BẮC TỐNG PHONG LƯU

Trận chém giết trên Hoàng Hà và bờ nam đã gần tới hồi kết. Binh lính đầu hàng vẫn còn ngoan cố chống cự cũng đã không còn khác biệt nhiều lắm, lại máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, tiếng kêu than thảm thiết.

Trong chiến tranh, đây là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, dưới sự kìm kẹp của ba đường quân của cấm quân Chủng gia quân và thủy quân Phúc Châu, đã bao vây tiêu diệt được phần lớn quân chủ lực quân Kim. Tuy nhiên, còn có ba bốn nghìn quân Kim may mắn vượt qua sông Hoàng Hà.

Ba bốn nghìn quân Kim may mắn này thấy cảnh tượng trên mặt sông và bờ đối diện, bi thương và sợ hãi trong lòng. Trước đây nằm xuống đều là quân địch. Giờ đây lại tới lượt họ. Họ cũng cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng có, không ai còn dám nghĩ tới đánh nhau nữa, càng đừng nói cái gì tới quay về cứu viện, nhanh chóng chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng khi họ vừa rời khỏi bến tàu không lâu, xung quanh bỗng lại nổi lên tiếng chém giết.

Chỉ thấy một đám quân Tống mặc áo xanh xông ra, chí ít cũng phải tới hai vạn người.

Thống soái chính là Trương Thúc Dạ.

Chuyện này nếu là trước đây, quân Kim xem đội quân này chủ yếu là bộ binh, chắc chắn sẽ lập tức xông lên, vừa đánh vừa chạy. Theo tình hình thực tế hiện giờ mà định đoạt. Dù sao cũng vẫn phải xông lên rồi tính tiếp. Nhưng lúc này, họ thật sự đã sợ đến vỡ mật rồi, thấy ở đây còn có quân mai phục, bỗng chốc tinh thần hoảng loạn.

Chờ tới khi họ kịp phản ứng lại thì đã bị cánh quân Tống này bao vây rồi. Hiện giờ sỹ khí đều thuộc về bên phía quân Tống. Mặc dù khả năng chiến đáu của quân Kim rất tốt, nhưng họ đã hoảng sợ. Hơn nữa, đối mặt với kẻ địch lớn gấp 7, 8 lần, làm sao còn dám giao chiến, trong lòng chỉ có muốn trốn chạy.

Chưa đánh đã sợ. Khả năng chiến đấu của họ đương nhiên là giảm đi rất nhiều rồi. Trái lại bên phía Trương Thúc Dạ, ai nấy đều sỹ khí ngất trời, như lang sói xông lên đánh, khát khao vô cùng. Mặc dù trong số họ phần lớn đều là chiêu binh tạm thời, nhưng tất cả những gì xảy ra ở bờ bên kia, đã khiến cho họ tự tin lên rất nhiều. Thấy tàn quân bị vây khốn lại một lần nữa bị tiêu diệt ở bờ bên kia, ai ngờ phía tây bỗng xông ra một cánh kỵ binh.

Quân Kim bị vây khốn bên trong thấy còn có quân mai phục, đều chuẩn bị buông vũ khí đầu hàng. Nhưng định thần lại nhìn, thấy người tới không phải là quân Tống, mà là quân Kim. Hơn nữa, người dẫn đầu chính là Hoàn Nhan Tông Bật. Tuy nhiên, vẻ mặt của Hoàn Nhan Tông Bật lúc này vô cùng dữ tợn, đầy ác khí và đau buồn. Tay cầm búa khai sơn, khí thế hùng hổ đánh tới.

Phía sau gã còn có đại kỳ, chính là soái kỳ của Hoàn Nhan Tông Vọng.

Soái kỳ của Hoàn Nhan Tông Vọng vừa xuất hiện, những binh lính Kim vốn đã bị mất đi ý chí chiến đấu đó, dường như đã biến thành một người khác. Ai nấy đều sôi máu gà lên, tay giờ dao quắm đánh xông ra ngoài.

Vì vậy có thể thấy, Hoàn Nhan Tông Vọng không hổ là hóa thân của quân Kim. Có gã, quân Kim hầu như không vĩnh viễn không thể bại được.

- A ….!

Chỉ thấy Hoàn Nhan Tông Bật xông lên, thét lên một tiếng, bổ búa xuống, một tên quân Tống bị chẻ ra làm đôi. Do vì cánh quân Tống này phần lớn là bộ binh. Mặc dù hai bên quân Kim cộng lại cũng chỉ năm sáu nghìn người thôi. Nhưng cú xông lên này của Hoàn Nhan Tông Bật rõ ràng là có chút luống cuống tay chân. Hóa ra là muốn bao vây quân Kim, ai ngờ bây giờ lại bị quân Kim bao vây lại.

Đúng lúc Trương Thúc Dạ chuẩn bị gặt hái nào ngờ ở đây còn có một cánh quân Kim. Hơn nữa còn là mấy nghìn thân binh của Hoàn Nhan Tông Vọng, khả năng chiến đấu siêu cường, nhanh chóng điều chỉnh đội hình. Nhưng bộ binh một khi bị trận hình của kỵ binh xông tới, rất khó mà tổ chức lại được. Bởi vì ngươi không biết đối phương có bao nhiêu người. Đội kỵ binh này vừa xông lên, cảm thấy giống như khắp nơi đều có quân địch vậy.

Trương Thúc Dạ và hai người con trai của lão là Trương Bá Phấn, Trương Trọng Hùng dẫn quân chiến đấu đẫm máu, dựa vào ưu thế nhiều người, cứng rắn ngăn cản đối phương tiến công, không dễ dàng gì ổn định trận hình. Nhưng dù như vậy, bọn họ cũng vẫn đánh bị động.

Bỗng nhiên, trên mặt sông vang lên tiếng trống trận.

Trương Thúc Dạ vừa nghe thấy thế, biết đội thuyền của Hàn Thế Trung đã tới rồi. Lão cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hề do dự, liền dẫn đội quân chủ lực lên vừa chiến vừa lui, rút về phía bờ sông.

Hoàn Nhan Tông Bật đã tức tới đỏ mắt, đối với tiếng trống trận đó bịt tai lại không thèm nghe, dẫn quân xông lên, tiếp tục truy sát cánh quân Tống này.

Trên mặt sông, Hàn Thế Trung đã phụng lệnh di chuyển đội thuyền tới bờ phía bắc. Hàn Thế Trung đứng trên cột buồm, lấy kính viễn vọng nhìn về phía bờ bắc, sắc mặt vô cùng gấp gáp. Lát sau, y nhìn thấy lính của Trương Thúc Dạ đã rút lui, liền lấy cờ đỏ ở thắt lưng ra để vung lên.

Y vừa vùng lên, chỉ huy sứ của những chiếc thuyền còn lại đều vẫy hồng kỳ.

Chỉ thấy đám binh lính lấy tên dài ra lắp lên cung, cùng ngắm về một hướng.

Cũng may đám người Trương Thúc Dạ cách bờ sông không xa lắm. Không bao lâu sau, đã rút về phía bờ sông, tổn thất cũng có thể chấp nhận được.

Hàn Thế Trung trên thuyền nhìn thấy thế, liền rút cờ xanh lên vẫy.

- Bắn!

- Bắn!

……

Hoàn Nhan Tông Bật vừa mới dồn quân Tống vào thế tuyệt đường, nào ngờ trên trời bỗng nhiên đã mất đi ánh sáng, chỉ nhìn thấy hàng loạt mũi tên từ trên trời bắn xuống.

- Tướng quân cẩn thận, phía trước có mai phục!

Quân Kim hôm nay đã nếm thử nỗi đau của Sảng tử nỏ, liền lui về phía sau.

Tuy nhiên họ rút lui quá chậm, mũi tên vô tình bao vây xung quanh họ.

Rầm rầm rầm!

Nghe thấy một trận nổ đinh tai nhức óc, bỗng chốc hàng chục binh lính quân Kim chết ngay trước mắt, không ít ngựa bị hoang mang, chạy loạn khắp nơi. Kỵ binh rất khó khống chế ngựa, còn nói gì tới tấn công nữa.

Lúc này vẫn còn chưa kịp tỉnh ngộ, lượt tên thứ hai đã rơi xuống rồi.

Lại là một trận oanh tạc.

Phía trên những chiếc mũi tên dài này có lẽ là hỏa dược chính tông, cái gì là vôi phấn, thuốc độc đều không có. Bởi vì những mũi tên này bình thường đều dùng trên sông nước. Nếu ngươi thả màn mũi tên này, hiệu quả không phải rất lớn. Nếu như lớn, mình e là cũng bị lạc đường. Vì vậy, sức nổ vô cùng mạnh mẽ.

Trương Thúc Dạ thấy quân Kim đại loạn, không khỏi vui mừng quá đỗi. Người này thay đổi rất nhanh, thật là quá kích thích. Lão cũng không ngờ uy lực của mũi tên lại mạnh như vậy, liền chỉnh đốn lại binh mã, xông lên.

Hoàn Nhan Tông Bật đã bị hai loạt mũi tên này làm cho sợ hãi. Dù sao ở đây khắp nơi cũng đều là quân Tống, nào dám nghĩ tới chiến tranh, nhanh chóng dẫn quân rút lui về phía sau.

Trương Thúc Dạ nhất thời cũng có chút cao hứng quá mức, không ngờ dẫn quân đuổi theo không bỏ qua. Hoàn Nhan Tông Bật thấy đối phương lại còn dám truy đuổi, thật sự không còn gì tốt hơn, liền bỏ chạy ra khỏi phạm vi của mũi tên, lập tức quay lại đánh.

Trương Thúc Dạ thấy quân địch đánh lại, hoàn toàn tỉnh ngộ, lại khẩn trương rút lui.

Hàn Thế Trung trên thuyền còn chưa kịp hô lên, đã thấy Trương Thúc Dạ lại xông ra, trong lòng nóng như lửa đốt. Lúc này lại thấy họ rút lui, liền dặn các binh lính chuẩn bị bắn.

Hoàn Nhan Tông Bật đuổi theo một hồi, bỗng thấy đường trước mặt gồ ghề, liền bừng tỉnh, lập tức dừng lại, cũng không dám tiến tiếp nữa.

Trương Thúc Dạ lần này không dám kích động nữa, chết cũng không thể chủ động xuất kích, liền lệnh cho binh lính đứng ở bờ sông chửi bới.

Mặc dù Hoàn Nhan Tông Bật còn trẻ, nhưng được một lần sao có thể lên lần thứ hai, thấy quân Tống kiêu ngạo như vậy, tức giận nghiến chặt răng lại. Rõ ràng là họ nhiều người, còn rút đầu rút cổ không ra, thật đúng là không có đạo lý.

Đúng lúc này, bên phía tây bỗng vang lên tiếng chiêng trống.

Hoàn Nhan Tông Bật vừa nghe thấy, liền tức giận hừ lên một tiếng, dẫn quân rút lui trở về.

Trương Thúc Dạ lần này thật sự không dám đuổi theo nữa. Lão cũng không đuổi kịp.



Chỉ thấy cách phủ Đại Danh về phía tây 30 dặm, một đội quân Kim đáng, một vị tướng quân lưng hùm vai gấu đang ngồi trên lưng ngựa, dung mạo có chút tiều tụy.

Người này chính là Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hóa ra gã không có dừng lại ở Hoạt Châu, mà đã lén dẫn năm nghìn thân binh cùng với Lưu Ngạn Tông và Hoàn Nhan Tông Bật ngay trong đêm xuất thành đi về phía bắc Hoạt Châu. Nhân lúc đêm tối lén vượt sông Hoàng Hà. Nhưng, gã cũng không đi vào phủ Đại Danh, mà lặng lẽ mai phục ở bờ bắc sông Hoàng Hà.

Kỳ thực gã cũng không có biết kế sách của Lý Kỳ, chỉ là vì ban đầu khi đi xuống phía nam, gã vẫn chưa khống chế được bán đảo Sơn Đông. Thậm chí ngay cả một binh lính cũng không vào. Điều này khiến cho gã rất lo lắng. Gã biết Tông Trạch tuyệt đối không phải là dạng người hời hợt. Mà phủ Đại Danh này có thể nói là một điểm giới hạn giữa hai bên. Bên kia xuất binh, vượt sông hoặc Hoàng Hà chính là phủ Đại Danh. Gã sợ khi mình lên bờ, sẽ gặp phải mai phục. Do đó mới lặng lẽ vượt sông. Nếu thật sự có phục binh, gã còn có thể thuận thế bao vây cánh phục binh này.

Gã thậm chí còn lặng lẽ cử người đi men theo đường Hoàng Hà xuống phía đông, xem xem có thuyền của quân Tống. Nhưng gã nào ngờ, thuyền của Hàn Thế Trung sớm đã tới rồi. Chỉ có điều là ẩn nấp ở trong một hồ nước thuộc nhánh sông Hoàng Hà. Nên nhớ, phủ Đại Danh này sông ngòi dày đặc, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không thông thạo địa hình ở đây. Vì vậy, không phát hiện ra đội thuyền của Hàn Thế Trung.

Gã đã liệu tới bờ bắc sẽ có phục binh. Nhưng, gã lại không ngờ, chục vạn cấm quân của bờ nam sẽ đột ngột phát động tấn công, đến giờ gã cũng đều không hiểu.

- Nhị ca, chỉ … chỉ có chút huynh đệ như vậy trốn thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi