BẮC TỐNG PHONG LƯU

Phủ Thái sư.

Phủ Thái sư trước kia đông như trẩy hội, từ sau khi Triệu Giai lên ngôi, lập tức trở nên vắng ngắt. Mặc dù là tôi tớ phủ Thái sư nhưng cũng rất ít ra vào, phải biết rằng hiện giờ Thái Kinh còn chưa thoái vị, lão vẫn là Tể tướng, là người đứng đầu triều đình.

Mặc dù trước đây Thái Kinh mấy lần nghỉ hưu, nhưng không vắng lặng như hiện tại.

Bởi vì mọi người đều hiểu, Thái Kinh là người của Thái Thượng hoàng, cũng do một tay Thái Thượng hoàng cất nhắc lên, có thể nói là tâm phúc đại thần của Thái thượng hoàng, hiện giờ tân hoàng thượng lên ngôi, vị trí này của ông ta nhất định không được giữ vững lâu, nịnh bợ ngươi, không bằng ta đi đút lót tâm phúc bên người đương kim hoàng thượng.

Buổi sáng một ngày, Thái Kinh khép hờ mắt, nằm dưới tán cây đại thụ trong hậu viện hóng gió, toàn bộ phủ Thái sư, có lẽ chỉ có cái cây này có tuổi đời xấp xỉ bằng lão.

Hiện giờ bên ngoài triều đình đang dậy sóng, phong vân nổi lên bốn phía, mỗi người vì bảo vệ mạng sống của mình vội vàng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức, đi lại xung quanh, Thái Kinh từ sau khi Triệu Giai lên ngôi, liền cáo bệnh ở nhà, chưa từng bước khỏi cửa một bước, bận rộn hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có khoảng thời gian thanh nhàn.

- Thật sự là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường!

Một lát sau, một hạ nhân đi tới, cung kính nói: - Lão gia, Yến Vân Vương ở ngoài cửa cầu kiến.

Thái Dũng hừ nói: - Buồn cười, hắn còn có mặt mũi tới đây!

- Xem ra Hoàng thượng không chờ được rồi. Thái Kinh chậm rãi mở mắt ra, vung tay lên, nói: - Dũng Tử, ngươi đi mời hắn tới đây, à, việc này cũng đừng nói với Thao Nhi, còn có, đừng để người khác đến quấy rầy chúng ta.

Thái Dũng tuy rằng trong lòng rất tức giận với Lý Kỳ, nhưng đối với mệnh lệnh của Thái Kinh, gã không dám không nghe theo, vuốt cằm nói: - Vâng ạ.

Một lát sau, Thái Dũng dẫn Lý Kỳ tới, nhưng gã không cho Lý Kỳ sắc mặt tốt, tuy nhiên Thái Dũng trước đây đối với hắn không tệ lắm, cho nên, Lý Kỳ cũng không so đo cùng gã.

- Tiểu tử Lý Kỳ bái kiến Thái sư.

Không có bất kỳ thay đổi nào, Lý Kỳ vừa nhìn thấy Thái Kinh, vẫn giống như lúc trước, cung kính thi lễ một cái.

Thái Kinh cảm thấy vui mừng, giơ tay lên, chỉ vào ghế bên cạnh, nói: - Ngồi đi.

Lý Kỳ ngồi xuống, Thái Kinh lại nói với bọn Thái Dũng: - Các ngươi lui hết ra ngoài đi.

Thái Dũng hơi có vẻ lo lắng liếc nhìn Lý Kỳ, nhưng vẫn mang theo tôi tớ bên người rời khỏi.

Lý Kỳ ân cần nói: - Thái sư gần đây thân thể có tốt không?

- Già rồi, đi Giang Nam giằng co một phen, hai ngày gần đây mới hòa hoãn lại. Thái Kinh lắc đầu, lại cười ha hả nhìn Lý Kỳ nói: - Nghe nói ngươi ở Yến Vân lập nhiều công lớn, thật sự là đáng mừng nha!

- Này --- chuyện này toàn bộ là nhờ Thái sư lúc trước cất nhắc, Lý Kỳ mới có ngày hôm nay.

Lúc nói lời này, vẻ mặt Lý Kỳ có vẻ hơi mất tự nhiên.

Thái Kinh tuy rằng mắt mờ, nhưng trong lòng lão ta lại sáng như gương, cười như không cười, nói: - Như thế nào? Ngươi chớ không phải là cảm giác có lỗi với lão phu?

Lý Kỳ không nghĩ Thái Kinh sẽ nói trắng ra như vậy, không khỏi cười cười xấu hổ, không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào, bởi vì hắn sẽ làm chuyện còn làm tổn thương tới Thái Kinh hơn.

Thái Kinh ha hả nói: - Xem ra cha vợ ngươi không cho ngươi sắc mặt tốt.

Lý Kỳ nói:

- Làm gì có, bởi vì ta căn bản còn chưa nhìn thấy ông ta.

Thái Kinh khoát tay áo, nói: - Ngươi ngàn vạn lần đừng vì thế mà để ý, cha vợ ngươi chính là người như thế, thể diện không đáng một xu, còn quan trọng hơn cả một số thứ, điểm này ông ta giống lão phu lên lên xuống xuống, phỏng chừng đã chết tám trăm lần.

Lúc trước Bạch Thì Trung cũng là dựa vào Thái Kinh mới leo lên được, cho nên Thái Kinh hiểu rất rõ cách làm người của Bạch Thì Trung.

Đúng là gừng càng già càng cay, chân lý nha! Lý Kỳ ha hả mỉm cười hai tiếng, vẫn không trả lời, dù sao Bạch Thì Trung cũng là cha vợ của hắn, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng ngoài miệng không thể nào, đây là vấn đề lễ phép, không liên quan đến thứ khác.

Thái Kinh hỏi: - Lý Kỳ, ngươi vừa mới trở về, có phải cảm thấy cục diện kinh thành này, còn khó khăn hơn cả đánh quân Kim?

Lý Kỳ gật đầu, nói: - Thật không dám dấu diếm, đúng là như thế.

- Ngươi thật hồ đồ! Thái Kinh vô cùng thẳng thắn nói: - Nếu như là lão phu, thà rằng đối mặt với cục diện phức tạp hơn trăm lần thế này, cũng không muốn đi đánh quân Kim.

Nói xong mi mắt lão ta nâng lên, nhìn thẳng vào Lý Kỳ, nói: - Ngươi áy náy cái gì? Ngươi lại áy náy cái gì? Chính ngươi đã từng nói, trong triều không có bằng hữu tuyệt đối, cũng không có kẻ thù tuyệt đối, ích lợi cùng nhau, thì là bằng hữu, xâm phạm lợi ích của nhau, thì là kẻ thù. Lúc trước đám thất phu chúng ta là chướng ngại vật của ngươi, ngươi đương nhiên phải thanh toán sạch chúng ta, điều này không sai, ngược lại là rất tốt, ngay cả lão phu cũng không khỏi bội phục ngươi.

Lý Kỳ nghe xong trong lòng vô cùng kinh ngạc, thật cẩn thận nói: - Thái sư, ngươi không phải nói mát chứ?

Thái Kinh tức giận nói: - Tiểu tử ngươi khôn như khỉ, lão phu phải dùng tới nói mát gì đó sao?

Lão ta nói cũng có đạo lý. Lý Kỳ khó hiểu nói: - Nhưng dù nói thế nào, ta đích thật là có lỗi với ngươi, hoặc là nói ta làm tổn hại đến lợi ích của ngươi.

Thái Kinh nghe xong phá lên cười ha ha, nhưng sau đó là một trận ho khù khụ.

Lý Kỳ vội vàng nhẹ nhàng giúp lão vỗ vỗ lưng.

Qua một lúc lâu, Thái Kinh hòa hoãn lại, nói: - Ngươi chớ xem thường lão phu, lão phu trong triều đình này đã lăn lộn mấy chục năm, người có lỗi với lão phu đâu chỉ ngàn người, người lão phu có lỗi cũng nhiều không đếm xuể.

Lời này của lão đặc biệt có khí phách, lão hoàn toàn có tư cách nói lời này, chết trong tay chính khách như lão, có thể nói là cao như núi, nhưng lão cũng từng bị bại hoàn toàn, thiếu chút nữa cũng mất mạng, nhưng lão cuối cùng vẫn sống, mà kẻ địch gần như đều chết hơn, hoặc là sung quân biên cương, đều không có ngoại lệ, mặc dù bây giờ ;lão thất thế rồi, nhưng cả đời lão vẫn là người đại thắng.

Thái Kinh lại tiếp tục nói: - Nhưng nếu lão phu giống ngươi, lão phu mười mấy năm trước đã vì áy náy mà chết rồi. Mượn chuyện của Triệu Đĩnh Chi, lúc trước lão phu cùng hắn tận lực thanh trừ đảng Nguyên Hữu, trong đó bao gồm thân gia của hắn Lý Cách Phi, nhưng ngươi có biết không, đúng lúc chuyện của Lý Cách Phi, lão phu đã từng hỏi hắn, có nên mở một con đường hay không. Triệu Đĩnh Chi lúc ấy liền nói với ta, Lý Cách Phi chính là người trong Tô Môn Trung, lại là học trò của Tô Thức, ta nếu như tha cho hắn, khó tránh khỏi sau này hắn sẽ tới tìm ta trả thù, mà ngay cả tên Lý Cách Phi, cũng là do tự tay Triệu Đĩnh Chi viết lên.

Lý Kỳ nghe xong trầm ngâm không nói, nhưng trong lòng nghĩ, đây chính là sự tàn khốc của chính trị.

Thái Kinh nói tiếp: - Chuyện sau đó, ngươi cũng biết, sau khi thanh trừ Nguyên Hữu đảng, Triệu Đĩnh Chi mơ ước địa vị của lão phu, vì thế bắt đầu lập kế hoạch cướp Tể tướng của lão phu, hắn đã làm được, chỉ tiếc hắn không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, không phải hắn không muốn, mà là lúc ấy Hoàng thượng mở một con đường sống với ta. Cũng chính vì vậy, lão phu mới có thể xoay người, nhưng lão phu không cho hắn cơ hội này, nếu hắn không bệnh chết, lão phu cũng sẽ nhất định không để hắn ở kinh thành. Kỳ thật khi thanh trừ Nguyên Hữu đảng, quan hệ chúng ta có thể nói là thân như huynh đệ, từng làm việc đến khuya, từng nghỉ cùng một giường, nhưng thời gian không đến một năm, chúng ta đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Vì sao? Bởi vì một núi không thể có hai hổ, nhưng ngươi muốn hỏi lão phu có áy náy hay không, lão phu có thể nói với ngươi, tuyệt không áy náy. Mặc dù trong việc Nguyên Hữu đảng, có rất nhiều người mắng lão phu gian thần hại nước, là loạn thần tặc tử, lão phu đều bỏ mặc, bởi vì những con mọt sách kia đâu biết, lão phu nếu không giáng chức bọn họ, vậy thì người đi sẽ là lão phu, nếu như vậy, một nhà Tô gia đều biển thành loạn thần tặc tử rồi.

Nói xong lão vươn tay, vỗ vỗ bờ vai của Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, làm người và làm quan là hai chuyện khác nhau, nếu ngươi không phải làm quan, ngươi làm hại người khác, ngươi sẽ cảm thấy áy náy, nhưng nếu ngươi đã làm quan, nhất định phải có ý chí sắt đá, đặc biệt là với tình huống của ngươi bây giờ, bởi vì nếu ngươi không giết người khác, người khác tuyệt đối sẽ không vì vậy cảm kích ngươi, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp tới giết ngươi, bởi vì ai cũng muốn làm Yến Vân Vương này.

Lý Kỳ nói:

- Nhưng Thái sư, ngươi thật sự chưa từng hối hận sao?

Thái Kinh hơi sững sờ, thở dài: - Điều duy nhất lão phu hối hận, chính là lúc ấy quá tham lam quyền vị, cũng thật không ngờ sau khi lão phu thất thế, đường lui của Thái gia, điểm này may mắn ngươi đã nhắc nhở qua lão phu, đối với chuyện này lão phu rất cảm kích, cho đến bây giờ vẫn như thế. Nếu như không có ngươi lúc ấy đề nghị lão phu mở Thái Sư Học Viện, chỉ sợ hôm nay Thái gia xong rồi. Ở điểm này, ngươi làm tốt hơn lão phu nhiều. Hơn nữa, cho tới bây giờ, người đều ý chí sắt đá, nếu ngươi lúc trước e dè Bạch Thì Trung, e dè lão phu, e dè Thái Thượng hoàng, ngươi căn bản không có khả năng thành công. Ngươi đã đi tới bước này, vì sao không tiếp tục đi tiếp?

Lý Kỳ nói: - Thái sư có ý để cho ta tiếp tục hành động, có ý chí sắt đá.

Thái Kinh cười gật đầu nói: - Trẻ nhỏ dễ dạy, tuy nhiên lời nói của lão phu ngươi tham khảo là được rồi, lão phu biết ngươi rất có phong cách làm việc, lão phu cũng rất tán thưởng ngươi, điểm này tin rằng ngươi sẽ cân nhắc tốt, không chịu ảnh hưởng của người khác.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nhưng trong lòng thì không ngừng nghi hoặc, thầm nghĩ, hiện giờ lúc này, Thái gia các ngươi cũng tràn đầy nguy cơ, ngươi còn cố tình để ta có ý chí sắt đá, chẳng lẽ không sợ ta giật giây Hoàng thượng, diệt trừ tận gốc Thái gia các ngươi, tên ngốc này đang có chủ ý gì vậy?

Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, ha hả nói: - Ngươi không phải muốn diệt trừ Thái gia ta tận gốc, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa chứ.

Cmn. Trước mặt lão ngốc này, quả nhiên một nửa tinh thần không thể phân tán! Lý Kỳ ngẩn người, vội nói: - Làm sao có thể, ta tuyệt không ý này. Chẳng qua ---.

Hắn muốn nói lại thôi, nhưng Thái Kinh làm sao không biết hắn muốn nói gì, nói: - Chẳng qua ngươi đang hoài nghi, vì sao lúc đó lão phu nói với ngươi những lời này.

Lý Kỳ gật gật đầu, thành thật nói: - Đúng, đối với chuyện này ta rất nghi hoặc.

Thái Kinh nói: - Nói như thế, nếu lão phu trẻ lại hai mươi ba mươi tuổi, lão phu nhất định sẽ không nói với ngươi những lời này.

Lý Kỳ ngay lập tức hiểu rõ, hiện giờ toàn bộ Thái gia phải nhờ vào Thái Kinh chống đỡ, một khi lão ngã, vậy thì Thái gia sẽ không còn đáng sợ như vậy, Thái Kinh tuy rằng lợi hại, nhưng tuổi tác đã cao, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi, dù là Triệu Giai, hay là mình, đều không coi lão là uy hiếp, hơn nữa, có Thái Sư Học Viện, lão càng thêm vô tư.

Mặc khác còn một điểm, chính là hiện giờ lão phải tỏ rõ thái độ với Lý Kỳ, chính là ta có thể hiểu hết ngươi, chuyện này rất bình thường, ta cũng không trách ngươi, ta cũng không coi ngươi là kẻ thù.

Ngụ ý này, chính là thể hiện thiện ý với Lý Kỳ.

Kỳ thật Thái Kinh hiểu rất rõ tính cách của Lý Kỳ, chỉ cần Thái gia không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Lý Kỳ, Lý Kỳ nhất định sẽ niệm tình, không đuổi tận giết tuyệt. Cho nên, lão hy vọng sau khi mình chết, Lý Kỳ có thể chiếu cố cho Thái gia, đây mới là mục đích thật sự của lão.

Lý Kỳ cũng hiểu được dụng ý của Thái Kinh, vì thế nói: - Thái sư trước kia có ân tình với ta, ta vẫn khắc sâu trong tâm khảm, sau này nếu cần Lý Kỳ, Lý Kỳ chắc chắn sẽ không chối từ.

- Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay. Thái Kinh nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lại nói: - Kỳ thật lão phu nói lời này còn có một nguyên nhân.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Gì vậy?

- Chính là nguyên nhân hôm nay ngươi tới. Thái Kinh ha hả cười, nói: - Lão phu đã đoán được hôm nay ngươi tới làm thuyết khách, nhưng cảm thấy ngươi khó có thể mở miệng, kỳ thật ngươi cứ nói thẳng ra, lão phu cũng có hiểu được, ngươi làm thành một vụ mua bán, ngươi nói trước đi, lão phu như vậy có thể lấy được thứ gì?

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi