Thịnh yến thế kỷ này có thể nói là kéo dài lê thê, phá vỡ rất nhiều truyền thống, cũng tạo ra một kỷ lục dài nhất của Thịnh yến Nguyên Đán, kéo dài từ buổi trưa đến buổi tối, nhưng thành công nhất không nghi ngờ gì chính là chuyển ánh mắt của mọi người sang phương diện mỹ thực, mà không phải là chính trị, mấu chốt vẫn là có quá nhiều mỹ thực, đủ loại phong vị, làm người ta bận túi bụi, trong miệng luôn ăn đồ ăn, làm sao còn có thời gian mà nói chuyện chứ!
Sau yến hội Nguyên Đán trước kia đều sẽ có ca múa trợ hứng, đây cũng là một phần trong đó, điểm này Lý Kỳ cũng không thể bỏ qua, nhưng không thể bỏ qua, không có nghĩa là không được sáng tạo, một loại phương thức hí kịch mới sắp được diễn ra.
Thật ra đây cũng là do Tống Huy Tông bức cả. Ông ta chỉ cấp cho kinh phí nhưthế thì đi đâu tìm được dàn nhạc, người ca múa chứ, chỉ đành dựa vào mình. Cho nên, cuối cùng hắn chọn bốn vị tiểu công tử, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là bốn tiểu công tử không chỉ không thu tiền, mà ngược lại còn bỏ tiền ra, tìm đâu ra kẻ ngu ngốc như vậy nha!
Nhưng, miễn phí chung quy cũng không bằng thu phí mà, đây là đạo lý vững chắc nha!
- Lý Kỳngươi đừng nhìn ta như vậy, thật sự không thể tráchợ, bản Nha Nội cũng không muốn, ta ăn nhiều như vậyợmột chút, bây giờợnên làm saohảngươingươi nghĩ cách nhanh nha!
Trong một gian phòng phía sau rạp, vẻ lạnh lẽo trên mặt Lý Kỳ tỏa ra khắp phòng, nhìn vào Cao Nha Nội phía trước không ngừng ợ hơi, ánh mắt cũng bắt đầubốc lửa, giận quá hóa cười nói:
- Ha ha, ngươi nói đơn giản quá, muốn nghĩ cách? Ta có cách gì chứ, thằng nhãi ngươi rõ ràng biết hôm nay phải diễn mà còn ăn nhiều như vậy, đầu óc ngươi làm sao mà lớn lên được vậy, trong đó đều chứa đại tiện sao.
Hóa ra lúc xế chiều, sau khi ra khỏi con đường mỹ thực, Cao Nha Nội liền mở một yến hội nhỏ với đám người Hồng Thiên Cửu, rượu ngon món ngon, làm sao y kiềm chế được chứ, vậy là liều mạng ăn. Do lúc y mua mứt quả đã ăn rất nhiều, kết quả làm cho mình no căng, uống vào một chén rượu liền ợ hơi không ngừng. Y vốn nghĩ là không bao lâu sẽ hết, nhưng đã lâu lắm rồi mà tình trạng không giảm mà còn tăng lên, mà thời gian biểu diễn cũng đã tới gần, lúc này y mới bắt đầu sốt ruột, vội vàng kêu Mã Kiều đi tìm Lý Kỳ đến.
Lúc Lý Kỳ nghe xong thì cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nghĩ đến Cao NhaNội thì trong lòng cũng bình thường lại, trên đời này còn có chuyện lạ gì mà tên dở hơi này không làm được chứ.
- Ợngươi đừng ức hiếp taợlúc này không tiện nói chuyệnthìthừa dịpợ mắng ta. Nói cho cùng chuyện này phảiphải trách ngươiNếu ngươi không chuẩn bịợnhiều thứ ngon vậy, thì làm sao ta trở thành như vậy, còn nữaợđại tiện là gì?
Trong lòng Cao Nha Nội cũng sốt ruột nha, nói năng không tiện liền bắt đầu vận dụng ánh mắt tấn công, u oán nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ thấy bộ dạng của y như vậy, nở nụ cười âm hiểm, thầm nghĩ, kiếp trước ta thực sự là mắc nợ tên dở hơi này mà, phàm là những chuyện liên quan đến tên dở hơi này thì không làm ta bớt lo được mà.
Hồng Thiên Cửu vừa rồi đã cười đủ rồi, bây giờ y cũng bắt đầu sốt ruột, Cao NhaNội là diễn viên chính trong tuồng này, nếu y diễn không được thì làm sao đây. Hơn nữa bây giờ tìm người cũng trễ rồi, vội tiến lên nói:
- Lý đại ca, bây giờ đừng nói nhiều nữa, mau chóng giúp ca ca đi.
- Đúng đấy, thìợ.
Sài Thông liếc mắt nói:
- Nha Nội, ngươi bớt nói vài lời đi, càng nói thì càng nấc nhiều hơn.
- Àợ.
Cao Nha Nội lúc này cũng biết sai rồi, vội vàng ngậm miệng không nói.
Lý Kỳ hiện tại ôm một bụng tức, ai chọc ai giận, liếc xéo Hồng Thiên Cửu, thấyy mặt mày hồng hào, nói:
- Tiểu Cửu, Nha Nội ngu xuẩn thì cũng thôi đi, ta đã quen rồi. Nhưng tiểu tử đệ sao bây giờ cũng không làm ta bớt lo vậy, ta để đệ sắm vai Hồng Thất Công, chứ không phải bảo đệ diễn Quan Công, đệ xem bộ dạng hiện tại của mình đi, giống y như cái mông khỉ vậy.
Hắn vừa dứt lời thì Sài Thông lặng lẽ xoay mặt sang chỗ khác.
Mình thật sự là tự chuốc khổ mà, Hồng Thiên Cửu chuyển mắt, cười khà khà nói:
- Lý đại ca, huynh oan uổng đệ rồi, đệ chẳng qua muốn vai diễn Hồng Thất Công càng thêm chân thật thôi. Trong sách của huynh thường nói Hồng Thất Công động chút thì xách hồ lô rượu lên uống, không lý nào mặt không đỏ, có điều huynh yên tâm, đệ tuyệt đối không uống say, hơn nữa mặt đỏ rất nhanh, bình thường cũng nhanh, lát nữa thì vừa hay.- Vừa hay? Nói giống như chuyện thần thoại vậy.
Lý Kỳ lườm y một cái, bỗng thấy râu mà y dán hai bên mà có chút không đúng, nói:
- Hửm? Râu này của ngươi không giống như là lông đuôi ngựa nha, nhìn rất giống râu thật nha?
Hồng Thiên Cửu cười đắc ý nói:
- Giống chứ? Râu này đệ đã tìm rất lâu rồi đó, vừa mua được trên người một ông lão đó, lúc đầu ông lão đó không chịu, về sau đệ trực tiếp ra giá mười quan tiền, ông ta lập tức bán cho đệ.
Tiểu tử này! Lý Kỳ cười lắc đầu, vừa hé miệng định nói thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng “ợ”, thầm nghĩ, cũng đúng, bây giờ hỏi tội quá sớm, phảinhanh chóng tìm cách giải quyết mới được.
Thật ra trong lòng Cao Nha Nội cũng không dễ chịu. Y đã bỏ ra rất nhiều công sức cho vở tuồng này rồi, dĩ nhiên muốn hóa trang tốt một chút, nhưng không ngờ sắp bắt đầu lại xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt cầu xin nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Nha Nội, ngươi hít vào một hơi trước, ta kêu ngừng thì mới ngừng.
Cao Nha Nội lúc này cũng không dám nhảy dựng nữa, hít mạnh vào một hơi.
Lý Kỳ thấy không sai biệt lắm mới nói:
- Ngừng.Cao Nha Nội lập tức dừng lại.
- Nín thở.
- Tiếp theo nên làm saoợ?
Lý Kỳ vừa bảo y nín thở, nào biết Cao Nha Nội lại mở miệng hỏi hắn.
- Ặcợ, ngươi nói sớm chút nha.
Vẻ mặt Cao Nha Nội xấu hổ.
Lý Kỳ sắp giận điên lên, trong lòng mặc niệm, Lý kỳ, ngươi nhất định phải nhịn xuống, ngươi nhất định phải nhịn xuống nha! Hít sâu một hơi, nói:
- Lại lần nữa, nhớ kỹ, phải nín lại một hơi.- À, lần này ta nhớ kỹ rồi.
Cao Nha Nội liền rít mạnh một hơi, sau đó mím chặt môi, dường như đã nhập định rồi vậy.
Lát sau, chỉ thấy trước ngực gã nảy lên một cái.
Lại một lát nữa, Cao Nha Nội đột nhiên lại nhìn Lý Kỳ, tựa như nói được chưa, ta sắp chịu không được rồi.
Lý Kỳ nói:
- Nhịn lát nữa.
Còn nhịn! Sắc mặt Cao Nha Nội nghẹn đỏ, nắm chặt hai tay, lại một lát sau, yymở miệng nói:
- Ta không nhịn được nữa, sắp nhịn chết ta rồi, khụ khụ khụ.
Hồng Thiên Cửu vui vẻ nói:
- Ca ca, hình như huynh không ợ hơi nữa rồi.
- Vậy sao? Ha ha, cuối cùng ta cũng khỏeợ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
- Ợ!
Hốc mắt Cao Nha Nội đỏ hoe.Thật là chuyện phiền phức mà. Lý Kỳ gãi đầu, thở dài:
- Bây giờ dường như không còn cách nào tốt hơn, ngươi thử thêm mấy lần đi.
Không còn cách nào, bây giờ chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống để chữa thôi.
Nhưng Cao Nha Nội thử hai ba lần cũng không giải quyết được vấn đề.
Mắt thấy vở diễn sắp bắt đầu, cho dù là đi tìm Lưu Vân Hi cũng không kịp nữa rồi.
Lý Kỳ hận không thể tát thằng dở này một cái chết tươi.
Những người còn lại vẻ mặt cũng sầu muộn.Cao Nha Nội thấy mọi người đều không vui, trong lòng rất không thoải mái, thần sắc cô đơn nói:
- Bằng khôngbằng không đổiợngười diễn đi, để tránh mọi người bị ta liên lụy.
Lúc này, Mã Kiều bỗng nhiên nói:
- Biện pháp không phải là không có.
Y vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều nhìn về phía y.
Lý Kỳ biết mặc dù thằng nhãi Mã Kiều này luôn vô sỉ như vậy, nhưng có một ưu điểm đó chính là không nói dối, nói:
- Sặc! Ngươi có cách sao không nói sớm.
Mã Kiều nói:- Vừa rồi ngài không có hỏi ta.
- !
Cao Nha Nội không quan tâm nhiều vậy, nhảy dựng lên:
- Vậy ngươi mau nói nhaợ!
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Ta chỉ sợ Nha Nội ngài không chịu nổi.
- Chỉ cần ngươi có thể trị được, cái gì ta cũng có thể chịu được.
- Thật sao?- Đươngợ.
- Được rồi, ngài đi theo ta.
- Đi đâu?
- Ra ngoài!
- !
Mã Kiều dẫn Cao Nha Nội đi vào một con ngõ bên ngoài, đám người Lý Kỳ cũng theo sau.
Cao Nha Nội nhìn xung quanh, không nhìn thấy linh đan diệu dược gì, đang địnhmở miệng hỏi thì bỗng nhiên Mã Kiều vươn tay chỉ xéo qua, nói:
- Mau nhìn qua đó.
Cao Nha Nội quay đầu nhìn theo bản năng.
Thân hình Mã Kiều bỗng trùn xuống, một tay ôm chặt lấy bụng của Cao Nha Nội, một tay chộp lấy cổ của Cao Nha Nội, nhấn mạnh xuống phía dưới một cái, hai tay đồng thời dùng sức.
Cao Nha Nội tỉnh tỉnh mê mê còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt thấy mặt chạm đất, thân hình cong khoảng bảy mươi độ, không khỏi sợ tới mức quát to một tiếng, vừa mới nói ra miệng thì bỗng dưng trong dạ dày đột nhiên nhộn nhạo, nhất thời nôn ra.Mã Kiều đặt một bàn tay của Cao Nha Nội lên tường, sau đó dứt ra, nói với đám người Lý Kỳ đang trợn mắt há mồm:
- Xong rồi.
Lý Kỳ hơi ngẩn người, không kìm được giơ ngón cái lên nói:
- Không hổ là cao thủ, cao! Chiêu này thật con mẹ nó hả giậnà không, thật con mẹ nó cao.
Mã Kiều cũng không chịu được bộ dạng này của Lý Kỳ, không nói câu nào, lập tức quay về trong phòng.
Xấu hổ!
Người này thật sự rất khinh người. Lý Kỳ muốn mở miệng đột nhiên nghe thấyphía trước truyền lại âm thanh cực lớn, hắn nhất thời hiểu rõ vì sao Mã Kiều vội vàng quay về phòng, thầm mắng, mẹ nó, thằng nhãi này thật sự ăn nhiều quá nha, con mẹ nó thật ghê tởm, tránh mau!
Người xung quanh kinh hoàng tranh nhau về phòng.
Hồi lâu sau, rốt cuộc cửa cũng mở ra, chỉ thấy Cao Nha Nội mệt lả bò vào, căm tức nhìn Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, ngươi ngươi muốn mưu sát bản Nha Nội à!
Hồng Thiên Cửu vội vàng nói:
- Ca ca, Mã Kiều đang giúp huynh đó nha!- Giúp ta? Tại sao không giúp ngươi chứ?
- Chẳng phải bây giờ huynh không ợ hơi nữa sao?
- A...ồphải nha, ha ha, cuối cùng ta cũng khỏe rồi! Mã Kiều, thật sự cám ơn ngươi.
Cao Nha Nội lập tức chuyển giận thành vui, suýt chút còn bái Mã Kiều nữa.
Xem ra tên dở hơi này thật sự hết thuốc chữa. Lý Kỳ lắc đầu, che mũi đi lên phía trước, nhỏ giọng nói:
- Ngươi mau chóng đi rửa mặt đi, thuận tiện súc miệng nữa, lát nữa sẽ hun chết Dung nhi đó, lão tử lần đầu tiên thấy Âu Dương Khắc chật vật như vậy đó, sắp diễn rồi, mấy tiểu tử các ngươi cũng chuẩn bị đi, ta ra phía trước xem bối cảnh thế nào rồi.Nói xong hắn liền chạy trối chết! Thật sự ghê tởm mà!