BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Ăn từ từ, ăn từ từ, đừng nghẹn, muội sẽ không thật sự cả ngày cũng không ăn cơm chứ.

Lý Kỳ ngồi ở trong phòng lầu một, nhìn đại mỹ nữ trước mặt bộ dáng như sói nhai hổ nuốt này, trong lòng thật là thương tiếc.

Phong Nghi Nô không thèm để ý đến hắn, tiếp tục vùi đầu mãnh liệt ăn, cũng không phải là bởi vì nàng đói bụng lắm, chỉ vì có như vậy nàng mới có thể tránh né ánh mắt trìu mến kia của Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy nàng không nói, cười nói:

- Như thế nào? Còn đang giận ta?

Phong Nghi Nô nao nao, khe khẽ lắc đầu, một lát sau, nàng bỗng nhiên nhỏgiọng nói:

- Lý Kỳ, trong lòng huynh có phải rất trách muội hay không, có phải là chán ghét muội hay không?

Lý Kỳ sửng sốt, cười hỏi:

- Lúc muội mắng ta trước đó, vốn không có ngẫm lại hậu quả sao?

Phong Nghi Nô lại lại lắc đầu, giãy dụa nói:

- Muội lúc ấy trong lòng rất loạn, bởi vì muội cho rằng trên đời chỉ có huynh có thể cứu được tỷ tỷ, cho nên khi huynh cự tuyệt muội, muội thật sự rất tuyệt vọng, cũng rất tức giận.

Kỳ thật nàng làm sao lại muốn nói ra những lời làm thương tổn Lý Kỳ chứ. Không thể nghi ngờ, nói ra những lời kia, nàng so với bất cứ người nào đều khó chịuhơn, nhưng nàng với Bạch Thiển Dạ lại là hai kiểu nữ nhân hoàn toàn tương phản, nàng cho tới nay đều là một nữ nhân cảm tính còn hơn lý tính, mà Lý Sư Sư và Lý Kỳ lại là hai người trọng yếu nhất trong sinh mạng của nàng, lúc ấy trong lòng nàng chỉ thầm muốn cứu Lý Sư Sư, không hơn, còn lại nàng đã không cách nào suy nghĩ nữa rồi, nếu đổi lại là Lý Kỳ, nàng cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi cầu Lý Sư Sư.

Mà Lý Kỳ lại là người nàng tín nhiệm nhất, loại tín nhiệm này thậm chí có thể nói đã đến mức độ mù quáng, giống như Lý Kỳ chính là kiểu người không gì không làm được vậy. Cho nên khi ngự y bó tay không có biện pháp, nàng nghĩ đến chỉ có Lý Kỳ. Mà khi Lý Kỳ quyết đoán cự tuyệt nàng, có thể nghĩ nàng phải chịu đả kích như thế nào. Nhưng đả kích này thực sự không phải là bởi vì Lý Kỳ cự tuyệt nàng, mà là một cây cây cỏ cứu mạng cuối cùng trong nội tâm nàng cũng đã bị chặt đứt, như vậy đây cũng chính là biểu thị mệnh Lý Sư Sư chỉ còn một sợi thôi, hai loại đả kích này cùng rơi xuống, khiến nàng đã mất đi lý trí. Vì vậy mới có thể đem hết thảy đều trúthết ở trên đầu Lý Kỳ.



Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Nếu ta cho muội biết, ta cho tới bây giờ vốn không có giận muội, muội có tin hay không?

Phong Nghi Nô ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, chính nàng cũng rất giận chính mình, thì sao có thể tin tưởng Lý Kỳ sẽ không tức giận.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Kỳ thật không nói gạt muội, ta vô cùng hiểu vì sao muội lại như thế, bởi vì bản thân ta cũng đã trải qua. Nhớ rõ khi đó hành vi của ta so với muội bây giờ còn ấu trĩ hơn nhiều, đấu với trời, cùng đấu với chính mình, nhưng mà kết quả cuối cùng, chính là trở thành kẻ lang thang hơn nửa tháng. Thiếu chút nữa quên mất chính mìnhlà ai. Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta càng thêm không thể đón nhận sự thật, cho nên nhất định phải giải phóng ra. Không ai có thể vững vàng mà đón nhận thân nhân mình rời đi hoặc là sắp phải rời đi, lúc này nếu không có một chút cảm xúc nào, vậy thật sự là động vật máu lạnh rồi.

Hơn nữa, ta cảm thấy hai vợ chồng, vốn hẳn nên thẳng thắn thành khẩn với nhau, có mấy lời hãy nói ra thì tốt hơn, không nên giấu ở trong lòng. Nếu, ngày đó muội không thống thống khoái khoái trút hết ra. Ngược lại vì chiếu cố tâm tình của ta, nói vài câu trái lương tâm, nếu chẳng may Sư Sư cô nương thật sự gặp phải cái gì bất trắc, vậy khả năng giữa ta và muội sẽ sinh ra một vết sẹo không thể bù lại, đối với hai ta cũng không phải chuyện tốt, muội nói ra, ta có thể hiểu được suy nghĩ của muội, ta cũng là có thể đi lý giải muội, cùng với nói cho muội biết ý nghĩ của ta là như thế nào, loại kết nối này nhìn có vẻ như râu ria, nhưng đối với vợ chồng mà nói, cũng là hết sức quan trọng, cũng là rất quý báu. Hơn nữa ---Nói tới đây, hắn than nhẹ một tiếng, nói:

- Kỳ thật muội lúc ấy cũng không nói sai, trong khoảnh khắc đó, lo nghĩ của ta thật có chút quá mức ích kỷ, có lẽ cũng sẽ trở thành tiếc nuối của cả đời ta --- ôi, thôi đi. Nói ngắn lại, về sau trong lòng muội nghĩ cái gì, đều phải nói cho ta, ngàn vạn lần không nên giấu ở trong lòng, làm một trượng phu, hẳn là có nghĩa vụ trợ giúp thê tử trút bỏ hết, đương nhiên, càng trọng yếu hơn chính là, ngược lại cũng thế.

Lúc hắn nói xong bốn chữ cuối cùng, khóe miệng bất giác lộ ra một tia ý cười dâm đãng.

Kỳ thật Lý Kỳ đối với đạo phu thê cũng không có kinh nghiệm gì cả, đây hết thảy đều là chịu ảnh hưởng của phụ thân, cha mẹ của hắn là một đôi vợ chồng mô phạm, nguyên nhân chính là phụ thân luôn có một tấm lòng bao dung đối với mẫu thân hắn, phụ thân còn từng nói cho hắn biết, cái gọi là đạo phu thê, không có gì hơnhai chữ”Bao dung”, đặc biệt đối với một người nam nhân mà nói, phải đảm đương càng nhiều, có chút thời điểm, ngươi thắng đạo lý, khả năng liền sẽ thua trận gia đình.

Phong Nghi Nô vẫn chưa phát giác hết ý tứ trong lời của Lý Kỳ, nhưng trong lòng thì cực kỳ cảm động, những lời này trong lòng hắn còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, nước mắt nóng bỏng từ trong hốc mắt rơi vào trong chén, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

- Huynh thật sự không giận muội?

Giọng điệu so với trước đó, càng có vẻ khẩn trương.


Lý Kỳ lại sa sầm mặt nói:

- Tức giận! Làm sao sẽ không tức giận chứ, ta tức giận là muội trong lúc chiếu cố người khác, không có chiếu cố tốt chính mình, muội không chịu trách nhiệm đối với chính mình, chính là không chịu trách nhiệm đối với ta, ồ, vợ chồng chúng ta từtrước đến nay đều là phân công rõ ràng đấy, muội phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa, ta phụ trách ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.

Nói xong, hắn bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng lay hết lệ châu trên mặt Phong Nghi Nô, nói:

- Còn có, muội phải nhớ kỹ, làm một đầu bếp thật sự rất chán ghét việc người khác tùy tiện làm cho trong thức ăn của chính mình, tăng thêm một ít gia vị không nên tồn tại.

Phong Nghi Nô nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi lại lập tức bật cười khúc khích, đúng là cười tươi như hoa, làm người ta mê muội, nhỏ giọng hỏi:

- Lý Kỳ, muội bây giờ rất xấu phải không.

Lý Kỳ gật gật đầu chân thành nói:

- Có chút.Phong Nghi Nô nhăn mặt, lại nghe Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Ta cảm thấy thân làm vợ như muội lúc này hẳn là lựa chọn một vài phương thức cực đoan để hấp dẫn ánh mắt chồng muội, tỷ như cái gì cởi sạch quần áo cac loai.

- Hạ lưu. Nói chuyện với huynh, luôn không thể nói được hai câu nghiêm chỉnh.

Phong Nghi Nô khẽ gắt một ngụm, nhưng lập tức lại nói:

- Tuy nhiên, muội vẫn cảm ơn huynh có thể hiểu được muội. Nhưng ---

Nàng nói xong bỗng nhiên kéo tay Lý Kỳ, nói:

- Nhưng là bất kể muội xấu cũng tốt, chửi cũng tốt, cũng không cho huynh không quan tâm tới muội.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:- Yêu cầu này rất hống hách nha, tiểu sinh hơi sợ.

Phong Nghi Nô cười khúc khích, lập tức nói:

- Huynh mới vừa rồi còn hống hách hơn đó, cũng dám đối với tỷ tỷ như vậy.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Muội thực sự nghĩ rằng ta dám sao, ta cũng chỉ dọa nàng ấy thôi, nước thật ra còn dễ, chứ cơm sao có thể rót vào được nha, mặc dù rót vào. Sư Sư cô nương cũng chịu không được sức ép này nha.

Phong Nghi Nô hừ nói:

- Chỉ biết huynh đang cố làm ra vẻ huyền bí.

Hai người lại lời ngon tiếng ngọt một phen, Lý Kỳ lại mất sức chín trâu hai hổ,mới làm cho lo lắng trong lòng Phong Nghi Nô trở thành hư không, làm nam nhân thật khó nha, đặc biệt làm nam nhân của bốn nữ nhân, đó là khó càng thêm khó, cho nên nói, diễm phúc cũng không phải dễ hưởng như vậy.

Phong Nghi Nô liếc nhìn sắc trời, nói:

- Huynh hãy đi về trước đi, ngày mai huynh còn phải vào triều sớm, phải sớm đi nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi