BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


Bạc Lương Thần cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nổi không thốt nên lời.

Đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được hơi ấm của gia đình, vào lúc này, cho dù anh thật sự sắp phải làm cha đi chẳng nữa, thì anh cũng không có cách nào có thể thích ứng với vai trò đó ngay lập tức.

Anh cứ nằm im ở đó, mãi chẳng động đậy gì.

“Lương Thần, anh sao vậy?” Ôn Nguyễn Nhi đưa tay lên kéo lấy anh.

Ngón tay anh lạnh ngắt, khiến cô ta giật mình và theo bản năng cô ta rút tay lại.

“Không có gì, cô nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.” Bạc Lương Thần vừa nói vừa xoay người lại, anh định bước ra ngoài.

Từ phía sau, Ôn Nguyễn Nhi lấy hết can đảm gặng hỏi, “Anh đi tìm Chung Hi có đúng không?”
Rất lâu trước đây, anh đã từng nói với Ôn Nguyễn Nhi, anh có thù với nhà họ Chung, cưới Chung Hi cũng chẳng qua là để trả thù mà thôi.

Nhưng sao cô ta cứ một mực khẳng định rằng anh thích Chung Hi?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là buồn cười.

“Em không cho anh đi.” Ôn Nguyễn Nhi nhíu chặt lông mày, “Chung Hi đó đê tiện lắm, có lẽ anh không biết, cô ta lại lui tới hội sở Minh Khê, hơn nữa còn hầu rượu rất nhiều đàn ông.”
Bạc Lương Thần dụi lông mày, “Ai nói với cô là tôi muốn đi tìm cô ta, tôi tìm cô ta làm gì?”
Nghĩ đến việc Chung Hi thà té ngã trên máy bay chứ không cầu xin sự giúp đỡ từ anh, đôi mắt Bạc Lương Thần liền phủ đầy cái lạnh.

Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Cái đó sao em biết được, cái loại phụ nữ với nhiều thủ đoạn dụ dỗ đàn ông như cô ta, em làm sao so được.”
Cô ta lầm bầm, “Hơn nữa, cô ta còn vay nặng lãi, hình như suýt chút nữa thì bị người ta ném xuống biển đấy.”
“Sao cô biết được những chuyện này?”
Bạc Lương Thần cất giọng mạnh mẽ, rồi anh quay mặt về phía cô ta, từng bước từng bước đi qua, “Tôi đã nói rõ với cô, an tâm dưỡng thai đi, cô xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?”

Quá tam ba bận.

Anh đã cho Ôn Nguyễn Nhi hết cơ hội rồi.

“Không...!Không phải, Lương Thần, em cũng chỉ nghe nói thôi, trước kia hai người là quan hệ vợ chồng, bạn em hóng được một số chuyện, nên kể với em.” Ôn Nguyễn Nhi bịa tạm lý do.

Cô ta lại sợ Bạc Lương Thần sẽ nghi ngờ nên giả bộ lấy điện thoại ra, “Đều là bạn trong giới giải trí của em, anh không tin thì xem lịch sử trò chuyện đi!”
Cô ta chắc chắc, Bạc Lương Thần sẽ không xem.

Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, một hồi lâu mới nói, “Lần sau, đừng làm chuyện như thế này nữa.”
Nể tình đứa con trong bụng, anh lại cho cô ta một cơ hội nữa.

Nhưng chỉ một lần này nữa thôi.

Ôn Nguyễn Nhi còn tưởng rằng anh đã tin lời mình nên liền nở một nụ cười tinh ranh, “Em biết rồi, Lương Thần, vậy anh đi làm đi.

Sáng mai chúng ta cùng ăn sáng, được không nào?”
Cô ta giận ở trong lòng, nhưng cũng biết rằng không thể giữ anh lại tối nay.

Bạc Lương Thần nhìn đi hướng khác, rồi anh đóng cửa và rời đi.

...!
Chung Hi đã ngủ thiếp đi mấy tiếng, mở mắt ra thì bụng đói cồn cào.

Cô nhớ rằng quầy bar ăn uống có âm nhạc của khách sạn có phát phiếu ăn miễn phí, nên đi thẳng xuống lầu, và cô bất ngờ phát hiện cảnh đêm của khách sạn cùng với tiếng nhạc êm dịu kia thật sự không hề tệ.

Chung Hi đón lấy gió biển, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút rồi.


“Cô ơi, xin lỗi đã làm phiền, làm ơn cho tôi hỏi đường đi đến chỗ này?” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh dùng tiếng nước ngoài nho nhã lịch sự hỏi.

Chung Hi bước lại gần, nhìn bản đồ trong tay anh ta, trên đường đến đây, cô vừa hay đã thấy qua chỗ này.

“Anh đi từ…”
Ở phía xa, Bạc Lương Thần chỉ thấy được bóng lưng của cô cùng một người đàn ông ngoại quốc đang tươi cười, họ vai kề vai đứng trên bờ biển.

Lời của Ôn Nguyễn Nhi có lẽ cũng không hoàn toàn vô căn cứ.

Anh thậ sự đã tận mắt chứng kiến Chung Hi thân mật với rất nhiều người đàn ông, vừa mới đến đây mấy tiếng thôi, mà cô đã gấp gáp như vậy sao?
Bạc Lương Thần vì cảm thấy phiền phức mà chán ghét, lại vì chán ghét mà cau mày.

Trợ lý Mẫn bưng đồ ăn đến, rồi tiếp tục báo cáo với Bạc Lương Thần về nội dung công việc của ngày mai.

Nhưng bất ngờ thay Bạc Lương Thần lại có chút phân tâm.

“Bạc tổng, anh có muốn nghỉ chút không? Bản kế hoạch bên Lai Messi còn cần phải chỉnh sửa đối chiếu lại.”
Bạc Lương Thần trông thấy người đàn ông kia đã rời đi, Chung Hi thì vẫn ở lại, hàng lông mày nhíu chặt ban nãy nay đã giãn ra.

Trợ lý Mẫn nhìn theo ánh mắt của Bạc Lương Thần, anh ta không làm phiền anh nữa mà yên lặng rời đi.

Chung Hi tựa vào lan can, ăn nhẹ chút gì đó, cô luôn cảm thấy có ai đó ở sau lưng đang nhìn mình, nhưng nếu quay lại nhìn, thì lại chẳng có ai.

“Kỳ lạ thật.”
Cô đang suy nghĩ thì từ xa có người kêu lên.


“Cứu, cứu, có ai biết bơi không? Bên kia có người té xuống biển…”
Tiếng kêu rất lớn, gần như tất cả người trong quán bar đều đi ra ngoài xem.

Người đó cố ý đi thẳng đến trước mặt Chung Hi, “Cô có biết bơi không?”
Chẳng đợi Chung Hi trả lời, cô ta liền kéo Chung Hi chạy thẳng về phía biển.

Bàn tay vừa mới cầm ly cà phê lên của Bạc Lương Thần nay siết chặt lại, “Trợ lý Mẫn, qua kia xem chuyện gì.”
“Vâng, Bạc tổng.”
Chung Hi không phải là người thấy chết mà không cứu, nhưng bây giờ trời đã tối đen, nhìn chẳng thấy gì, cô không rõ tình hình nước biển xung quanh thế nào.

Mạo hiểm nhảy xuống dưới, lỡ không cứu được người ta, ngược lại còn lôi bản thân mình vào.

“Ở đó đó! Cô mau nhảy xuống đi.”
Ở phía xa bờ biển, hình như đúng thật là có người đang giãy dụa.

Chỉ là nghe giọng điệu của người này, Chung Hi cảm thấy họ dường như chỉ mong sao cô lập tức nhảy xuống.

Cô nhìn cảnh vật xung quanh rồi lắc đầu “Tôi bơi cũng không giỏi, cứu người không được đâu, cô vào trong tìm nhân viên cứu hộ đi.”
“Vậy thì làm sao mà kịp được?”
Người đó vội vàng nói, “Cô thấy chết mà không cứu không sợ gặp báo ứng à?”
Chung Hi cau mày.

Báo ứng?
Trên thế gian này nếu thật sự có thứ gọi là báo ứng, thì một vài người nào đó sớm đã gặp báo ứng rồi.

Cô lắc đầu, quay đầu đi, đi về phía quầy bar.

Không ngờ người đó chẳng những không đi tìm người khác, ngược lại còn níu chặt lấy cô, “Cô mau nhảy xuống đi…”
Tõm.


Không biết người đó xảy ra chuyện gì, tự mình đứng không vững nên té xuống biển, may thay mực nước bên này không sâu.

Lúc này người phụ nữ đó trông thật thảm hại, váy áo ướt đến nổi dính hết cả vào người, trừng mắt nhìn Chung Hi rồi chửi.

“Cô độc ác quá, trách sao bị chồng bỏ!”
Chung Hi cau mày, tự nhiên lại nhắc đến Bạc Lương Thần? Thật là xui xẻo.

Lúc này, xung quanh càng lúc càng nhiều người, trợ lý Mẫn xem rõ tình hình, ánh mắt dừng lại khi thấy người phụ nữ kia, sau đó anh ta quay người đi về phía quầy bar.

Cuối cùng thì nhân viên cứu hộ gần đó đã nhảy xuống và cứu người dưới biển lên.

Tiếp theo đó, mọi người vây xung quanh Chung Hi và người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia bỗng hét ầm lên, trách mắng Chung Hi, “Rõ ràng cô ta biết bơi, mà lại thấy chết không cứu, còn đẩy tôi xuống biển, đúng là con người độc địa!”
Chung Hi lẳng lặng nghe, không phản bác lại, khi nãy hai người họ đứng rất xa mọi người, trừ cô ra, sẽ không ai biết người phụ nữ kia té thế nào.

Cô không có cách nào giải thích.

“Sao lại như thế!”
“Không có trái tim yêu thương gì cả, nhân viên công ty nào thế?”
“Chụp hình tung lên mạng đi.”
Chung Hi cười nhẹ, từng bước từng bước đi về phía người phụ nữ kia.

“Cô muốn làm gì! Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy, cô muốn giết người diệt khẩu?” Người phụ nữ kia hoảng sợ, cô ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng Chung Hi, bởi vì ánh mắt của Chung Hi thật sự quá trống rỗng và vô hồn.

Đó hoàn toàn không phải là ánh mắt của người bình thường.

Biển to sóng lớn phia sau càng làm nổi bật thêm điểm này ở cô.

“Cô biết tôi là ai, vừa rồi cũng cố tình chạy đến bảo tôi nhảy xuống biển cứu người, có đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi