BẮC TỐNG PHONG LƯU

Công tử tránh xa nhà bếp?

Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đưa mắt nhìn ba vị công tử kia, sau đó hỏi Hồng Thiên Cửu: - Mấy vị này là ai?

Hồng Thiên Cửu vội vàng giới thiệu: - Vị béo này chính là Chu Hoa, Tam Lang của Chu gia bán lụa.

Lại chỉ vào một người mặt dài, nói:

- Vị này là Từ Phi, Lục Lang của Từ gia bán gạo.

Cuối cùng chỉ vào người có dáng vẻ thấp:

- Vị này là Vạn Phú Xuân, tam lang của Vạn gia thương hành. Ba người bọn họ đều là huynh đệ kết bái của tiểu đệ. Hôm nay tiểu đệ cố ý gọi bọn họ tới đây là cổ động chohuynh.

(Tam Lang, Lục Lang lần lượt chỉ hàng thứ ba, hàng thứ sáu trong gia đình)

Má ơi! Toàn là khách sộp!

- Tốt tốt tốt!

Lý Kỳ âm thầm mừng rỡ, vội vàng chắp tay chào hỏi ba vị công tử kia.

Ba vị công tử này thấy Lý Kỳ chỉ là một đầu bếp, nên tùy ý chắp tay. Đây là nể mắt Hồng Thiên Cửu.

Lý Kỳ cũng lơ đễnh, hướng Hồng Thiên Cửu nói:

- Tiểu Cửu, đại ca đã giữ cho ngươi một phòng. Hiện tại ta liền sai người dẫn cácngươi đi. Chờ ta xong việc ở đây, lại đi lên tìm ngươi.

Nói xong, Lý Kỳ liền sai một nữ tiểu nhị dẫn đám công tử ca này lên gian Phú Quý trên lầu ba. Đợi bốn người rời đi, Lý Kỳ liền gọi Trần A Nam, dặn:

- A Nam, ngươi bảo Tiểu Ngọc đi chiêu đãi mấy người bọn họ. Đúng rồi, cũng bảo Tiểu Ngọc cầm theo bốn thẻ hội viên Hoàng Kim.

Tiểu Ngọc mà Lý Kỳ nói, chính là người cơ linh, giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện nhất trong hai mươi thiếu nam thiếu nữ. Hắn biết đám công tử ca kia rất khó hầu hạ. Cho nên mới gọi Tiểu Ngọc đi. Đây là ngày khai trương đầu tiên, hắn không muốn xảy ra sai lầm gì.

- Vâng, tiểu đệ đi ngay đây.

Lý Kỳ trở lại phòng bếp, xử lý nốt số nguyên liệu đang dở, rồi đi lên gian Thiên Thượng Nhân Gian.

Giờ đây, một bình Tuyệt Thế Vô Song đã bị mấy người uống hết hơn một nửa. Người nào người nấy đỏ bừng mặt.

Triệu Uẩn vừa thấy Lý Kỳ đi vào, lập tức tỏ vẻ bất mãn nói: - Lý huynh thật là. Có rượu ngon như vậy sao không sớm đưa cho huynh đệ nếm thử. Phải phạt ba chén.

- Đúng vậy, đúng vậy. Còn có thẻ hội viên Hoàng Kim, một thứ tốt như vậy mà không giới thiệu cho ta. Làm hại ta không mang đủ bạc. Tấm thẻ này vẫn là Tần phu nhân tặng. Cho nên phải phạt ngươi sáu chén.

Tống Ngọc Thần giơ thẻ hội viên lên, oán giận nói.

"Mịa! Ăn cơm không mang đủ tiền, lại còn trách mình?"

Đương nhiên, những lời này không thể nói ra ngoài được. Lý Kỳ ngượng cười vài tiếng, nói:

- Xin lỗi các vị, tại hạ đã thề không uống rượu. Hy vọng các vị thông cảm. Nếu không, tại hạ dùng trà thay rượu.

Hai người nghe thấy Lý Kỳ thề không uông rượu, trong lòng đều cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều. Triệu Uẩn gật đầu nói:

- Vậy cũng được. Tuy nhiên phải uống sáu chén trà.

- Tốt tốt, sáu chén, sáu chén.

Lý Kỳ sai người cầm một bình trà lên, rồi liên tục rót sáu chén uống.

Nói tới thẻ hội viên, Triệu Uẩn rất có hứng thú, hiếu kỳ hỏi: - Đúng rồi, làm sao Lý huynh nghĩ ra được cái thẻ hội viên kia?

Lý Kỳ mỉm cười đáp:

- Rất đơn giản, đó là vì suy nghĩ cho khách hàng.

Bạch Thiển Dạ nghe hắn nói vậy, mím môi nhịn cười. Rõ ràng là vì kiếm tiền, giờ lại nói đao to búa lớn như vậy. - Suy nghĩ cho khách hàng?

Triệu Uẩn lẩm nhẩm đọc một lần, cười ha hả, nói:

- Không sai, đúng là suy nghĩ cho khách hàng. Chỉ bằng vào những lời này, khách hàng tôi liền mời huynh một ly.- Còn có khách hàng tôi.

Tống Ngọc Thần cũng vội vàng bưng chén lên.

"Đồ mồ hôi! Đúng là trên bàn rượu không thể nói linh tinh. Xem ra tí phải đi nhà vệ sinh rồi."

- Tốt lắm, mọi người tiếp tục uống đi. Tại hạ phải quay lại phòng bếp.

Rời khỏi nhã gian này, Lý Kỳ lập tức chạy tới nhã gian của Hồng Thiên Cửu. Vừa đi vào, liền nhìn thấy một đống bừa bộn, khiến cho hắn nhất thời sững sờ.

Lúc này mới bao lâu? Nhiều nhát chỉ nửa canh giờ, nhưng trên bàn đã bày đầy đĩacòn, đĩa hết. Ít nhất cũng phải hai, ba mươi đĩa. Còn rượu, thì có tận năm sáu bầu. Điều này cũng quá khoa trương a.

Tuy nhiên, Lý Kỳ rất nguyện ý nhìn thấy mấy đứa tiêu pha như vậy.

Hồng Thiên Cửu vừa thấy Lý Kỳ tới, liền hưng phấn kéo Lý Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, hét lên:

- Lý đại ca, món lẩu uyên ương này của huynh thật quá ngon. CònCòn có rượu Thiên Hạ Vô Song, càng không thể chê. Đến đến, Tiểu Cửu mời huynh một ly.

- Ức.

Chu Bàn Tử nấc một cái, đứng dậy, ôm cái bụng bia ngồi xuông bên cạnh Lý Kỳ. Bàn tay lớn đập vào vai của hắn, nhếch môi nói:

- Ngươi là đại ca của Tiểu Cửu, thì cũng là đại ca của ta. Tiểu đệ kính huynh một ly.

Một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, khiến cho Luyện Khí Kỳ suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

- Lý đại ca, đệ cũng muốn mời huynh một ly.

Mẹ nó! Rơi vào hang sói rồi.

Lý Kỳ hao hết chín trâu hai hổ, mới trốn được đám Hồng Thiên Cửu mời rượu. Sau đó hắn trốn luôn trong phòng bếp, không dám đi lên lầu nữa. Mãi đến khi Triệu Uẩn, TốngNgọc Thần rời đi, thì mới đi ra tiễn.

Còn bốn công tử ca Hồng Thiên Cửu, Lý Kỳ lại không thấy đâu. Nghe nói mấy đứa đã được hạ nhân khiêng về nhà rồi.

Lúc này đây, Lý Kỳ không làm giống như lần bán chao, chỉ bán một hai trăm phần. Hắn đã chuẩn bị đủ tài liệu. Khiến sinh ý nóng nhiệt của Túy Tiên Cư kéo dài cả ngày. Mãi tới tận canh ba, khách ở bàn cuối cùng mới rời đi.

Lý Kỳ rửa xong dụng cụ thì đã mệt đến mức không nhấc đầu lên nổi. Hắn liền để cho mấy đứa đồ đệ dọn nốt, mình thì đi nghỉ ngơi. Trước khi đi, còn dặn mấy đứa ngày nào cũng phải tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ. Hắn không muốn làm việc với ba tên tiểu tử thối hoắc.

Hai mươi tiểu nhị cũng đã đi nghỉ sớm. Hiện tại chỉ còn mấy vị đại thẩm quét dọn cửahàng. Người nào người nấy có công việc của mình, Lý Kỳ không phải đại thiện nhân, nuôi những kẻ rảnh rỗi.

Đi tới quầy hàng, Ngô Phúc Vinh vẫn vậy, cúi đầu, một tay cầm bút, một tay gẩy bàn phím. Lý Kỳ đi tới cũng không biết.

- Ngô đại thúc, sắp tới chúng ta trở lại việc buôn bán rồi, chú cứ tính như vậy thì đến bao giờ cho xong. Cho nên chú về sớm nghỉ ngơi đi.

Lý Kỳ khuyên nhủ nói.

Ngô đại thúc ngẩng đầu, cười ha hả đáp: - Gần xong rồi, gần xong rồi.

- Thôi, coi như cháu chưa nói.

Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, lại hỏi:

- Phu nhân đâu rồi chú? Về rồi à?

- À, chưa, phu nhân vẫn ở phía sau kiểm tra số quà mừng.

- Cũng tốt, giờ muộn rồi đi về lại không an toàn.

Lý Kỳ cười ha ha, nói:

- Vậy cháu không quấy rầy chú nữa, cháu đi tìm phu nhân đây.

Đi tới phòng sau, thấy cả căn phòng đã chất đầy quà tặng lớn nhỏ.

Oa! Không khoa trương như vậy chứ!

Lý Kỳ đi vào, thấy Tần phu nhân đang ngồi trước bàn viết viết cái gì đó. Mà Tiểu Đào thì đứng một bên mài mực cho nàng.

- Lý công tử.

Tiểu Đào thấy Lý Kỳ tới, vội vàng hành lễ.

Lý Kỳ nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần phu nhân đã tràn đầy mệt mỏi, trong lòng thở dài một tiếng. Đều là do mình tạo nghiệt a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi