BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vẫn chưa bắt đầu rút ra thì không khí đã dần dần trở nên căng thẳng rồi!

Ngoài trừ Cao Cầu ra thì những người còn lại đều cầu nguyện Cầu ca đừng rút trúng số một, bản thân Cao Cầu cũng rất căng thẳng, hít sâu một hơi, xoa xoa tay, sau đó vươn tay ra rút một phong thư ra.

Mở ra nhìn, Cao Cầu liền lộ vẻ thất vọng, buồn bực đưa cho thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ đó vung tờ giấy trong phong thư lên, nói:

- Lần đầu Thái úy rút được số hai mươi chín.

Tuy rằng tổng cộng sáu mươi người, nhưng để tỏ rõ ưu thế của đám người Cao Cầu, cho nên, lần này trong hòm chỉ có ba mươi số đầu tiên, giảm đi một nửa, như vậy bọn Cao Cầu sẽ không vì là người đầu tiên rút thăm mà được “hưởng thụ” tình thế xác suất, về sau số thăm trong hòm sẽ dần tăng lên, đây cũng là thủ đoạn khuyến khích thương nhân đầu tư vào Học viện Thái sư. Như vậy thăm thứ hai mươi chín là thứ hai từ dưới đếm lên, có thể thấy vận khí của ông ta gánh đủ rồi.

Mọi người đều mừng thầm, cười trộm không nói.

Lần rút thứ hai là số mười. Tuy tốt hơn lần đầu tiên nhiều, nhưng đối với dã tâm của Cầu ca mà nói, thì vẫn là một thử nghiệm thất bại.

Cơ hội cuối cùng rồi.

Cao Cầu nhắm mắt cầu nguyện một hồi mới vươn tay vào trong, lần này tốt hơn hai lần trước khá nhiều, là thăm số bảy, cũng coi như là mười người đầu tiên. Cao Cầu thở phào một hơi, cau mày liếc Lý Kỳ, lắc đầu, dường như không hài lòng lắm với vận may của mình, nhưng càng bất mãn về Lý Kỳ hơn.

Toát mồ hôi! Ngươi không thể trách ta nha? Ta đã cho ngươi ưu thế lớn vậy rồi, vận may của ngươi kém thì có thể trách ai chứ. Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Thái úy đừng ủ rũ, người tốt nhất trong lòng mỗi người đều không giống nhau, sáu người trước không chọn trúng nhân tài tốt nhất trong lòng ngài cũng không phải là không thể.

Cao Cầu tức giận nói:

- Ngươi bớt gạt ta, bất cứ ai cũng biết Hoàng Trạch số hai mươi ba kia năng lực nổi bật và toàn diện nhất.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhưng tốt nhất không có nghĩa là thích hợp nhất.

Cao Cầu thở dài, nói:

- Bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.

Tiếp theo là những khách hàng cũ của Học viện Thái sư theo thứ tự là Hồng Bát Kim, Chu Thanh, Phàn Thiếu Bạch rút thăm. Bọn họ cũng có cơ hội rút thăm hai lần, tuy nhiên không có ai rút trúng số một, nhưng đều rút được thăm trung thượng đẳng, Chu Thanh rút được thăm số năm, Hồng Bát Kim tốt nhất là thăm số mười, Phàn Thiếu Bạch lại lấy được thăm số hai mươi.

Mà Túy Tiên Cư cũng có cơ hội rút thăm hai lần, Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc đều rút một phong thư. Vận khí của Tiểu Ngọc kém một chút, rút được số hai mươi sáu, còn Ngô Phúc Vinh thì không thể không nói là vận khí của lão già này vẫn luôn tốt quá, bằng không thì sao lúc trước ở Kinh thành to như vậy mà Lý Kỳ lại say chết ở trước cửa Túy Tiên Cư chứ. Ông ta rút được thăm số hai, kích động đến cả mặt đều co rút lại.

Những người còn lại đều lần lượt thở dài.

Kế tiếp là đến Lương Sư Thành. Tuy địa vị của ông ta nổi bật, nhưng ông ta chỉ là quyên góp một ít tiền lúc Học viện Thái sư khai giảng mà thôi, không thể so sánh với bọn Cao Cầu được, cho nên, Lý Kỳ cũng chỉ có thể dựa theo quy định mà làm việc, cho ông ta được quyền ưu tiên, nhưng chỉ có cơ hội một lần.

Lương Sư Thành cũng không nói gì về chuyện này, vươn tay vào trong rút ra một phong thư, hai tay run rẩy một lúc mới mở thư ra, từ từ rút tờ giấy trong đó ra, chỉ nhìn thấy chữ “Ba” trên giấy. Đối với người chỉ có cơ hội rút một lần như ông ta mà nói, đây cũng coi như là vô cùng tốt rồi, ông ta cũng rất hài lòng về điều này, còn đắc ý cười vài tiếng với Cao Cầu, không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là Ẩn tướng chứ, tuy Cao Cầu rất tức giận, nhưng trên mặt vẫn phải cười chúc mừng Lương Sư Thành.

Sau khi Lương Sư Thành rút xong, lại bắt đầu hỏi Lý Kỳ, thăm số ba này rốt cuộc là nên chọn ai, bởi vì ông ta dốt đặc cán mai về phương diện này nha! Cho dù ngươi có đặt một nhân tài ngay trước mặt thì ông ta cũng không nhìn ra.

Lý Kỳ kiên nhẫn tiến cử vài người cho ông ta, nhưng còn phải đợi hai người trước chọn xong thì mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng được.

Sau khi những thương nhân có quyên góp rút xong, mới đến lượt những người không quyên góp rút, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ gì là vẫn còn may mắn lắm, bởi vì thăm đầu vẫn còn nằm trong hòm.

Cao Nha Nội được xếp vị trí đầu tiên trong đám người này. Tuy rằng y không quyên góp tiền cho Học viện thái sư, nhưng vì quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đã giúp đỡ không ít cho một số học sinh của Học viện Thái sư trước khi bước vào Học viện, nên Lý Kỳ mới sắp xếp y đứng đầu, lý do này cũng khiến mọi người tin phục.

Đúng lúc Cao Nha Nội chuẩn bị rút thăm, thằng nhãi Hồng Thiên Cửu lại đột nhiên đi đến, chớp mắt, nói:

- Ca ca, vận khí của huynh vẫn luôn không tốt, cần đệ giúp huynh rút không?

Cao Nha Nội lập tức cự tuyệt nói:

- Miễn đi, vừa rồi đệ giúp ca mình rút cũng không rút được thăm tốt. Ca ca này nhất định phải tự rút, bằng không ta tới đây làm gì.

Phải biết lòng tự tin của tên dở hơi này cực mạnh, đã vượt qua khỏi phạm vi của con người rồi.

Lý Kỳ liếc xéo Cao Nha Nội, trong lòng mặc niệm:

- Sáu mươi sáu, sáu mươi sáu.

Nếu để Cao Nha Nội rút được số một, thì thật sự sẽ hủy diệt người ta tận tình nha! Nhân tài mà hắn cực khổ bồi dưỡng cứ như vậy chưa xuất sư thì đã chết trước rồi, vậy hắn thể nào cũng khóc chết cho mà xem!

Thật ra đừng nói là hắn, rất nhiều người đều mặc niệm:

- Sáu mươi sáu, sáu mươi sáu.

Cao Nha Nội trước tiên quyến rũ vuốt ve đóa hoa bên tóc mai, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đưa tay vào trong hòm, đảo đảo một lúc lâu vẫn chưa rút ra một phong thư nào cả.

Thằng nhãi này làm gì đó? Lý Kỳ cẩn thận nhìn, phát hiện hóa ra thằng nhãi này đang đặt hết sự chú ý vào hai thiếu nữ bê hòm gỗ, mà hai thiếu nữ đã bị Cao Nha Nội nhìn chằm chằm đến đỏ bừng mặt từ lâu, thẹn thùng không thôi. Thầm mắng, sặc! Con mẹ ngươi lúc này còn không quên tán gái, đằng hắng một tiếng, nói:

- Nha Nội, nếu ai ai cũng giống ngươi vậy, ta thấy tới mai cũng chưa kết thúc đâu.

Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, dù da mặt y dày nhưng cũng không chịu được cái nhìn khinh bỉ của nhiều người như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng rút một phong thư ra, cười nói:

- Là nó.

Cao Nha Nội tự tin đang muốn mở phong thư ra, đột nhiên phát hiện mọi người trong toàn trường đều đang nhìn chăm chú y, ánh mắt đều có tính công kích vô cùng, nên y không khỏi cũng có chút căng thẳng, kéo cổ áo, mồ hôi đã tuôn đầy trên trán, nuốt ngụm nước miếng, động tác trở nên cực kỳ chậm chạp, từ từ rút mảnh giấy trong phong thư ra.

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Bỗng nhiên Cao Nha Nội trừng to hai mắt, gãi cằm, căng thẳng cực kỳ nói với Lục Thiên bên cạnh:

- Tiểu Thiên, bản Nha Nội không nhìn lầm chứ.

Lục Thiên tò mò thò đầu nhìn, há to miệng, run rẩy nói:

- Nha…Nha Nội, ngài…ngài rút được số một.

Bịch!

Lại nghe “ai ui” một tiếng, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ đã ngồi trên đất rồi.

Hóa ra vừa rồi Lý Kỳ thấy vẻ mặt đó của Cao Nha Nội liền mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, trong lòng lại cực kỳ hồi hộp, lại nghe thấy câu nói của Lục Thiên, nhất thời hai mắt tối sầm, cái mông nghiêng đi, ngồi phịch xuống đất, đả kích này quá lớn mà! Trời ơi, đây là muốn đùa chết ta sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi