BẮC TỐNG PHONG LƯU

Vì thế rốt cuộc hai người bắt đầu hợp tác rồi, trường thương của Dương Tái Hưng giống như linh xà xuất động đâm về phía những người bên ngoài, còn Mã Kiều lại không ngừng chuyển động nhanh chóng, công kích kẻ địch ở cự ly gần, một dài một ngắn, càng đánh càng ăn ý, uy lực tăng vọt, đặc biệt là Mã Kiều, ánh kiếm dường như bao phủ bốn phía, tốc độ nhanh đến khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, Lý Kỳ thấy Mã Kiều không có nói dối, y quả nhiên là giỏi đánh gần.

Nhưng bởi vì bọn họ trước sau đều phải để ý Lý Kỳ, do đó đã mấy lần gần thành công lại bại, không đánh chết đối phương.

Tửu quỷ này sẽ không uống say rồi chứ, Mã Kiều thấy Tửu quỷ đến chậm trễ, đột nhiên nhớ tới kế hoạch đã vạch ra từ sớm, trường kiếm trong tay trở nên càng linh động, động tác trở nên càng tiêu sái, phiêu dật, liên tiếp đánh lui ba người trước mặt. Dương Tái Hưng nhìn thấy cũng hiểu ra, trường thương không ngừng đâm vào những chỗ khá quỷ dị, đánh mãi đánh mãi, bọn họ cuối cùng đã bức tám sát thủ đến phía trên, bên trái lộ ra một cánh cửa nhỏ.

Mã Kiều vội vàng hô: - Bộ soái, chạy mau!

Ngươi đó, cuối cùng đầu óc cũng thanh tỉnh rồi. Lý Kỳ tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, vội vàng chạy dọc theo bờ sông về phía trước.

Mã Kiều đâm một kiếm ra, nghiêng thân mình, vừa đánh vừa lui, yểm hộ Lý Kỳ chạy trốn.

Nhưng những sát thủ kia làm sao để ý Mã Kiều ngươi, chỉ thấy một người kéo giãn khoảng cách với Mã Kiều, vòng lên phía trên, kéo đao đuổi theo Lý Kỳ, rất nhanh đã chạy song song với Lý Kỳ.

Lý Kỳ kinh hãi.

Đang lúc sát thủ chuẩn bị bổ xuống, một vật thể không rõ bay từ trên trời xuống.

Bịch!

Lập tức làm sát thủ kia thất điên bát đảo, chỉ thấy là một cái ghế đẩu. Đây nếu là người bình thường, phỏng chừng trực tiếp ngất đi rồi, nhưng những người này dù sao đều đã được huấn luyện, chỉ lảo đảo vài bước.

Chợt nghe một tiếng hô kiêu ngạo vang lên:

- Lý Kỳ đừng sợ, bản Nha Nội tới cứu ngươi đây.

Chỉ thấy một đám dở hơi cầm gậy gỗ, băng ghế, chổi xông lên, chính là đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa, Từ Phi, Sài Thông. Từng bóng dáng trong màn đêm hiện rõ vẻ đẹp trai và khí phách vô cùng.

Sặc! Đám nhãi này đến đây làm gì. Lý Kỳ bối rối, nhưng thấy vũ khí trong tay bọn họ, hẳn là trùng hợp đụng phải. Điều này Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ tới, tiếng hô của chính mình lại gọi những người này tới. Nếu là bình thường thật sự gặp được thích khách, thì sự xuất hiện của bọn họ tuyệt đối là mưa đúng lúc, là may mắn. Nhưng sự xuất hiện của bọn họ ở cục diện bây giờ tuyệt đối là bất hạnh lớn nha!

Loạn rồi, loạn rồi, toàn bộ đều loạn rồi.

Mà đám người Cao Nha Nội mấy ngày nay đích thực là nhịn đến không chịu nổi nữa. Bên ngoài đánh nhau đến tóe lửa, nhưng lại không đến lượt bọn họ nha. Bây giờ có đánh nhau như vậy, thật sự là vui mừng không thôi mà! Ai ai cũng như mãnh hổ xuống núi vậy, xông đến tên sát thủ bị ghế đập trúng kia, hồn nhiên không hề phát giác ra. Các ngươi cứ xông lên như vậy, không thể nghi ngờ gì là tìm chết.

Tên sát thủ kia không còn cách nào, phẫn nộ trừng Cao Nha Nội, nâng đao muốn chém.

Lục Thiên đi theo bên cạnh Cao Nha Nội tiện tay vung lên, sát thủ kia chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, chợt thấy hai mắt nhức buốt.

Phấn vôi!

Sát thủ này làm sao cũng không ngờ, đám người cầm vũ khí không chuyên nghiệp như vậy lại tùy thân mang theo phấn vôi.

- Đi chết đi! Cao Nha Nội hét to một tiếng, hai tay giơ băng ghế lên, dập mạnh xuống, gần như cùng lúc, Hồng Thiên Cửu cũng quất cây chổi tới.

Phịch!

Trúng ngay chính giữa đỉnh đầu sát thủ kia, lần này trừ phi là đầu ngươi đội mũ sắc, thiết bố sam, không thì phải chết không nghi ngờ gì! Trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

- Giết nha!

Chỉ thấy đám người Chu Hoa xông lên đập mạnh, khí thế mạnh mẽ.

Vậyvậy cũng được, xem ra thật sự chỉ có băng ghế mới có thể áp đảo cả mười tám loại vũ khí nha, Lý Kỳ nhìn đến si ngốc.

Bọn Cao Nha Nội vừa đến, nháy mắt đã giết được một sát thủ, khí thế nâng cao. Mã Kiều, Dương Tái Hưng cũng thoải mái rất nhiều, bắt đầu phản thủ vi công.

- Hống hống!

Hồng Thiên Cửu hăng hái hô: - Lý đại ca, huynh đi trước đi, đám điểu nhân này giao cho chúng ta.

Y vừa dứt lời chợt nghe Dương Tái Hưng nói:

- Cẩn thận.

Hóa ra bảy tên sát thủ kia mắt thấy Lý Kỳ sắp chạy rồi, hai tên trong đó vội lách qua Dương Tái Hưng xông về phía Lý Kỳ.

Nhưng đám người Cao Nha Nội vừa vặn cản chính giữa, mấy người đồng thời nhấc tay ném vào hai sát thủ kia.

Sát thủ kia cho rằng bọn họ lại ném phấn vôi, vội che mắt lại.

- Ha ha! Các ngươi mắc lừa rồi.

Cao Nha Nội đắc ý cười to ha ha.

Hai sát thủ kia vừa bỏ tay xuống, chỉ thấy không có gì cả, biết đã mắc lừa, lửa giận bốc lên phừng phừng, nhưng tinh thần còn chưa phản ứng lại, chợt nghe thấy tiếng xé gió.

Hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vật thể không rõ bay tới.

Vội vàng vung đao ngăn chặn.

Rầm rầm rầm!

Nhưng vật thể không rõ quá nhiều, hơn nữa cực kỳ không nguyên tắc, hai người bị một vài cây chổi, băng ghế đánh trúng, nhưng chung quy khí lực bọn Cao Nha Nội đánh như vậy không đủ chí mạng.

- Chạy mau!

Cao Nha Nội chỉ huy nhanh chóng, một đám người tới nhanh, đi cũng nhan, nháy mắt tán loạn tứ phía.

Sặc! Rất không có nghĩa khí mà, Lý Kỳ nhìn thấy thì sửng sốt.

Hai sát thủ kia tuy bị đám người Cao Nha Nội chọc giận đến hộc máu, nhưng cũng không quan tâm bọn họ, lại nhấc đao chém về phía Lý Kỳ.

Độp độp độp!

Còn chưa chạy được hai bước, đột nhiên một trận loạn thạch bay tới.

Hai gã sát thủ kia chỉ có thể dừng lại, múa loạn đao ngăn cản đá, cũng bị trúng vài cái. Tuy đối với bọn họ mà nói căn bản chỉ là bữa sáng, không ảnh hưởng toàn cục, nhưng ngươi cứ như vậy cũng không phải biện pháp nha!

- Các huynh đệ, giết nha!

Trong nháy mắt, đám người Cao Nha Nội lại không biết lấy đâu ra một vài băng ghế, chổi xông qua.

Những sát thủ kia bọn Cao Nha Nội chọc cho tinh thần sắp mất cả rồi, cũng nhìn ra đám người này không có bản lĩnh gì, hai người thì thầm một câu, một người tiếp tục đánh phía Lý Kỳ, người còn lại xông đến đám người Cao Nha Nội.

- Tiểu Thiên!

Lục Thiên vung tay ra trước.

Lại là chiêu này! Sát thủ kia không để ý, nhấc đao lên, đột nhiên trước mắt lại trắng xóa.

Lần này là thật nha!

- A..!

Cao Nha Nội gào rú, giơ băng ghế dài lên đập xuống.

Bốp một tiếng.

Hóa ra sát thủ kia tuy không nhìn thấy, nhưng nghe thấy tiếng gió, nâng đao nghiêng tay lên.

Một đao bổ đôi băng ghế dài.

Cao Nha Nội nhất thời giật mình kinh hãi.

Nhưng đúng lúc này, bên trái có một viên pháo thịt bắn tới, trực tiếp đụng sát thủ kia bay ra ngoài.

Viên thịt này đúng là Chu Hoa!

Bọn họ tuy không có bản lĩnh gì, nhưng hàng năm đánh nhau bên ngoài, đương nhiên, bọn họ đánh nhau không giống với đám Mã Kiều, còn nói đạo đức gì đó, làm sao thắng thì đánh như thế nha, ăn ý và kinh nghiệm thì càng không cần nói.

Phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Một đám người lại xông lên, đánh đập mạnh mẽ!

- Nhường nhường nhường!

Chu Hoa đứng lên lại vọt tới, ngoài miệng hét to một tiếng, đám người Cao Nha Nội thấy, vội vàng lóe ra, chỉ thấy thân hình hai trăm cân của Chu Hoa nhảy dựng lên, tựa như mèo mập trên không, lại như thiên thạch rơi thẳng xuống, cái mông ngồi trên lưng của sát thủ.

Phịch!

Ha ha ha!

- A!

Hóa ra sát thủ đang hấp hối phát ra tiếng kêu đau đớn cuối cùng, sau đó không nhúc nhích nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi