BẮC TỐNG PHONG LƯU

Hừ! Chớ người này không phải là phiên bản Cao Nha Nội nghèo rớt mùng tơi. Lý Kỳ nghe vậy, nói:

- Đây cũng không tệ lắm, chúng ta… không, trong số các ngươi hẳn là phải có người có gan giao tranh như vậy, tin tức của phương diện này kỳ thật cũng rất quan trọng.

Ngư phu kia vội vàng nói:

- Dạ dạ dạ. Vậy không biết ý của Bộ Soái là?

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:

- Cũng không phải y đã vào phủ đệ của vị đại thần kia, tội danh chắc là không lớn, các ngươi đều là lão nhân của cấm quân, hẳn là ít nhiều gì cũng quen biết mấy người ở phủ Khai Phong. Như vậy đi, ngươi kêu người chạy qua đó một chuyến, tốn ít tiền chuộc y về là được, đến lúc đó ngươi cho ta một con số, ta sẽ cho người đem tiền qua cho các ngươi.

Ngư phu kia vội vàng nói:

- Đa tạ Bộ Soái.

Đây chính là điều mà y muốn.

Lý Kỳ khoát tay, nói:

- Đừng vội tạ ơn trước, ta phải nói rõ trước, người có thể cứu, ta nhất định sẽ cứu, nhưng là các ngươi cũng đừng nên có chỗ dựa rồi là không sợ hãi. Nếu các ngươi đắc tội vài người nào đó, hơn nữa còn bị bắt, ta là muốn cứu cũng không cứu được, đến lúc đó thì các ngươi tự cầu phúc đi. Ồ, ta sẽ giúp các ngươi chăm sóc tốt cho người nhà.

- Tiểu nhân hiểu.

Mọi người xung quanh đồng loạt nói.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nhìn lên, nhưng cũng không nói gì khác. Những chuyện mà đám người kia ghi chép, đúng là có chút thú vị, quả nhiên là cánh rừng lớn, chim gì cũng có, thấy Lý Kỳ vui vẻ, thi thoảng còn bật cười, đợi khi hắn nhìn thấy cuốn thứ hai, bỗng nhiên ay một tiếng, nói:

- Các ngươi còn phái người theo dõi Cao Nha Nội à?

Thôn phu kia đứng ra nói:

- Chuyện này tiểu nhân cũng không dám, tin tức này, là tiểu nhân vô ý phát hiện được, chạng vạng tối hôm đó, tôi nhàn rỗi, mới từ một đạo quán ở tây ngoại ô đi ra, ai ngờ vừa đến chân núi, đột nhiên phát hiện Cao Nha Nội thần thần bí bí chui vào một rừng cây, lúc ấy tiểu nhân tò mò, liền lặng lẽ đi tới, phát hiện hoá ra Cao Nha Nội vào một quán trà dưới chân núi, tiểu nhân ở bên ngoài đợi khoảng chừng một canh giờ, phát hiện đầu tiên là một đạo cô từ bên trong đi ra, sau đó là Nha Nội đi ra, lúc đó tiểu nhân mới hiểu được.

Nói tới đây, y không nói thêm gì nữa, việc này tất cả mọi người đều đã hiểu.

Không hổ là giang bả tử của dâm giáo, nhanh như vậy đã cấu kết với một đạo cô, quá mạnh rồi. Lý Kỳ lắc đầu bội phục!

Thôn phu kia còn tưởng rằng Lý Kỳ không hài lòng, vội vàng nói:

- Bộ Soái, tiểu nhân thực không phải cố ý, kỳ thật Cao Nha Nội đi… đi tìm nữ nhân, bình thường đều không lé lút như thế, người của nhóm chúng tôi cũng đã không thấy lạ nữa rồi, hơn nữa, những nữ nhân kia đều là tự nguyện, hơn nửa là quả phụ, có vài người đã có trượng phu, tuy nhiên hơn phân nửa bên ngoài, phỏng chừng ở bên ngoài cũng có nữ nhân, thật sự là không có gì để viết.

Những người còn lại nhất tề gật đầu.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Mẹ! Đến tự nguyện hay không các ngươi cũng biết? Chắc các ngươi sẽ không phái trăm tám mươi người theo dõi Cao Nha Nội chứ?

- Không có, không có.

Đạo gia kia nói:

- Tiểu nhân sao dám, tiểu nhân nghe người phía dưới nói, có một đêm, lúc Cao Nha Nội từ trong nhà quả phụ Trương kia đi ra, quả phụ Trương kia còn đứng ở trước cửa hỏi hắn bao lâu nữa lại đến, đây không phải tự nguyện thì là gì.

Ngư phu cũng nói:

- Tuy nhiên, Cao Nha Nội đối với những nữ nhân kia cũng rất tốt, bình thường khi đi, đều đem theo không ít lễ vật.

Trương quả phụ này, Lý Kỳ cũng nghe từng nói, hiếu kỳ nói:

- Đúng rồi, Trương quả phụ này trông như thế nào?

Đạo gia kia nói:

- Cũng… cũng không tệ lắm, có thể nói là thùy mị thướt tha, làn da rất trắng, tuy nhiên tiểu nhân không thích người tuổi tác lớn như vậy.

Lý Kỳ đánh giá vị Đạo gia này, nhìn chừng ba mươi tuổi, cũng coi như là lưng hùm vai gấu, góc cạnh rõ ràng, tướng mạo cũng coi như là bậc trung-thượng, ở hậu thế nếu đi làm trai bao, nhất định sẽ kiếm được không tồi, trêu ghẹo nói:

- Nếu ngươi có hứng thú, nói không chừng sau này còn có thêm một cửa tài lộ.

Đạo gia kia trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, tài lộ? Chẳng lẽ Bộ Soái muốn cho cho ta tiền, kêu ta thông đồng vị phụ nhân nào đó? Nếu là như vậy thì đúng là cũng làm được, vội vàng nói:

- Nếu là Bộ Soái chỉ bảo, tiểu nhân nguyện làm công khuyển mã, lớn tuổi chút cũng không có vấn đề gì.

Mẹ khiếp! Thằng cha này nghĩ đi đâu vậy. Lý Kỳ nổi giận mắng:

- Thằng nhãi nhà ngươi cút sang một bên cho ta, tư tưởng quá bẩn thỉu.

Xem ra là ta hiểu lầm ý của Bộ Soái. Vị Đạo gia đáng thương này, đường đường nam nhi bảy thuớc, yên lặng lui ra phía sau, rất là ủy khuất.

Mấy tên này đó mà, nếu không đi làm kẻ săn tin, nhất định cũng làm Hán gian, làm lính thật là sỉ nhục từ "Quân nhân" này! Ta đây đúng là xem như giúp cấm quân thanh trừ mấy con sâu làm rầu nồi canh. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại nhìn lên.

Qua một hồi lâu, Lý Kỳ có vẻ cau mày, bỗng nhiên giơ cuốn sổ trong tay lên, hỏi:

- Cái này là của ai?

- Hồi… hồi bẩm Bộ Soái, đây… đây là của… của tôi.

- Lại là ngươi?

Lý Kỳ nhìn đạo gia kia giơ tay lên, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười. Giơ cuốn sổ ra trước mặt, nói:

- Ngươi nhìn đi, quyển tài liệu này là ai viết?

Đạo gia kia cầm lên nhìn, ánh mắt tránh gấp đi chỗ khác, mồ hôi tuôn ra trên trán, thật cẩn thận hỏi:

- Bộ Soái, có phải tài liệu này có vấn đề hay không?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ta nói thằng nhãi này có phải muốn ăn đòn hay không, ta hỏi ngươi quyển tài liệu này là ai ghi chép, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?

- Đây… đây là tiểu nhân tự viết.

Đạo gia kia lúc nói chuyện, cổ họng còn phát ra một tiếng kêu ừng ực. Nhìn từ vẻ mặt căng thẳng của y là biết, quyển tài liệu này nhất định có chỗ độc đáo của nó.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Ngươi viết?

- Đúng… đúng vậy. Bộ Soái, có phải có vấn đề gì hay không?

Lý Kỳ không để ý tới hắn, chỉ tay ra, nói:

- Ngươi bắt đầu đọc từ hàng thứ năm.

- Tuân mệnh!... Hàng thứ năm, hàng thứ năm, tìm được rồi.

Đạo gia này vừa chuẩn bị đọc, đột nhiên lại ngừng lại. Sắc mặt có chút xấu hổ.

Lý Kỳ cười nhạt nói:

- Thế nào? Chính ngươi viết đấy, cũng không dám đọc. Nhanh đọc đi.

- Dạ dạ dạ.

Đạo gia kia hắng giọng một cái, run giọng đọc lên, nói:

- Phù phù…!

Hai chữ này vừa mới đọc lên, không ít người liền bật cười.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Cười cái gì, cười cái gì. Ngươi nhanh đọc đi.

- Ồ!... ai ôi!!! Thoải mái quá! Thu Tứ. Ta thật sự là càng ngày càng thích nàng rồi!

Nói tới đây, đạo gia này bỗng nhiên dùng giọng điệu uốn éo nói:

- Thiếp không tin mấy lời quỷ này của chàng đâu, lâu như vậy mà cũng không tới tìm thiếp.

Con mẹ nó! Muốn ta giết người sao? Lý Kỳ nghe hắn một Đại lão gia, hơn nữa còn mặc đạo phục trên người, mà lại đóng giả nữ nhân nói chuyện, tóc gáy dựng đứng, thật muốn đánh người, nói:

- Ta kêu ngươi đọc theo trong sổ, không phải kêu các ngươi học nữ nhân, đây cũng đâu phải nói tướng thanh.

- Dạ dạ dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi