BẮC TỐNG PHONG LƯU

Mọi việc nhìn qua đột nhiên, nhưng kỳ thật đây là phương pháp thực hiện ổn thỏa nhất.

Nếu như có thể, Lý Kỳ đương nhiên hy vọng làm đến tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn nào, nhưng hắn biết rõ Đồng Quán cũng không phải hạng người hời hợt, càng cố nghĩ sâu xa thì bọn họ lại càng dễ dàng để lộ sơ hở, nếu bị Đồng Quán nhìn ra, để Đồng Quán chạy mất thì sẽ khiến cho hậu họa vô cùng. Nếu bất kể thế nào Lý Kỳ đều phải giết Đồng Quán, vậy thì chuyện này tiến hành càng sớm càng tốt.

Mới đầu Chủng Sư Đạo nghe kế hoạch này thì cảm thấy có chút đột ngột, nhưng Lý Kỳ lại cảm thấy, nếu ngươi đều không thể nghĩ đến thì Đồng Quán khẳng định cũng không nghĩ ra được.

Đây cũng không phải là đang diễn phim, có mấy cái lời thoại như kiểu ‘đầu hàng nộp vũ khí thì không giết’, mặc dù Đồng Quán có nộp vũ khí đầu hàng thì Lý Kỳ nhất định cũng sẽ giết ông ta, một khi đã như vậy thì còn dông dài làm gì.

Lý Kỳ đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ cần Đồng Quán cùng Thắng Tiệp Quân của ông ta tách ra, đi vào lều lớn, ngay lập tức đâm chết ông ta, về phần những tướng quân bên người ông ta, Lý Kỳ biết mấy đại tướng bên cạnh Đồng Quán đều phi thường khẳng khái, cơ hồ đã đến mức như huynh đệ, lưu lại bọn họ chỉ sợ sẽ trở thành tai họa ngầm, nếu như vậy còn không bằng không giết thì thôi, đã giết thì cùng giết luôn.

Vì vậy cho dù là đám người Dương Tái Hưng, Nhạc Phi hay đám đao phủ đều ra tay không lưu tình chút nào.

Tuy rằng những tướng lĩnh này cũng đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, nhưng do không chuẩn bị đầy đủ, lại bị Lý Kỳ đánh cho không kịp trở tay, hơn nữa bọn họ lại đối mặt với những sát thủ máu lạnh như Dương Tái Hưng, Nhạc Phi, nên gần như trong nháy mắt, toàn bộ bọn họ đều phải ngã xuống.

Tên Đồng Quán kia dường như còn chưa tắt thở, ông ta hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, dùng tay run rẩy chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Ta với ngươi --- ngươi vì sao phải ---.

Lý Kỳ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói với gã:

- Đúng vậy, ta với ngươi không thù không oán, nhưng trong chính trị thì làm gì có thù oán gì, không phải đều vì tự bảo vệ mình sao, những người trước kia ngươi làm hại, có ai lại có thù oán gì với ngươi, có phải hay không? Quận Vương Quảng Dương, ta nói ngươi cũng thật là, đang làm thái giám tốt như vậy thì không làm, muốn chơi mưu quyền làm gì chứ, ngươi muốn chơi thì cứ chơi, nhưng ta có điều không rõ, một tên nam nhân không hoàn chỉnh như ngươi, thì muốn đến chiến trường của những người đàn ông làm gì, còn muốn làm Thống soái, ôi, nếu kẻ thù nhìn đến một thái giám như ngươi cầm binh, sẽ cho rằng Đại Tống ta hết người rồi đấy.

- Ngươi đừng có trừng ta, cũng không phải là ta giết ngươi, là do Dương Tái Hưng giết đấy, ngươi muốn tìm thì tìm y đi, vẫn còn trừng, ta đang nói thật đấy, ngươi thật sự không có “tiểu kê kê” nha, đồ lẳng lơ, đáng lẽ ta không nên nói trực tiếp ra như vậy, ta biết ngươi kỳ thật cũng không muốn, đều chỉ là vì sinh tồn mà thôi, ta có thể thông cảm cho ngươi, vấn đề là ngươi hiện tự nghĩ lại đi, nếu ta --- Dương Tái Hưng không giết ngươi, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giết y, nếu ngươi là y thì ngươi cũng phải làm như vậy thôi. Được rồi, cái này coi như là ta nợ ngươi, lính của ngươi thì ta sẽ giúp ngươi chiếu cố họ. Ồ, ta biết ngươi không vợ không con, tài sản trong nhà ngươi ta sẽ giúp ngươi quản lý --- này này này, ta vẫn chưa nói xong mà, sao ngươi đã tắt thở luôn rồi.

Còn có thể không tắt thở sao, ngươi giết ta, lại muốn cướp binh của ta, cướp tài sản nhà ta. Quan trọng nhất đấy là vì sao ngươi phải nói cho ta biết? Trên đời này còn có điều gì so với điều này càng khiến cho người ta không thể tiếp nhận được nữa chứ.

Cứ như vậy, một trong những quyền thần cuối thời Bắc Tống, một trong số sáu kẻ ác, Đồng Quán, cứ thế đã bị Lý Kỳ làm cho tức chết. Tên đại thái giám lúc trước trong tay nắm binh mã, quyền khuynh một thời, ở trong triều lật tay có thể gây ra sóng gió, vô hạn phong cảnh, một đời ngang ngược kiêu ngạo, tại thời khắc này mang theo đầy ngập phẫn nộ, nghi hoặc rời khỏi nhân gian.

Nhưng cặp mắt của ông ta lại mở thật to, có lẽ cái này gọi là chết không nhắm mắt đi.

Bởi vì ông ta xuất thân từ thái giám, dưới gối không có con cái, sau khi ông ta chết đi, mọi chuyện đã qua đều tan thành mây khói.

Chủng Sư Đạo nhìn Đồng Quán chết không nhắm mắt, khe khẽ thở dài, người sống đến tuổi này như lão, đối với chuyện sống chết cũng tràn đầy cảm xúc, trước kia những oán hận đối với Đồng Quán, cũng tại thời khắc này tiêu tan.

Lý Kỳ đứng dậy, thấy bọn Nhạc Phi đều dùng loại ánh mắt phi thường quái dị nhìn mình thì hỏi:

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta đọc điếu văn cũng không được sao, thôi, thôi, những tên máu lạnh như các ngươi thì làm sao mà hiểu được.

Nói xong hắn lại thở dài nói:

- Bất kể thế nào thì Quận Vương Quảng Dương cũng đã từng lập công lớn, phải thể hiện ra sự kính trọng cao nhất, để cho dân chúng Đại Tống ta chiêm ngưỡng được di thể của vị đại anh hùng này, để cẩn thận tưởng nhớ mới được, như vậy đi, cắt đầu của gã đưa đến phủ Hà Gian, khiến dân chúng ở Hà Bắc chiêm ngưỡng, về phần thân thể này thì cứ thủy táng đi, ném xuống sông Tang Thiên là được, hy vọng gã có thể phù hộ cho chúng ta ngăn trở quân Kim.

Đây --- đây mà là an táng long trọng hả? Chẳng lẽ không phải là chết không toàn thây trong truyền thuyết sao? Còn nói chúng ta máu lạnh, đến tột cùng là ai máu lạnh hơn ai nha!

Đám người Nhạc Phi rất oan ức, nhưng do bị bức bách dưới dâm uy của Lý Kỳ nên bọn họ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.

Chủng Sư Đạo trong lòng rất minh bạch Lý Kỳ thực sự không phải cố ý nhằm vào Đồng Quán mà khiến cho ông ta chết không toàn thây đâu, nguyên nhân chính là do lúc trước khi đánh quân Liêu, Đồng Quán dọc theo đường đi đã tạo nghiệt không ít, vì vậy Lý Kỳ mới sai người đem đầu của Đồng Quán đến phủ Hà Gian, với mục đích khiến cho dân chúng Hà Bắc xuất được oán khí trong lòng.

Trước mắt bọn họ bức thiết nhất đúng là một lần nữa thu thập được dân tâm.

Lúc này, thủ hạ tướng lĩnh của Chủng Sư Đạo đi đến, nói:

- Lão tướng quân, toàn bộ Thắng Tiệp Quân đã đầu hàng.

Hóa ra Lý Kỳ từ sớm đã an bài tốt quân mai phục ở phụ cận, một khi hành động bắt đầu, lập tức bao vây lại đội Thắng Tiệp Quân này, mặc dù Đồng Quán rất hào phóng, nhưng chỉ hào phóng với tướng lĩnh thủ hạ của mình thôi, còn đối với binh lính thì ông ta cũng không hào phóng đâu, à binh lính của Thắng Tiệp Quân lại đến từ Tây Bắc, rất nhiều thân nhân của bọn họ đều ở trong Chủng Gia Quân, bọn họ đương nhiên sẽ đồng ý đầu hàng dựa vào người thân của mình rồi.

Cho nên, Đồng Quán cùng các tướng lĩnh của ông ta vừa chết, binh lính của Thắng Tiệp Quân đầu hàng cũng hợp tình hợp lý thôi.

Chủng Sư Đạo ừ một tiếng, ra lệnh cho binh lính của Chủng Gia Quân tiếp đãi những người đó, lại hạ lệnh đưa ba vạn Thắng Tiệp Quân này sắp xếp đến trong quân đội của Phượng Tường.

Đồng Quán chết đi cũng đồng nghĩa tuyên cáo bọn Lý Kỳ căn bản không có cơ hội để quay đầu nữa, thành công hay không đều phải xem Triệu Giai có đăng cơ được hay không.

….

Doanh trại quân Kim.

- Đô thống, đã xác định được viện binh của quân Tống cũng tới rồi.

Hoàn Nhan Hi Doãn bước nhanh vào lều lớn, vô cùng lo lắng nói.

Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày hỏi:

- Có bao nhiêu người?

- Nhân số hình như không nhiều lắm, nhưng cũng có khoảng hai ba vạn người tới, nhưng tình thế hiện giờ, mỗi khi quân Tống gia tăng thêm một tên lính đều vô cùng bất lợi đối với chúng ta.

Hoàn Nhan Hi Doãn lo lắng trả lời.

Lúc này Cao Khánh Duệ lại đi vào nói:

- Đô thống, nước lũ đã rút lui gần hết rồi.

Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong, lập tức triệu tập các tướng sĩ, thảo luận xem nên đánh trận chiến dịch qua sông này như thế nào.

Các tướng lĩnh liên quan vây quanh bên cạnh bản đồ, Cao Khánh Duệ dùng tay chỉ vào bản đồ, đồng thời nói:

- Quân Tống ở những chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa xây dựng hàng loạt trại và thành lũy, mấy chỗ này dòng nước ôn hòa, đồng thời có sẵn cầu nổi, nhưng quân Tống cũng không phá mấy cây cầu nổi đấy đi, có vẻ như bọn chúng muốn chờ chúng ta qua sông rồi tiêu diệt chúng ta.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Chúng ta có ưu thế về kỵ binh, mà quân Tống lại có ưu thế về cung nỏ, nếu ở địa thế hẹp như này gia chiến cùng quân Tống, chỉ sợ rất khó đạt được thắng lợi.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu hỏi:

- Nếu như chúng ta chọn lúc nửa đêm qua sông đánh lén, thì có thể có cơ hội không?

Cao Khánh Duệ lắc đầu nói:

- Cơ hội không lớn, cứ cách hai dặm ven bờ lại có một tòa tháp cao, một khi chúng ta có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ trong vòng nửa khắc bọn chúng đã có thể truyền tin đến đại bản doanh rồi, nếu bị địch nhân biết được, thì đạn pháo, hỏa tiễn của bọn chúng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với chúng ta, nếu như không nắm chắc cả mười phần thì không nên tùy tiện qua sông.

Hoàn Nhan Tông Hàn lại nhìn rồi hỏi Hoàn Nhan Hi Doãn:

- Hi Doãn, ngươi có kế sách gì hay không?

Hoàn Nhan Hi Doãn nhíu mày nói:

- Cao tiên sinh nói rất đúng, bất kể thế nào, chúng ta cũng không được vội vàng qua sông, các vị cũng đừng quên, phía nam còn có hơn mười vạn Tây Quân, mà chúng ta chỉ có sáu vạn quân đội ở nơi này, nếu như trên bình nguyên thì chúng ta còn có thể thắng được, nhưng hiện giờ trước mặt chúng ta còn có một dòng sông, chỉ dựa vào sáu vạn quân chúng ta có mà muốn vượt sông, lại muốn tiêu diệt hơn mười vạn đại quân được trang bị hoàn mỹ còn được thành lũy tương trợ thì là quá khó khăn đấy.

- Nhưng nếu như ngài triệu tập năm vạn đại quân phía tây nam tở về, tập kết toàn bộ binh lực, có lẽ có thể cưỡng chế vượt sông Tang Thiên được, nhưng việc này yêu cầu chúng ta phải làm trong mấy ngày này tiêu diệt được đội quân Tống này, nếu không thể thì một khi đội Tây Quân ở phía tây nam tấn công đến, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh bị đánh cả hai mặt, một khi không xử lý được tốt, thì có thể dẫn đến toàn quân bị diệt, vì vậy ta cho rằng chúng ta quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Một vị đại tướng nói:

- Nếu không đánh lui đám quân Tống này đi, thì chẳng phải là chúng ta phải cùng quân Tống vạch sông làm ranh giới cai trị sao.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Tuy rằng cưỡng chế qua sông là quyết định không thể thực hiện được, nhưng không có nghĩa là chúng ta bó tay không có biện pháp với bọn chúng, nếu chúng ta có thể làm được một trong hai điều sau thì sẽ phá được đội quân Tống này.

Hoàn Nhan Tông Hàn hỏi:

- - Ngươi muốn nói đến phía Hoàn Nhan Tông Vọng sao?

Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu nói:

- Nếu Tông Vọng có thể đánh chiếm phủ Yến Sơn, như vậy chỉ cần tiến binh từ phủ Yến Sơn, từ hai phía giáp công quân Tống. Kỳ thật chỉ cần phủ Yến Sơn bị phá, ta nghĩ đám quân Tống này cũng sẽ tự mình rút lui, đến lúc đó, chúng ta có thể vượt qua sông truy kích, nếu bọn chúng đi cứu viện phủ Yến Sơn, chúng ta đã có thể giữ nguyên kế hoạch, đánh bọn chúng từ cả hai phía, nếu bọn chúng rút lui về Tây Bắc, chúng ta có thể thuận tiện đoạt lại Sóc Châu, Ứng Châu, Đại Châu.

Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên hiểu được điểm này, nhưng điều này còn phải nhờ vả vào Hoàn Nhan Tông Vọng có thể đánh chiếm được phủ Yến Sơn, gã lại hỏi tiếp:

- Còn một điều nữa thì sao?

- Tây Hạ!

Cao Khánh Duệ ánh mắt sáng lên, vội nói:

- Đúng vậy, chúng ta có thể khiến Tây Hạ xuất binh đến Tây Bắc, dây dưa với Tây Quân ở Sóc Châu, sau khi giải quyết xong được phía này, chúng ta đã có thể tập trung binh lực đối phó với đội cấm quân này rồi đấy.

Các tướng sĩ còn lại đều gật đầu tán thành với kế sách này.

- Tốt! Ngươi lập tức mang một phong thư đưa đi Tây Hạ.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, lại nói:

- Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị trước cho tốt, một khi có cơ hội thì chúng ta phải nghĩ biện pháp vượt sông Tang Thiên, người đâu, truyền lệnh của ta, đại quân tập kết ở sông Tang Thiên.

….

Doanh trại quân Tống

- Khởi bẩm Bộ Soái, quân Kim bắt đầu tập kết binh lực ở bờ sông bên kia.

- Hả?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Vậy thì không thể tốt hơn được nữa, ta đây sẽ đợi bọn chúng qua sông. Đi, đi đến bên bờ sông nhìn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi