô ta cũng không phản ứng.


‎“Nguyễn Nhi! Mau đi thay quần áo đi, đừng lo lắng quá, lát nữa chị sẽ cố gắng hết sức để có cho em một chiếc vòng tay hay một thứ gì đó, chỉ cần em đẹp để chụp thì chắn chắc sẽ có ảnh đấy.”
‎Tiểu Linh thúc giục, cô ta cũng muốn nhân lúc Ôn Nguyễn nhi mang thai còn chưa lớn, lại lộ diện, mượn Bạc thị làm kim chủ sau lưng, chắc chắn có thể ra vẻ.

‎Ôn Nguyễn Nhi gật đầu, vội vàng đi về phía phòng thay đồ phía sau.


‎Tuy nhiên, vài giây sau đó.


“A, có biến thái!”
Mấy công nhân mang tấm nền từ từ đi vào, bọn họ vốn không phải nhân viên công tác ở đây, vì được Chung Hi thuê đến khuân đồ nên cũng không biết phía sau là phòng thay đồ.



‎Ôn Nguyễn Nhi thét chói tai, hoảng hốt chạy ra, dáng vẻ cực kỳ chật vật.


‎“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” ‎
‎Đạo diễn Khâu ngẩng đầu nhìn qua, thấy là một diễn viên nhỏ không quen biết thì nhíu mày: “Còn có thể quay được không!”
“Xử lý ngay lập tức đi, ai phụ trách người này đây!” Hà Tiêu mặt lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Hi đi theo phía sau: “Sao cô lại để cho bọn họ chuyển vào?”
“Vậy nếu không thì tôi tự mình chuyển đi à? Tôi chuyển chúng đi được à?” Chung Hi cũng không nhàn rỗi, trên tay cô cũng xách rương đạo cụ.


‎Đã sớm đoán được cô sẽ tranh luận, Hà Tiêu hừ một tiếng: “Đó là công ty phân phối công việc cho cô, nếu cô không làm được thì có thể nói trước, bây giờ lại làm thành một mớ hỗn độn, làm chậm tiến độ quay phim, trách nhiệm này, cô tự mình gánh vác.

“‎
“Năm phút trước tôi mới biết cô muốn một mình tôi di chuyển mấy ngàn cân đồ đạc đấy.” Chung Hi không chút khách khí phản bác trở lại.


Sau đó, nhìn lướt qua Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc không biết mực bên cạnh, thật sự là xui xẻo.


‎“Chung Hi! Có phải cô chơi xỏ tôi đúng không? Cô cố ý tìm mấy người như vậy đến nhìn tôi, cô điên rồi.” Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.


‎Tròng mắt Tiểu Linh nhìn quanh vòng, lúc này ôm Ôn Nguyễn Nhi, lớn tiếng an ủi: “Nguyễn Nhi, đừng khóc, loại người này lòng dạ lang sói, hai vợ chồng nhà em không màng hiềm khích trước kia, để cô ta vào MON, cô ta lại lấy oán trả ơn, còn tìm người thiết kế bẫy cho em.

Chung Hi ngay cả một câu cũng chưa nói, đã bị chụp cái mũ lớn như vậy.


‎Ôn Nguyễn Nhi không phản ứng nhanh như Tiểu Linh.


‎Cô ta mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Linh nháy mắt với cô ta.



‎Ôn Nguyễn Nhi nhìn qua thì thấy Bạc Lương Thần đang dẫn theo trợ lý Mẫn đi vào, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, trực tiếp chạy ùa vào dưới áo khoác gió của người đàn ông.

‎“Làm sao vậy?” ‎
‎Bạc Lương Thần nhíu mày, khuôn mặt vì giữ thể diện mà lộ ra sự lạnh lùng, không giận mà uy.


‎Toàn trường những người khác đều hít một hơi khí lạnh.


‎Lần này thì xong rồi, chuyện lớn rồi.


Cả đám đều đồng tình nhìn Chung Hi, dù sao bọn họ cũng không biết sự thật, chỉ cảm thấy Chung Hi chính là đang trả thù Ôn Nguyễn Nhi nhưng bởi vì xảy ra sai thời điểm, đúng lúc bị chồng cũ của cô bắt.


Lúc này Hà Tiêu cũng không lên tiếng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh xem kịch vui.


‎Dù sao sự thật thế nào cũng không ai quan tâm.


‎Lưu Phong biết Ôn Nguyễn Nhi là do mình thêm vào, nếu bị truy cứu, anh ta khó thoát khỏi tội lỗi, vì thế lập tức tiến lên lấy lòng cười: “Bạc tổng, thật sự là rất xin lỗi, do chúng tôi quản lý sơ sẩy để xảy ra hiểu lầm như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ đi xử lý, anh yên tâm, tin tức này sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
‎Ôn Nguyễn Nhi nắm chặt áo sơ mi bạc lương thần, khóc không ngừng.


‎Dáng vẻ như vậy, giống như bị tủi thân cực lớn.


Sau đó, mấy người công nhân đã bị đuổi ra ngoài.


‎Chung Hi nhìn Bạc Lương Thần khoác áo khoác lên người Ôn Nguyễn Nhi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cô thản nhiên nghênh đón tầm mắt Bạc Lương Thần.


‎Tất cả họ đều coi cô là kẻ gây ra tội lỗi.


‎Cô không quan tâm.


‎Cũng không biết có phải phản ứng của cô đã chi phối suy nghĩ của người đàn ông hay không.


‎Bạc Lương Thần giơ tay lên, rất nhanh, toàn bộ phòng quay phim chỉ còn lại Chung Hi và anh.‎
‎ Trước khi Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài, còn nũng nịu nắm tay Bạc Lương Thần: “Lương Thần, anh nhất định phải thay em trút giận đấy nếu không thì danh dự sau này của em sẽ bị hủy hoại mất.”
“Tôi không nghĩ tới bây giờ cô sẽ trở nên như vậy.” Hắn lạnh lùng một câu, mang theo chán ghét.


Toàn bộ căn phòng trống vắng chỉ một câu này đã mạnh mẽ đâm vào trong lòng Chung Hi.


‎Cô cho rằng mình đã không còn đau lòng từ lâu nhưng dường như bị người ta xé rách.

“Cô muốn trả thù tôi, muốn lên kế hoạch với Bạc thị, tôi cũng có thể cùng cô chơi đùa, nhưng em ấy mang thai, cô không nên động đến em ấy.” ‎
Buông ra lời này, Bạc Lương Thần chăm chú nhìn người conn gái trước mắt: “Đứa con gái tốt mà Chung Quốc Huy dạy ra, so với ông ta còn hèn hạ hơn.”
‎Không đề cập đến ba cô còn đỡ, Chung Hi chỉ cảm thấy khí nóng xốc lên não, cô xông thẳng chạy tới, giơ cổ tay lên, mặc kệ có đánh được hay không, cô chỉ muốn dùng hết khí lực toàn thân, tát anh một cái.


‎Nhưng chiều cao của bọn họ rất khác xa.‎
‎Bạc Lương Thần lại là một người cực kỳ khôn khéo, liếc mắt một cái là nhìn thấu hành động của Chung Hi.


Một giây sau, cổ tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.



‎Sự chán ghét trong đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, hất Chung Hi ra: “Không tự biết lượng sức mình.”
‎Chung Hi lui về phía sau vài bước, khuỷu tay đụng vào cái đinh trên tấm nền, cảm giác đâm rách da vô cùng đau khiến cho cô hít một hơi khí lạnh.


‎Nhưng có đau đến đâu, cũng không bằng Bạc Lương Thần khiến cô đau.


‎Đáy mắt cô tràn đầy hận thù.


‎“Lúc trước, lúc tôi sảy thai, liệu anh đã bao giờ quan tâm chưa?” ‎
‎Biết rõ lời này hỏi ra cũng sẽ không có bất kỳ đáp lại, Chung Hi nói xong, cười chế giễu: “Bạc Lương Thần, tốt nhất anh nên mỗi ngày nâng niu Ôn Nguyễn Nhi trong lòng bàn tay anh, nếu không, tôi nhất định làm cô ta sảy thai, nếm thử nỗi khổ của tôi!”
“Cô dám?”
‎Khuôn mặt Bạc Lương Thần tràn đầy tức giận.

“Anh thấy tôi có dám không!”
‎Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Chung Hi không có nửa giọt nước mắt, cô nhìn người đàn ông trước mắt như vậy, hận ý vượt qua tất cả tình cảm, đầu óc cô cũng chưa bao giờ có một khảonh khắc nào tỉnh táo được như bây giờ.

‎Cô nhìn Bạc Lương Thần, giơ tay kia lên: “Vừa rồi tôi vẫn luôn ghi âm.”
“Chuyện Ôn Nguyễn Nhi bị người ta nhìn thấy, lập tức sẽ truyền khắp Vân Thành, không phải anh rất giỏi sao? Vậy thì anh cứ bỏ ra số tiền lớn để tìm rút đi cái nhiệt này đi, bằng không, tất cả mọi người sẽ biết đến vụ bê bối này.”
“Biết vợ của Bạc Lương Thần bị người ta nhìn sạch.” ‎
Chung Hi cắn răng, cô thật sự khinh thường dùng thủ đoạn như vậy, cô không có hèn hạ như vậy.


‎Cho dù muốn phá hỏng Bạc thị, cô cũng phải thắng một cách trọn vẹn êm ái.‎
Nhưng hôm nay đi tới bước này, tất cả là vì Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần đã ép cô.

‎“Cô nghĩ tôi sẽ cho cô một cơ hội để gửi bản ghi âm đi sao?” Bạc Lương Thần sải bước tiến lên, trực tiếp đưa tay cướp.


‎Ngay khi lòng bàn tay anh muốn đụng phải Chung Hi, khuôn mặt cô bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp theo, tay cô thế nhưng lại ôm lấy cổ Bạc Lương Thần.


‎“Bạc Lương Thần, anh bị lừa rồi.”‎.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi