BẠC TỔNG BẠT MẠNG THEO EM


"Bà yên tâm, tôi không mù như Ôn Nguyễn Nhi."
Cô phá hoại Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi làm cái gì? Cô còn đang ước hai người bọn họ bên nhau thật dài thật lâu, sống đến đầu bạc răng long, vậy thì kịch mới hay.

Chung Hi đưa tấm thẻ kia ra, lắc lắc trước mặt Trang Uyển Như: "Cái này nhìn quen mắt không?"
"Đây không phải..." Trang Uyển Như vô cùng hoảng sợ.

Tấm thẻ này là bà ta đã trộm từ nhà họ Chung lúc trước, tấm thẻ này vốn thuộc về Chung Hi.

"Ban đầu trong này có bao nhiêu tiền thì bây giờ bà phải trả lại không thiếu một phần cho tôi." Chung Hi nói từng chữ một cách chắc chắn.

Trang Uyển Như không đoán được Bạc Lương Thần đã nói gì với cô, cũng không biết sao tấm thẻ này lại về đến tay cô.

Lúc này, vẻ mặt bà ta vô cùng hốt hoảng, căn bản không dám đối mặt với Chung Hi.

"Đừng giả ngu, tôi đã đến ngân hàng điều tra rồi, bên trong vốn có năm trăm vạn."
Nhưng trong một tháng sau khi nhà họ Chung phá sản đã bị bòn rút hết.

Đó là tiền mà ba cô chuyển vào trong thẻ mỗi năm nhân dịp sinh nhật của cô, nhưng không biết sao tấm thẻ này lại rơi vào tay Trang Uyển Như.

Sắc mặt Trang Uyển Như trắng bệch, run rẩy gượng cười: "Tiểu Hi, dì thật sự không biết bên trong có nhiều tiền như vậy, lúc đó là cha con nhất quyết cho dì."
Chung Hi đã lười vạch mặt bà ta.

Cô quăng thẳng tấm thẻ kia tới: "Cho bà thời gian ba ngày, nếu không tôi sẽ để cho nhà họ Ôn trở thành nhà họ Chung kế tiếp."
"Tiểu Hi, con đừng tuyệt tình như thế, Nguyễn Nhi và cha của nó không làm sai chuyện gì."
Chung Hi lạnh lùng nhếch miệng, nhìn chằm chằm đôi mắt giả tạo kia của Trang Uyển Như, gằn từng chữ một với bà ta: "Bà còn nói nhảm thêm một câu nữa, tôi sẽ đi vào nói với Ôn Quốc Huy, trước đây bà là loại người như thế nào."

"..."
Lúc bấy giờ, Trang Uyển Như mới buông lỏng tay.

Bà ta không dám nhìn Chung Hi, cả người vô lực lùi về phía sau.

Chung Hi quay người rời đi, nhìn nhiều sẽ cảm thấy loại người này chỉ làm bẩn mắt cô.

Còn tấm thẻ VIP để đi vào cao ốc Cự Hải kia là do cô mượn Triệu Trạch.

Sau khi gặp mặt Trang Uyển Như, cô đã trả luôn tấm thẻ lại cho Triệu Trạch.

Đương nhiên, anh ta không ngờ rằng Chung Hi dùng xong nhanh như vậy.

"Chung tiểu thư có thể dùng nhiều một chút mà." Mắt Triệu Trạch lộ ra ý tốt.

"Không cần, tôi không rảnh rỗi đến vậy." Chung Hi nhíu mày lại, sau đó nhìn Triệu Trạch một cái: "Anh có thể nói cho tôi biết người nào đã bảo anh cho tôi công việc này không?"
Cô không xác định được Triệu Trạch có biết người đứng sau màn để cô tiến vào MON là Bạc Lương Thần hay không.

Cũng có thể là, ở trong đó có ông chủ khác tham gia.

Cô cân nhắc, có thể thương lượng mua bán với đối phương hay không, trên thế giới này, không có góc tường nào là không đào được.

"Cái này, là ông chủ của công ty chỉ thị, Chung tiểu thư có vấn đề gì thì tôi có thể chuyển lời với bên trên." Triệu Trạch lấy lí do thoái thác đã chuẩn bị từ trước ra, trên thực tế, Chung Hi vốn nên hỏi vấn đề này từ sớm rồi.

"Được rồi, không cần."
Chung Hi khoát tay áo, cô cũng chẳng có quá nhiều hứng thú với chuyện của Bạc Lương Thần.

Sau khi Chung Hi rời đi không lâu, Triệu Trạch gửi một email, trong đó là hành tung trong một tuần của Chung Hi, và người đã từng gặp mặt cô.

Người nhận là một từ đơn tiếng Anh, BOSS.

Ting ting.

Theo một âm thanh thông báo của máy tính.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, di chuyển con chuột, liếc mắt lướt sơ qua nội dung trên màn hình, ánh mắt âm trầm thêm mấy phần.

Cùng lúc đó, trợ lý Mẫn gõ cửa, đi tới: "Bạc Tổng, tập đoàn u Phổ xác nhận hợp đồng đã đến, không có vấn đề gì, cuối tuần có thể chính thức bắt đầu hạng mục."
Bạc Lương Thần không có phản ứng gì.

Sau khi trợ lý Mẫn đặt tài liệu xuống, do dự một lát, xin chỉ thị: "Hạng mục này gần giống với hạng mục của tập đoàn Lục thị, nhưng về giá tiền, bọn họ hi vọng chúng ta có thể cân nhắc lại một chút.

Còn đưa một thiệp mời tới, nghe nói là tiệc sinh nhật của Lục Đổng phu nhân."
Bạc Lương Thần không thèm nhìn: "Không đi."
Anh chưa từng tham gia loại tiệc vô nghĩa này.


"Đã hiểu, Bạc Tổng, tôi sẽ trả lời bọn họ." Trợ lý Mẫn yên lặng rời khỏi văn phòng.

Người đàn ông giật cúc trên cổ áo, ngả người ra sau ghế ngồi, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ.

Nếu như Chung Hi động vào nhà họ Ôn là bởi vì Trang Uyển Như.

Vậy bước kế tiếp của cô sẽ chuyển mục tiêu sang tập đoàn Chung thị sao?
Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, cầm lấy điện thoại bàn riêng, bấm gọi số điện thoại nội bộ: "Không cần điều tra chuyện tai nạn xe cộ của Vũ Sâm nữa, tiêu hủy toàn bộ kết quả."
Ngoài anh ra, không cần phải có thêm người biết chân tướng sự việc.

"Vâng, Bạc Tổng."
Anh che dấu chuyện này chỉ vì không muốn phá hư quan hệ với nhà họ Vũ, Vũ Tiểu Thiếu dễ dàng xúc động, nếu anh ta biết Vũ Sâm xảy ra chuyện là do Chung Hi, chắc chắn sẽ làm loạn long trời lở đất.

Anh nhíu lại mày lại, anh chỉ lười phải đưa ra mấy lời giải thích dư thừa.

...!
Chung Hi vừa về nhà đã nhận được điện thoại của Tôn Lưu.

"Chung Hi, nếu như cô không bận thì có thể đến đội xe một lát không? Lục Bắc đã nhốt mình một ngày một đêm, bọn tôi ai gõ cửa anh ta cũng đều không ra." Tôn Lưu thở dài: "Bây giờ thật sự chỉ có thể dựa vào cô."
Chung Hi gãi đầu một cái, đang muốn mở miệng, bên kia chợt truyền đến một tiếng: "Là chị Chung Hi sao? Để em nói chuyện với chị ấy đi."
Sau đó, giọng nói của Từ Á vang lên.

"Chị Chung Hi, anh Lục Bắc đã không ăn gì hơn một ngày rồi, em cầu xin chị, chị tới để khuyên anh ấy được không?"
Chung Hi thẳng thừng cúp máy, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Từ Á nức nở, tủi thân nói: "Có lẽ vì em phá hỏng nên chị Chung Hi mới cúp điện thoại."
"Không phải chứ?" Tôn Lưu chợt nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên vỗ ót một cái: "Xem mắt nhìn của tôi này, thật sự là..."
Thành viên xung quanh đội xe nhao nhao lắc đầu.

Nửa giờ sau, Chung Hi mang theo hai phần mì trộn tương chiên đến, đi vào ký túc xá mà đội xe thuê:"Mọi người đi ra ngoài hết đi, để tôi thử xem."
Từ Á thấy cô tới thật, vẻ mặt cô ta không thể gượng cười nổi.


"Chị Chung Hi, vừa nãy chị cúp điện thoại của em, làm em còn tưởng rằng chị không tới chứ."
Chung Hi không thèm để ý cô ta, không nói một lời.

"Để em giúp chị." Từ Á chủ động tiến lên hỗ trợ.

Tôn Lưu liếc một cai, lập tức có người đến cản Từ Á.

"Từ tiểu thư, dưới lầu có quán cà phê, để bọn tôi mời cô uống ly cà phê."
Mấy người bọn họ đều là những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, chặn lại trước mặt Từ Á, cô ta không thể lay chuyển được, đành bị kéo ra ngoài.

Cửa đóng lại, Chung Hi cảm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh hẳn đi.

Cô đi vào giữa phòng, kêu to: "Có mì có bia, một mình em ăn không hết, nói còn không ra hơi đây này, ra giúp đỡ chút đi."
Sau đó, cô không nhiều lời, tự mình ngồi xuống cạnh khay trà, mở ti vi, tự mình ăn.

Đợi khi cô ăn được một nửa, cánh cửa kia mở ra.

Lục Bắc lười biếng tựa ở cửa, đáy mắt không có dù chỉ một chút tia sáng, đói bụng hơn một ngày, anh ta thật sự rất đói bụng.

Chung Hi chỉ xem TV, cũng không nhìn anh ta.

Lục Bắc cúi đầu đi qua, cầm lấy đũa, cũng bắt đầu ăn.

Một hồi lâu, Chung Hi nói: "Anh đừng lo lắng về kinh phí của đội xe, em kêu gọi tài trợ giúp các anh, anh cố gắng phát triển, đừng từ bỏ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi