BẮC TỐNG PHONG LƯU

Một ngày này, Nhật Báo Chuối Tiêu với tin đồn về Lý Kỳ, nháy mắt đã phủ kín toàn bộ kinh thành, độ chú ý cũng thuận lý thành chương vượt qua Thần Điêu Hiệp Lữ của Tuần san Đại Tống Thời đại vừa mới đăng trở lại.

Không có cách nào, trong mấy năm gần đây Lý Kỳ là nhân vật nổi tiếng nhất. Nhất cử nhất động của hắn, đều nằm trong sự chú ý của bách tính, bây giờ xảy ra một sự việc lớn như vậy, tất nhiên bách tính sẽ vô cùng chú ý. Nếu là tạp chí, "Nhân vật" tồn tại hồi đầu năm nay kia, Lý Kỳ nhất định phải lên trang bìa.

Chỉ trong thời gian của một ngày, liên quan đến tin tức này, đã truyền ra hơn chục cách nói, có người giậu đổ bìm leo, cũng có người thanh minh cho Lý Kỳ, dù sao bất cứ chuyện gì đều tồn tại hai mặt, chỉ cần nơi nào có người, thì nhất định có tranh luận, trong bọn họ, đa số là tranh luận vì tranh luận.

Nhưng, so với Lý Kỳ, thứ càng khiến người ta chú ý hơn, vẫn là Nhật Báo Chuối Tiêu này, các bách tính lập tức tranh nhau đào móc nguồn gốc của Nhật Báo Chuối Tiêu này. Thế nhưng, Nhật Báo Chuối Tiêu này giống như là từ trên trời rớt xuống vậy, căn bản không thể nào tra ra, cho dù là đám người Thái Kinh cũng không có manh mối.

Điều này làm cho Nhật Báo Chuối Tiêu càng có vẻ thần bí hơn, cũng càng khiến người ta chú ý hơn nữa.

Trong lúc nhất thời, Đông Kinh lại lâm vào xao động, yên tĩnh hồi lâu, rốt cuộc bách tính đã tìm được đề tài mới, cho dù là ở trong nhà tranh, hai người hàng xóm cũng đang đàm luận chuyện này, nhất định phải cảm tạ Lý Kỳ, cảm tạ Nhật Báo Chuối Tiêu nha!

Tuy nhiên, bởi vì chuyện này hết thảy chưa điều tra rõ, cho nên, các bách tính chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Bọn họ tin tưởng không bao lâu nữa, chuyện này cũng sẽ được phơi bày, lúc ấy bọn họ lại hy vọng có thể xuất hiện sự thay đổi, dù sao, nếu chỉ có như vậy đã kết thúc, vậy thì đúng là quá nhàm chán rồi.

Mà đương sự Lý Kỳ lại thành con rùa rụt đầu, từ khi hắn vào trang viên tây ngoại ô kia thì cũng không đi ra lần nào. Nhưng xung quanh trang viên tây ngoại ô này, lại có không ít khuôn mặt xa lạ, ánh mắt bọn họ bất kể là nhìn đông, hay là nhìn tây, thì từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi tòa trang viên này.

Đáng tiếc, hai canh giờ đã trôi qua, trước cửa vẫn không có một chút động tĩnh gì.

Cho đến lúc chạng vạng tối, Lương Sư Thành mới dẫn theo một đám người đi tới trang viên tây ngoại ô, mục đích ông ta tới rất đơn giản, chính là để truyền khẩu dụ, kêu Lý Kỳ ngày mai lên triều sớm.

Đương nhiên, ông ta cũng tránh không được một chút hồ nghi. Lý Kỳ cũng nói thật cho ông ta biết, bởi vì Lý Kỳ biết rằng, Lương Sư Thành tuyệt đối đứng về phía hắn, mặc dù hai người không có cơ tình, nhưng lại có không ít hợp tác.

Sau khi Lương Sư Thành biết được thực tình, cũng hết đường xoay xở, bởi vì gần đây Tống Huy Tông bị những ngôn quan đó khiến cho đau đầu nhức óc, Lý Kỳ lại còn đứng trước mũi thương nha! Ông ta cứ khư khư giữ mình nguyên tắc, chỉ trách mắng Lý Kỳ vài câu là đã quá bất cẩn, chứ không có nhiều lời, rồi lập tức rời đi.

Hôm sau!

Lý Kỳ đến triều đình từ sớm, các đồng liêu kia nhìn thấy hắn đến đều kính trọng mà giữ khoảng cách, có kẻ giống như xem kịch, có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa, có kẻ giậu đổ bìm leo, cũng có kẻ không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ có đám người Thái Kinh, Cao Cầu hàn huyên với hắn vài câu, bởi vì tạm thời bọn họ không biết rốt cuộc người đứng phía sau là ai, cho nên, hiện giờ cũng chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu thôi, mấu chốt vẫn xem cách nhìn của Tống Huy Tông đối với chuyện này.

- Hoàng thượng giá lâm!

Một giọng nói the thé đột nhiên vang lên. Quần thần khẩn trương vào chỗ, đợi sau khi Tống Huy Tông đi ra, nhất tề hành lễ nói:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Một đoạn đối thoại cũ rích qua đi.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn quần thần một cái, thản nhiên nói:

- Hôm qua kinh thành của trẫm dường như có chút không yên ổn! Chỉ trong một ngày, trẫm nhận được hơn mười bản tấu chương.

Mẹ cha! Nhiều như vậy cơ à? Được đó. Ta ghi nhớ đám người các ngươi trước, khi nào có thời gian, tìm từng người, từng người một thanh toán! Tuy rằng Lý Kỳ sớm có chuẩn bị, nhưng nghe vậy trong lòng vẫn thấy giật mình!

Tống Huy Tông dừng một chút, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, tiếp tục nói:

- Không chỉ có như thế, toàn bộ hơn mười bản tấu chương này đều buộc tội một người. Nói vậy các vị ái khanh cũng biết người này là ai chứ?

Người nào cũng cúi đầu đứng yên, không một ai trả lời.

Tống Huy Tông cười khan một tiếng, nói:

- Kinh Tế Sử có đây không?

- Có vi thần.

Lý Kỳ khẩn trương đứng ra.

Tống Huy Tông hỏi:

- Chắc khanh biết là ai chứ?

Lý Kỳ đáp rành rọt:

- Vi thần không biết.

- Tốt lắm, tốt lắm!

Tống Huy Tông gật đầu. Lại nói:

- Tưởng Ngự Sử.

Tưởng Đạo Ngôn vội đứng dậy, nói:

- Có vi thần.

Tống Huy Tông lại hỏi:

- Nếu trẫm nhớ không lầm, khanh cũng dâng một bản tấu chương, người khanh buộc tội là ai?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Người vi thần buộc tội chính là Kinh Tế Sử Lý Kỳ.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Ngôn huynh… à không, Tưởng Ngự Sử, ta với ngài không thù không oán, sao ngài lại chống lại ta?

Tưởng Đạo Ngôn mặt không đổi sắc, nói:

- Bổn quan cũng chỉ là bẩm báo sự thật, không nhằm vào bất kỳ người nào.

Quả nhiên là kẻ sống dựa vào lời nói, quan khang đả đích này, cũng có thể viết vào sách giáo khoa rồi! Lý Kỳ cười thầm trong lòng một tiếng, lúc này không kêu oan, đợi một lúc sau, nói:

- Hoàng…

- Khanh câm miệng trước.

Hắn vừa mới hô một chữ, đã bị Tống Huy Tông chặn lại.

Không phải chứ. Mặc dù đây là diễn trò, nhưng tốt xấu gì ông cũng cho ta giữ chút thể diện, ít nhất để cho ta kêu ra chữ thứ hai đã chứ! Lý Kỳ buồn bực, ngoan ngoãn lui qua một bên.

Tống Huy Tông lại nói:

- Tưởng Ngự Sử, khanh buộc Kinh Tế Sử tội gì?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Vi thần buộc tội Kinh Tế Sử thu nhận hối lộ.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:

- Từ đâu mà khanh biết được?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, hôm qua trong thành đột nhiên xuất hiện một tờ báo tên là Nhật Báo Chuối Tiêu, trên đó đăng hết thảy hành vi phạm tội của Kinh Tế Sử, bản ghi chép vô cùng chi tiết, vi thần đã xem, không giống như là ngụy tạo, vì thế lập tức phái người đi điều tra.

Khi Tống Huy Tông nghe đến Nhật Báo Chuối Tiêu, khóe miệng bất giác nhếch lên một chút, nhưng sau đó liền khôi phục vẻ mặt uy nghiêm, nói:

- Nhật Báo Chuối Tiêu? Cái này là xuất phát từ người nào?

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Điều này vi thần chưa điều tra rõ.

Tống Huy Tông nói:

- Vậy chắc khanh có tra được chứng cớ.

Tưởng Đạo Ngôn đáp:

- Vi thần đã tìm một vài nhân chứng, bọn họ tận mắt nhìn thấy, các đặc phái viên của Nhật Bản, Đại Thực, Byzantine, vận chuyển từng chiếc xe lừa chất đầy lễ vật đi về hướng trang viên ở tây ngoại ô của Kinh Tế Sử, tổng cộng lại có khoảng chừng hai mươi chiếc. Mặc dù những người đó không biết trong đó có chứa cái gì, nhưng số lượng vô cùng ăn khớp với những gì Nhật Báo Chuối Tiêu viết.

Lý Kỳ hừ nói:

- Tưởng Ngự Sử, nhân chứng này của ngài liệu có đúng là nhân chứng thật sự không? Ba mươi chiếc xe lừa có thể thể hiện gì chứ? Lỡ như đó là lúa mạch, hoặc lỡ như đó là đá, điều này cũng có thể tính là ta nhận hối lộ sao?

Thái Du vội vàng đứng ra, nói:

- Hoàng thượng, muốn chứng thật việc này là thật hay là giả, vô cùng đơn giản, chỉ cần phái người đến phủ đệ của Kinh Tế Sử điều tra một lần là sẽ rõ ràng.

Ngươi kêu đi! Chưa đến mấy ngày nữa, thì ngươi đợi đó mà khóc đi. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Thái Du, trong mắt hiện lên một chút vui vẻ.

- Ái khanh nói có lý.

Tống Huy Tông gật đầu, hướng tới Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, khanh muốn tự mình thú nhận, hay là muốn trẫm phái người đến điều tra.

- Đây…

Lý Kỳ nháy mắt từ đúng lý hợp tình, biến thành á khẩu không trả lời được.

Thái Du hưng phấn hai tay đang run rẩy, phải nắm được thóp của tiểu tử này, và còn khiến hắn nhận tội, thật đúng là không dễ dàng! Trời xanh ơi! Đại địa ơi! Cuối cùng người cũng mở mắt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi