BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Tiểu Tần, ngươi có biết nói chuyện không đấy!

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Tần Cối, quay sang Cảnh Trọng Nam nói:

- Cảnh Trọng Nam, ngươi chắc chắn là hiểu lầm rồi. Lý Cương người ta, ta nghe nói là một chính nhân quân tử. Ta nghĩ y là đối sự không đối người.

Tần Cối liền tiếp lời:

- Đại nhân nói đúng, Lý Cương tài hoa hơn người, là người chính phái, nói vậy y không phải có ý nhằm vào Cảnh Trọng Nam.

Lý Kỳ lời lẽ tầm thường nói:

- Cảnh Trọng Nam, giữa người và Lý Cương có thể nói là cánh tay đắc lực của điện hạ, nên hợp tác tốt với nhau, cùng phụ trợ điện hạ. Chuyện này cứ như vậy vạch trần ra, chớ để chú ý mới đúng.

Cảnh Trọng Nam nghe thấy khẩu khí này của Lý Kỳ, vốn cho rằng hắn sẽ hung hăng phê bình Lý Cương. Nào ngờ hắn nhìn về phía Lý Cương, hơn nữa còn nói về Lý Cương tốt như vậy, trong lòng thầm nghĩ, các ngươi nói như vậy, chớ không phải là đang nói ta là phái bất chính sao? Nhưng, suy đi tính lại, ngay cả Kinh tế sử và Tần Học Chính đều nói Lý Cương tốt, người này cũng không phải hạng bình thường đâu. Ân oán giữa chúng ta đã kết thành rồi, nếu ta không truy cứu, e là y cũng không tha cho ta. Xem ra phải tìm cơ hội để ra tay trước.

Nghĩ tới đây, y bật cười nói:

- Vâng vâng vâng, Cảnh mỗ nhất định sẽ nhớ lời của hai vị.

Tên tiểu nhân này mỉm cười, điều đó chứng minh ông ta thật sự rất sợ, sợ là tốt rồi.

Lý Kỳ lặng lẽ liếc nhìn Tần Cối, tất cả đều không cần phải nói lên thành lời nữa! Rất ăn ý.

……..

………

Hôm sau, buổi sáng.

Lý Kỳ và Quý Hồng Nô đang bế con trai, cùng sư huynh muội Mã Kiều tới Vương phủ chúc tết.

- (Lý thúc thúc) Lý ca!

Vừa mới vảo cửa đã thấy một đội thiếu niên lao tới đón, lớn nhất cũng khoảng 20 tuổi, nhỏ nhất cũng khoảng 22, 23 tuổi, ước chừng khoảng 7, 8 người.

Mẹ nó! Đều gọi là chú rồi, tình huống thần mã! Lý Kỳ nhất thời không chuẩn bị, bị hù một trận sợ hãi.

- Lý ca (Lý thúc thúc), tiểu tử chúc tết người.

Đám tiểu tử này cũng hiểu lễ nghĩa, đứng trước mặt Lý Kỳ, đều thở dài.

Cừ thật, đòi tiền lì xì phải đến trước cửa, gia giáo của Vương lão hàng quả thật là nghiêm. Điềm này ta cũng cần phải học. Lý Kỳ khoát tay, Lỗ Mỹ Mỹ liền lấy một xấp lì xì ra.

Một người khá lớn tuổi, mỉm cười nói:

- Lý ca, chúng ta không cần tiền.

Người này chính là ngũ đệ của Tần phu nhân, tên là Vương Đạc.

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy các ngươi muốn gì?

Vương Đạc cười ha hả nói:

- Chúng ta …. Chúng ta muốn vé xem trận thi đấu toàn quốc chiều nay.

Lần này là vòng bán kết, nhưng là trận thi đấu đối kháng được nói tới trong lịch sử. Vé vào cửa buổi chiều đã bán hết sạch rồi. Vương Trọng Lăng là một người cha nghiêm khắc. Từ sau chuyện của Tần phu nhân đã ngày càng nghiêm khắc hơn. Con trai con gái trong Vương gia bình thường đều ít ra ngoài. Còn ở bên ngoài thì không có chút quan hệ nào, sao mà mua được vé, bây giờ tất cả đều trông chờ vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ ai ôi thốt lên một tiếng, nói:

- Các ngươi sao không nói từ sớm? Trận đấu này sắp bắt đầu rồi, ta sao có thể giúp các ngươi mua vé qua cửa được!

Vừa nói dứt lời, mấy tiểu tử đó liền lộ rõ vẻ thất vọng.

Lý Kỳ nói:

- Vậy tiền lì xì này, các ngươi có cần nữa không?

- Đa tạ Lý ca (Lý thúc thúc)!

Mấy tiểu tử nhận lì xì, lại xếp hành chỉnh tề hành lễ.

- Mấy tiểu tử thối các ngươi chớ có càn quấy?

Lúc này, mấy người từ tiền sảnh đi ra, chính là vợ chồng Vương Trọng Lăng, còn có Tần phu nhân.

Oa! Một chiến trận lớn đây! Không ngờ lại được Vương lão hàng nể mặt như vậy. Xem ra quyền lực có thể đại diện tất cả. Lý Kỳ vỗ vỗ cai Vương Đạc nói:

- Mau đi xem đi, nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ.

Hắn nói xong liền dẫn Quý Hồng Nô đi về phía Vương Trọng Lăng. Bỗng nhiên phía sau có người mừng rỡ thốt lên:

- Vé vào cửa! Bên …. Bên trong có vé vào cửa!

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, cùng Quý Hồng Nô tiến lên phía trước thi lễ với vợ chồng Vương Trọng Lăng.

Tần phu nhân không nói gì, liền bước lên ôm lấy Lý Chính Hi vào lòng, đứng bên cạnh, hai gò má dán chặt vào khuôn mặt bầu bĩnh của Lý Chính Hi, trong lòng vui mừng vô cùng.

Vương phu nhân thấy bộ dạng này, khẽ thở dài. Nếu ban đầu nàng không cố chấp, bây giờ hoàn toàn có tư cách để hưởng thụ hạnh phúc này, chỉ tiếc là thiên ý trêu người!

Vương Trọng Lăng cười nói:

- Lý Kỳ, khó mà ngờ được sự chu đáo của ngươi, còn giúp đám tiểu tử thối đó chuẩn bị vé vào cửa.

Lý Kỳ nói:

- Vương thúc thúc hiểu lầm rồi, ta nào có nghĩ được chu toàn như vậy, tất cả đều dựa vào phu nhân hôm qua sai Tiểu Đào đi hỏi, ta mới chuẩn bị

Tần phu nhân khẽ gật đầu, xem như bày tỏ lòng cảm ơn.

Vương Trọng Lăng liếc nhìn Tần phu nhân, nhíu mày nói:

- Tam nương, con làm như vậy là đã làm hư đám tiểu tử đó rồi, ngộ nhớ lại giống như con ….

Vương phu nhân liền lên tiếng:

- Ngày tết ông nói như vậy, Dao Nhi nó làm như vậy là sai sao?

Trong số mấy người con gái của bà, số mệnh của Tần phu nhân là trắc trở nhất, cho nên bà luôn yêu thương người con gái thứ ba này nhất. Đương nhiên là cũng luôn quan tâm tới con gái. Nói xong, lại quay sang Vương Trọng Lăng lườm một cái. Sau đó liền quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật là có lòng quá.

- Đâu có, đâu có, tiện tay thôi mà!

Lý Kỳ bật cười ha hả nói, trong lòng lại nghĩ, hóa ra Tần phu nhân được yêu thương như vậy, tất cả đều là di truyền của Vương lão hàng! Ánh mắt liếc nhìn, thấy Tần phu nhân vẫn còn đang nhìn ngắm Lý Chính Hi, chẳng buồn để ý tới việc gì hết. Đây cũng là chuyện nằm trong định liệu rồi, nên cũng đã thành quen rồi.

Sắc mặt Vương Trọng Lăng tái đi, dường như là nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, vào trong đi rồi nói.

- Vâng.

Một đoàn người đi vào trong nhà! Vương gia cũng xem như là một gia tộc sĩ phu thời xưa. Hơn nữa, đây lại là thời điểm năm mới, cho nên, người rất nhiều. Trong tiền sảnh hầu như đều đã ngồi trật cứng người, được chia ra thành hai phái, chị dâu muội muội của Tần phu nhân thì nói chuyện với Quý Hồng Nô. Còn vợ chồng Vương Trọng Lăng thì nói chuyện với Lý Kỳ.

Kỳ thực năm ngoái Lý Kỳ cũng tới, nhưng Vương Trọng Lăng cũng không làm lớn như vậy, cả nhà lớn nhỏ đều ra ngoài nghênh tiếp hắn. Điều này cũng đã khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Không chỉ như vậy, Vương phu nhân vốn không thích hắn, bỗng thay đổi 720 độ. Hắn vừa ngồi xuống, Vương phu nhân đã hỏi đủ thứ chuyện, từ làm ăn cho tới công việc, sau lại tới chuyện gia đình và dự định tương lai. Có thể nói là không đầu không cuối, vô cùng nhiệt tình!

Vã mồ hôi! Ta cảm thấy bà ta đây là mẹ vợ hỏi thăm con rể! Lý Kỳ này cũng thật đúng là không có chút kinh nghiệm nào. Ở hậu thế, bởi vì hắn sớm đã đi làm ở khách sạn của cha vợ hắn, cho nên hắn đã quen với nhạc mẫu từ rất sớm, chờ tới khi chính thức gặp người lớn trong nhà, nhạc mẫu của hắn không chừng so với vợ hắn còn hiểu hắn hơn ấy chứ. Về phần hắn không thích nhạc phụ, điều đó càng không cần phải nói tới nữa. Hắn có thể sống sót đã xem như là một kỳ tích rồi. Cho nên, khi đó, nhạc mẫu của hắn căn bản không có hỏi han gì, trực tiếp lôi họ đi chơi mạt chược.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi