BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Đắc Hiền Trị Định!

Lý Kỳ đứng trước cửa Vương Phủ, ngẩng đầu lên nhìn tấm hoành phi trên xà nhà, cười ha ha mấy tiếng, nói:

- Ngươi đâu, lấy tấm vải phủ lên tấm hoành phi này cho ta, đây quả thật là xem nhẹ Hoàng thượng. Kỳ thật tấm hoành phi này chính do Tống Huy Tông xách bút đến nhà Vương Phủ tự mình viết, tuy nhiên, xem ra bây giờ quả là đủ châm biếm.

Thật ra làm một người què, một người bệnh, Lý Kỳ không nên chạy loạn khắp nơi, nhưng không có cách nào khác, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng to mà! Trước mặt đang bày ra nhiệm vụ khó khăn nhất đang chờ hắn, hơn nữa, ngoài hắn ra, không ai có thể làm được.Đó là khám xét nhà Vương Phủ.

Không thể không nói, nhiệm vụ này thật sự --- làm người ta chảy nước miếng mà!

Không còn cách nào, ai kêu Lý Kỳ là một trong những người ít ỏi biết rõ sự tình, Tống Huy Tông chỉ có thể giao cho hắn làm, cũng coi như bồi thường cho cái đùi của hắn đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Lý Kỳ khám xét nhà người khác, lần đầu tiên chính là khám xét nhà của Kỷ Mẫn Nhân, chẳng qua lúc ấy một đồng tiền cũng không tìm thấy, thiếu chút nữa là tạo thành bệnh sợ khám xét nhà. Tuy nhiên, hắn có đầy đủ lý do để tin, lần này tuyệt đối sẽ mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, hơn nữa, chắc chắn không nhỏ.- Ty chức (hạ quan, tội dân) tham kiến đại nhân.

Lý Kỳ vừa vào bên trong, chỉ thấy tiền viện đầy ắp người, ít nhất cũng khoảng ba bốn trăm người, có quỳ, có khom người, quỳ dĩ nhiên là hạ nhân của Vương Phủ và tùy tùng của cha con Vương Phủ, những người khác là thân tín của Lý Kỳ, xét nhà mà, đã không xét thì thôi, đã xét là phải mang gia nhân đến xét, nếu không, không thể gọi là xét nhà.

Tên chó Nhật, nuôi dưỡng nhiều hạ nhân như vậy. Ngươi không tham tiền, có quỷ mới tin. Lần này giàu to rồi, ha ha ha! Lý Kỳ quét mắt nhìn một vòng, bỗng nhiên nói:

- Còn đứng đấy làm gì, không phát hiện bản quan què một chân sao, nhanh mang ghế tới đây.- Vâng.

Rất nhanh có hai người mang ghế dựa lên.

Lý Kỳ ngồi trên ghế, uống hết một chén trà, thấy phạm nhân đều cúi đầu, nói:

- Những người cùng Vương Phủ cấu kết ngẩng đầu lên.

Cấu kết?

Không một ai ngẩng đầu.

Nghe không hiểu sao! Lý Kỳ hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tiểu thiếp Vương Phủ ngẩng đầu lên.Vù vù vù!

Chỉ thấy hơn sáu mươi nữ nhân ngẩng đầu lên cùng một lúc.

Con mẹ nó! Nhiều vậy sao? Mẹ nó, đẹp ngang với Hoàng thượng rồi. Lý Kỳ sợ tới mức rụt đầu lại, thiếu chút nữa từ ghế té xuống đất, may được người bên cạnh dìu hắn.

Lý Kỳ biết rằng, người dìu hắn không thể là Mã Kiều không có nhân tính, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một vị ba mươi tuổi. Công công trang điểm xinh đẹp, không khỏi mờ mịt hỏi:

- Các hạ đây là?

Vị công công nũng nịu nói:- Chúng ta họ Lưu, phụng mệnh hoàng thượng đến giúp đỡ đại nhân, đại nhân, ngươi không sao chứ?

Lý Kỳ nghe xong cả người đều nổi da gà, khẩn trương rút tay lại, nói:

- Không sao, không sao, đa tạ Lưu công công.

Lưu công công che miệng cười khanh khách nói:

- Đại nhân khách khí rồi.

Trời ạ! Rất ghê cmn tởm, tên nhà ngươi nên gả cho Đồng Quán đi. Dạ dày Lý Kỳ cuộn trào, ép mình phải đứng vững. Gượng cười, thầm nghĩ, hoàng đế của chó Nhật, ngươi quả không tín nhiệm ta, vẫn phái người đến giám thị ta, phái thì phái, sao lại phái cái tên buồn nôn này đến chứ, khiến ta ngay cả tâm tình muốn tham ô cũng không có. Tuy nhiên, chỉ bằng một tên ẻo lả này cũng ngăn được dã tâm tham ô củata? Thật là buồn cười.

Lý Kỳ vội vàng lại đặt ánh mắt vào người tiểu thiếp của Vương Phủ, qua sự phụ trợ của Lưu Công công, Lý Kỳ nhận ra tiểu thiếp mỗi người đều đẹp tựa thiên tiên nha, quả nhiên, hoa tươi muốn đẹp cũng phải cần đến lá cây phụ trợ. Trong lúc nhất thời, Lý Kỳ ngắm không khỏi ngây ngốc, trong lòng tức giận mắng, Vương Phủ, tên dâm tặc nhà ngươi, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ, e rằng ngươi đều lấy hết rồi, khó trách trên đời này có nam nhân lưu manh như vậy, cả người và thần đều tức giận mà.

Lưu công công nhìn vẻ mặt si ngốc của Lý Kỳ, cười khanh khách nói:

- Đại nhân, nếu như ngươi nhìn trúng người nào, vậy để nàng ta về hầu hạ đại nhân. Lý Kỳ trong lòng xao động, hưng phấn nói:- Thật sự có thể chứ?

- Đương nhiên!

Lưu công công lắc lư lẳng lơ nói:

- Đại nhân cũng là cứu các nàng, đây là phúc khí của các nàng, nếu không, các nàng đều được làm nô tỳ, hà cớ gì phải làm lợi cho người khác 

- Điều này cũng đúng, điều này cũng đúng!

Lý Kỳ cười hắc hắc gật đầu liên tục, chợt thấy không đúng nha, không phải thằng nhãi này đặt bẫy để mình chui vào đấy chứ, hắn nghiêng đầu liếc Lưu công công một cái, vừa đúng lúc Lưu công công ném cho hắn hai mị nhãn, rất có ý tứ câu dẫn. Lý Kỳ cả người khẽ run rẩy, là ý gì đây?Hơi trầm ngâm, rồi cũng suy nghĩ rõ ràng, hiển nhiên, Lưu công công này có thể đứng ở đây, nói lên rằng y cũng được sự tín nhiệm của Tống Huy Tông, đương nhiên, không phải nói là Lưu công công vượt qua Lương Sư Thành, dù sao địa vị của Lương Sư Thành cũng đặc thù, Tống Huy Tông lại không muốn quá nhiều người dính vào, cho nên, mới không phái Lương Sư Thành đến. Nhắc tới thái giám, nếu chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng thượng, thì không thể nào nắm giữ được quyền lực, bọn họ muốn đạt càng nhiều thì phải cấu kết với đại thần, Lưu công công này rõ ràng là muốn giao hảo với Lý Kỳ, Lý Kỳ là nhân tài mới xuất hiện trong quần thần, y lại là nhân tài mới xuất hiện trong thái giám, chỉ có thể nói là ông trời tác hợp mà!

Phì phì phì! Quỷ mới tác hợp với y. Lý Kỳ khụ vài tiếng, nói:

- Lưu công công cứ nói đùa, bản quan thanh chính liêm minh, không phải thuộc dạng háo sắc.Trong mắt Lưu công công hiện lên một chút kinh ngạc, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, bốn vị kiều thê của đại nhân vị nào cũng đẹp tựa thiên tiên, sao có thể so sánh với phàm phu tục tử.

Chà! Xem ra thằng nhãi này đã điều ta kỹ lưỡng lai lịch của ta rồi, tuy nhiên, khoan hãy nói, chỉ cần nói đến dung nạo, phương diện này khối người còn xinh đẹp hơn Hồng Nô, thậm chí có vài người còn phân cao thấp được với Gia Luật Cốt Dục, Bạch Thiển Dạ, cũng kém một chút với Lý Sư Sư, Triệu Tinh Yến, Tần phu nhân. Hai mắt Lý Kỳ tham lam nhìn, rồi chợt thu lại, hắn cũng không phải loại người đói bụng ăn quàng, hơn nữa nhiều như vậy, hắn cũng không gánh nổi nha! Rồi bỗng nhiên nói:

- Vị nào trong các ngươi là thị thiếp của Đặng Chi Cương?

Chỉ thấy một thiếu phụ đang tuổi thanh xuân ngạc nhiên nói:- Bẩm đại nhân, là tội phụ.

Lý Kỳ theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt độc ác, thấy một thiếu phụ châu sáng ngọc tròn, dáng người thon thả, đặc biệt là hai bên lúm đồng tiền, cùng với khí chất u oán giữa hai lông mày, cực kì có lực sát thương trí mạng với nam nhân. Thầm nghĩ, khó trách nhiều năm như vậy là Đặng Chi Cương nhớ mãi không quên nàng. Nói:

- Đặng Chi Cương đã hồi kinh rồi, hơn nữa có công tố cáo Vương Phủ. Hoàng thượng cho phép y đưa ngươi về, chờ ta phái người đưa ngươi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi