BẮC TỐNG PHONG LƯU

Nàng quá yêu Lý Kỳ rồi, quá hiểu Lý Kỳ, nhất cử nhất động của Lý Kỳ, một câu một từ, nàng đều vô cùng quen thuộc, chính là vì như thế, sao nàng có thể nghe không ra trong nội tâm Lý Kỳ đang suy nghĩ gì.

Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút hào quang khó có thể nắm lấy, cau mày nói:

- Cho dù như thế, chẳng lẽ ta làm như vậy có sai sao? Muội cũng thấy hiện giờ Vương Phủ rơi vào kết cục gì, Sư Sư cô nương là nữ nhân của hoàng thượng, không sai, thân là thần tử thì nên vì quân phân ưu, nhưng đồng thời cũng nên cẩn thận với bổn phận của mình, đạo lý đó chẳng lẽ muội không hiểu sao? Nếu không, Vương Phủ của hôm nay chính là ta của ngày mai, muội lại hy vọng nhìn thấy như thế sao? Đêm đó mặc dù không gây thành đại họa, nhưng ai dám khẳng định trong lòng hoàng thượng cũng không lưu lại một bóng tối? Một mình ta thì cũng không lo, nhưng, nếu ta bởi vậy mà liên lụy Thất Nương, Hồng Nô bọn họ, muội bảo ta làm saođối mặt với họ? Rốt cuộc là ta ích kỷ, hay là muội ích kỷ?

- Viện cớ, tất cả đều là cái cớ cho sự ích kỷ của huynh.

Phong Nghi Nô cười khan một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ huynh quên tại sao tỷ tỷ lại như thế sao? Chính là bởi vì cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa những đại thần các người, nếu không như thế, sao tỷ tỷ có thể gặp này tai bay vạ gió, tỷ tỷ mới là người vô tội nhất. Vậy mà, lúc này huynh lại thấy chết không cứu, thật sự không ngờ được, huynh lại là người vô tình vô nghĩa như vậy.

Bịch!

Lý Kỳ đập mạnh xuống bàn một cái, đứng dậy cả giận nói:- Phong Nghi Nô, muội đủ rồi đó.

- Xem như ta nhìn lầm người rồi.

Phong Nghi Nô nhớn hai hàng lông mày, vung ống tay áo lên, hùng hổ xông ra ngoài.

- Phong ôi.

Lý Kỳ hạ tay xuống, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được, thở dài một tiếng.

Phong Nghi Nô lao ra không đến một khắc, ngoài cửa bước liền có một người bước tới.

Lý Kỳ hé mắt thoáng nhìn, buồn bực nói:

- Phu nhân, ngươi không cần phải giải thích với ta, ta biết đây là nhà ngươi,đối với ngươi mà nói, không tồn tại cái gọi là nghe lén như vậy, chỉ có thể trách chính chúng ta không cẩn thận, nói chuyện hơi lớn tiếng, sau này sẽ ta chú ý một chút.

Người tới chính là Tần phu nhân.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ trách ta, các ngươi ầm ĩ đến cả Tần phủ đều có thể nghe thấy. May mà ta còn giúp các ngươi đuổi mấy hạ nhân kia đi.

Lý Kỳ lắc đầu rồi thở dài, sau đó ngồi xuống.

Tần phu nhân như thoáng chút suy nghĩ nhìn hắn một cái. Than nhẹ một tiếng, nói:

- Kỳ thật việc này cũng không thể trách Phong muội muội, tình cảm của nàngvà Sư Sư vẫn luôn là tình tỷ muội, tâm trạng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng một ít.

- Điều này ta biết, ta cũng không ngu xuẩn đến mức so đo với một nữ nữ nhân đang không có tâm trạng tốt.

Lý Kỳ xoa xoa mặt mình nói.

Tần phu nhân khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói:

- Nhưng, bất kể như thế nào, mạng người quan thiên. Nếu như ngươi có thể cứu được Sư Sư, thì nên ra tay giúp đỡ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Phu nhân, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao, không nói đến việc căn bản là hiện giờ ta không có cách cứu Sư Sư cô nương, cho dù có, đó cũng không nói là cứu là có thể cứu được. Ngươi suy nghĩ một chút xem, Sư Sư cô nương là thành tâmmuốn chết, nếu như đến Hoàng thượng cũng không khuyên nhủ được, giả dụ ta vừa đi, Sư Sư cô nương lập tức khỏe hơn, mẹ kiếp! Vậy hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào. Không có chuyện cũng sẽ bới ra chuyện, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, phàm là liên quan đến hoàng thượng, ta phải cẩn thận và cẩn thận.

Tần phu nhân nói:

- Vậy cuối cùng ngươi tính toán thế nào?

- Đợi!

- Đợi?

Lý Kỳ nói:

- Có câu là bệnh cấp loạn cầu y, lúc trước ta từng giúp Sư Sư cô nương điềutrị thân thể. Hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm, nếu đúng là đàn y vô sách. Hoàng thượng nhất định sẽ tới tìm ta, nhưng, hiện tại ta cũng không nắm chắc chút nào, một người mất đi ý niệm muốn sống trong đầu, cái đó còn đáng sợ hơn so với bệnh tật gì đó.

Tần phu nhân thoáng gật đầu, mặt lộ vẻ hồ nghi, thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi là hắn cố ý nói như thế? Nhưng tại sao hắn làm như vậy? Vì thế hiếu kỳ nói:

- Vậy tại sao lúc nãy người không nói câu này với Phong muội muội?

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Ta có nỗi khổ tâm riêng của ta, hơn nữa

Tần phu nhân nói:

- Hơn nữa nàng cũng nói trúng tâm tư của ngươi rồi?Lý Kỳ không phủ nhận, tự lo nói:

- Lúc trước ta khi mới vào quan trường, thân không có vật dư thừa, mà đối thủ ai ai cũng đều là cao cao tại thượng, thế lực thắng ta xa, nhưng ta có thể nhiều lần giành phần thắng, đó cũng là bởi vì ta biết bọn họ có càng nhiều, thì mối băn khoăn bọn họ sẽ càng nhiều, bởi vì bọn họ sợ bị mất đi. Bây giờ đến lượt ta, ta hao tổn tâm huyết, bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, nếu như trượt chân ngã ở đây, bà kêu ta cam tâm như thế nào.

Tần phu nhân trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

- Ngươi nói cũng có lý, nhưng nếu đối phương là Thất Nương, hoặc giả là Hồng Nô?

Lý Kỳ trầm mặc một lát, lắc đầu nói:

- Vậy không giống, trên đời này, các nàng chính là người thân nhất của ta, vìcác nàng ta nguyện bỏ ra tất cả của ta.

Tần phu nhân lại nói:

- Có thế chứ, Sư Sư cũng là người thân nhất của Phong muội muội, hơn nữa đối với Phong muội muội ân trọng như núi, ta nghĩ nàng cũng nguyện ý vì Sư Sư bỏ ra tất cả của nàng.

Lý Kỳ quay đầu nhìn về hướng Tần phu nhân, cười nói:

- Phu nhân, từ trước đến nay ngươi cũng rất sợ phiền toái, tại sao lần này lại khuyến khích ta đi tìm phiền toái, chẳng lẽ ngươi không sợ bởi vậy mà bị liên lụy sao?

Tần phu nhân nói:

- Quân tử có điều- Ta không phải quân tử.



- Mặc dù là tiểu nhân

- Oa! Ta cũng không nói ta là tiểu nhân a! Chẳng lẽ trên đời chỉ có hai loại quân tử và tiểu nhân này sao?

Đã đến lúc này rồi, sao tên này còn để ý mấy cái đó. Tần phu nhân cắn răng nói:

- Ta cho rằng dù chỉ cần là một người cũng nên có việc nên làm, có việc không nên làm, trước kia ngươi làm vậy cũng là vì tranh danh đoạt lợi, điều này ta đương nhiên không tán thành, nhưng chuyện lần này liên quan đến mạng người, hơn nữa còn là bạn tốt của ta và ngươi, nếu như ngươi muốn đi cứu, sao ta lại phản đối chứ? Chuyện trên đời, đâu thể chỉ như người ý nhưng cầu không thẹn với lương tâm.- Nhưng cầu không thẹn với lương tâm? Ha ha, trên đời lại có bao nhiêu người có thể làm được điều này?

Lý Kỳ nói giọng điệu hơi mỉa mai.

Lúc này, một hạ nhân bỗng nhiên đi tới, nói:

- Đại nhân, người trong quân đến.

Lý Kỳ ồ một tiếng, hắn không muốn giằng co với Tần phu nhân về đề tài này, lập tức nói:

- Mau mau kêu y lại đây.

- Vâng.

Lý Kỳ cười nói:- Xem ra bên Đăng Châu có kết quả rồi.

Tần phu nhân vốn muốn rời khỏi, vừa nghe thấy vậy, lại thu bước chân lại, trong lòng nàng trước sau vẫn luôn vướng bận về nữ nhân đã ảnh hưởng tới cả đời nàng.

Lý Kỳ đương nhiên hiểu được, cũng không có nhiều lời.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phiên đã hưng phấn đi tới, chắp tay nói:

- Ty chức tham kiến Bộ Soái.

Lý Kỳ nói:

- Có phải bên ca ca ngươi kia có tin tức hay không?

Nhạc Phiên gật đầu nói:- Ca ca bọn họ đại hoạch toàn thắng, còn bắt sống huynh đệ họ Đào, lúc này đã đang trên đường trở về.

Lý Kỳ gật đầu.

Tần phu nhân hỏi vội:

- Nhạc Phiên, Lai Châu Triệu Tri phủ cùng phu nhân có mạnh khỏe?

Nhạc Phiên nói:

- Tần phu nhân xin yên tâm, mọi chuyện đều tốt.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Tần phu nhân thở dài một cái, chợt thấy Lý Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, không có chút nào vui sướng, nói:- Tại sao ngươi không vui vẻ chút nào vậy?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:

- Tại sao ta phải vui vẻ?

Tần phu nhân nói:

- Các ngươi đánh thắng trận ma!

Lý Kỳ lại hỏi ngược lại:

- Hóa ra ngươi nghĩ rằng ta phái bọn họ đi là bại trận à!

Tần phu nhân sửng sốt, cứ cảm giác lời này kỳ kỳ sao đó, nhưng lại nói không ra, nói:

- Vậy vậy Lý tỷ tỷ cũng không sao a! Không phải người kính nể Lý tỷ tỷ nhấtsao?

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Làm ơn, mấy ngàn Đại lão gia chạy đến hơn ngàn dặm, nếu đến một nữ nhân cũng không bảo vệ được, ta còn có thể trông đợi bọn họ làm được gì? Bọn họ nếu không thắt cổ vì xấu hổ, ta cũng phải thắt cổ.

Lần này Tần phu nhân thật sự á khẩu không trả lời được rồi.

Nhạc Phiên cúi đầu, hai vai khẽ rung.

Lý Kỳ liếc nhìn Nhạc Phiên, nói:

- Nhạc Phiên, nếu như ngươi muốn cười, nhịn không được thì ra bên ngoài cười, phu nhân đây da mặt mỏng. Ồ, đúng rồi, truyền việc này ra ngoài đi, phải nóicao chút, cũng để bách tính biết chi cấm quân này của chúng ta còn có chút kỹ năng, chứ không phải là một đám bao cỏ.

- Tuân mệnh! Thuộc hạ cáo lui.

- Đi đi.

Đợi Nhạc Phiên vừa ra đi, liền nghe được bên ngoài truyền đến một trận cười.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, nói:

- Đứa trẻ này thật đúng là rất nghe lời a? Phu nhân, làm gì mà trừng mắt với ta.

Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, nói:- Phong muội muội nói không sai, ngươi thật đúng là một người vô tình vô nghĩa, không, ngươi căn bản chính là kẻ máu lạnh.

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Lý Kỳ nói với theo:

- Phu nhân, ta đây cũng không gọi là máu lạnh, nên gọi là bày mưu nghĩ kế, hiểu chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi