BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Sư Sư nói cho Lý Thanh Chiếu về cái cách cá cược mà bọn họ trên đường tới đây phát minh ra.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Thế cũng thú vị đó.

Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng tham gia chứ?

Lý Sư Sư nói: - Bốn người đánh, đương nhiên đều phải tham gia cả rồi.

Tần phu nhân cảm thấy mình bị lờ đi, đang định lên tiếng thì Lý Kỳ lập tức nói:

- Ta và phu nhân không vấn đề gì.

Tần phu nhân buồn bực nói: - Ta---ta đồng ý lúc nào vậy?

Lý Kỳ vẻ đĩnh đạc nói: - Phu nhân, ngươi chớ có xấu hổ, sợ gì chứ, chỉ là rửa bát thôi mà, huống hồ sao có thể tới lượt chúng ta rửa. Ngươi yên tâm, thắng 10 quả cũng coi như chúng ta thua.

Thôi, thôi, mặc xác hắn vậy. Tần phu nhân lắc lắc đầu, chẳng nói thêm nữa, thường thì nếu không động chạm tới vùng cấm trong nội tâm nàng, nàng đều ngậm bồ hòn làm ngọt hết.

Lý Kỳ lại hướng về phía Lý Sư Sư nói:

- Sư Sư cô nương, ta thật sự bái phục dũng khí của cô đó.

Lý Sư Sư khẽ nhếch mép, để lộ lúm đồng tiền, nói: - Đợi lát nữa, ngươi sẽ còn càng bái phục kĩ thuật đánh cầu của ta hơn.

-Vậy sao? Ha ha. Ta thực sự rất đang chờ đợi đây.

- Phát bóng đi.

- Ngươi không thấy là ta đã rất sốt ruột rồi à.

Lý Kỳ nói rồi lại hướng về phía Tần phu nhân cười hì hì nói: - Phu nhân, ngươi thích tư thế nào?

- Tư thế?

- À, thì là vấn đề trước sau ý, là ta trước ngươi sau, hay ngươi trước ta sau?

Môn cầu lông đã lưu hành ở triều Tống được vài năm, kĩ thuật đánh đôi cũng được người ta phát minh ra, lại thêm sự truyền thụ của Lý Kỳ, gì mà cách di chuyển, phát bóng, đều đã trở thành một quy tắc cố định.

Tần phu nhân nghĩ một lúc rồi nói: - Ta trước ngươi sau đi.

- Ừ, cái tư thế này cũng là bình thường, nếu như ta trước ngươi sau thì có gì đó kì kì. Lý Kỳ gật đầu như đang nghĩ tới điều gì đó.

Tần phu nhân không hiểu hàm ý ẩn chứa trong đó, chỉ nghĩ là Lý Kỳ lại mắc cái tật cũ.

Lý Sư Sư đột nhiên nói: - Các vị phát bóng đi.

- Được.

Lý Kỳ nói rồi vội vã mang quả cầu tới, miệng nói: - Ta phát, ta phát, xem ta phát bóng ăn điểm đây.

Tần phu nhân đương nhiên không tranh giành với hắn, mà đoan trang hiền thục đứng bên cạnh, chẳng giống một vận động viên tí nào, trông cứ như khán giả vậy. Lý Kỳ liếc mắt một cái, thấy Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư ở phía đối diện đã sớm vào tư thế chuẩn bị từ lâu, tư thế rất chuyên nghiệp, một dự cảm không lành đột nhiên bộc phát.

Nhưng tên đã lắp vào dây cung, không thể không bắn!

Lý Kỳ làm một bộ dạng chuyên nghiệp, trông rất hoành tráng, tay trái cầm cầu, đưa ra phía trước vợt, tay phải hất cổ tay một cái, bộp một tiếng, cầu vừa phát đi, Lý Kỳ đã thầm nhủ "toi rồi".

Chỉ thấy quả cầu chầm chậm bay đi, tuyệt đối là qua lưới rồi, điều này không còn gì nghi ngờ, nhưng tiếc là không tới vạch phát cầu, động tác này trong giới cầu lông được gọi là "ra ngoài".

Xấu hổ!

Quả đầu tiên đã khiến mồ hôi trên người Lý Kỳ chảy ròng ròng, tư thế trông vẫn chuyên nghiệp vậy, chỉ có điều đã hóa đá rồi.

- Quả nhiên là phát cầu ăn điểm, chỉ có điều là điểm cho đối phương ăn.

Lý Sư Sư cười khanh khách, Lý Thanh Chiếu đứng sau cũng che miệng cười.

Thực ra phát cầu bị lỗi thì cũng thường gặp, chỉ là lúc trước Lý Kỳ đã nổ lớn quá, làm cho lỗi này trở nên buồn cười quá.

- Hì hì.

Lý Kỳ quay ngoắt đầu lại, hai mắt bắn ra hai luồng sát khí.

Tần phu nhân vội mím chặt môi lại, quay đầu sang một bên, có thể thấy là nàng phải nhịn cười đến mức khó chịu.

Lý Kỳ than thở: - Phu nhân, chúng ta là một bên mà!

Tần phu nhân gật đầu, nhưng không nói gì, bởi vì nếu nàng mà mở miệng thì nhất định bật cười mất.

Lý Kỳ đã hiểu, hắn lúc này hận mình sao lại thông minh đến vậy, sao cái gì cũng hiểu như vậy, thực ra có những khi ngu đần như cái thằng Cao Nha Nội lại hay, trong lòng thầm than, chủ quan rồi!

Thì ra là bởi vì hắn nửa tháng nay không thể thao gì, lại thêm bệnh nặng vừa khỏi, lần này ngay cả khởi động cũng không, chân tay vẫn còn chưa linh hoạt, dẫn đến cú phát cầu đầu tiên đã mắc ngay phải sai lầm.

Được lắm! Cứ để các ngươi kiêu ngạo đi, đợi lát nữa cho các ngươi thấy thực lực của ta.

Lý Kỳ tự thề trong lòng, thề là phải lấy lại thể diện!

Lý Sư Sư cười một lúc, mãi tới khi Lý Kỳ thúc giục, nàng mới cầm quả cầu lên, cười nói: - Chuẩn bị xong chưa? Ta phát cầu đây.

- Nhanh lên, nhanh lên.

Lý Kỳ đã quá sốt ruột rửa hận rồi.

- Bộp!

Lý Sư Sư rất nhanh đã phát cầu đi, là một cú phát cầu ngắn, nếu như dựa vào vị trí trên sân, người đỡ cầu phải là Tần phu nhân, nhưng do Lý Kỳ quá vội lấy lại thể diện, nên đã trực tiếp xông lên, cướp cầu ngay trước mặt Tần phu nhân, đập cầu sang bên kia, nhưng do hắn quá vội vã nên chất lượng cú đánh quá kém, không cao không thấp, không xa không gần, chẳng khác gì biếu cơ hội cho đối phương.

Lý Thanh Chiếu khẽ nhún một cái, một cú đập cầu rất nhanh, đánh về phía trước, mặc dù lực không mạnh, nhưng do kĩ thuật tốt, giật vợt dứt khoát, nên tốc độ cầu đi rất nhanh.

Do Lý Kỳ đã chạy lên phía trước, nên phía sau lúc này đã trống không, lại một cú ăn điểm nữa.

Cái gì---!

Lý Kỳ không thể tin nổi nhìn Lý Thanh Chiếu, thầm nghĩ, Thanh Chiếu tỷ tỷ từ lúc nào đã trở nên lợi hại vậy.

Lý Sư Sư hào hứng nói: - Tỷ tỷ, đánh đẹp lắm.

Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, cứ như thể là quay về thời kì thanh xuân vậy.

Thì ra Lý Thanh Chiếu không phải kiểu người yếu đuối như Lý Kỳ nghĩ, đặc biệt là trong các trò chơi, Lý Thanh Chiếu là người lành nghề. Lấy đá cầu làm ví dụ đi, Lý Thanh Chiếu còn lợi hại hơn Tần phu nhân một đẳng cấp, còn đánh mạt chược, càng là đẳng cấp chuyên nghiệp của thế giới, những thứ đó sử sách đều ghi chép, cho dù là mạt chược hiện đại thì Lý Thanh Chiếu cũng vô cùng lợi hại, chưa có ai có thể đánh thắng nàng cả.

Người thông mình thì làm cái gì cũng thật nhanh.

2-0!

So với dự tính của Lý Kỳ thì thua vậy là nhanh quá.

Lý Sư Sư lại cầm quả cầu lên chuẩn bị phát tiếp.

Lần này Lý Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp đánh quả cầu về phía cuối sân.

Lý Sư Sư dùng lực vung vợt, cũng đánh cầu về phía cuối sân.

Lý Kỳ biết là sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không dám làm bừa, thầm nghĩ cứ đánh vài quả làm nóng người đã rồi tính, nên không dám đập cầu, chỉ ổn định đưa cầu sang kia lưới.

Cũng phải nói rằng kĩ thuật đánh cầu của Lý Sư Sư cũng không tồi, lại thêm nàng xuất thân luyện múa, bước chân rất nhanh, động tác nhẹ nhàng, chẳng thua kém gì Lý Thanh Chiếu là bao, hai người này phối hợp với nhau thật hoàn mĩ.

Còn Lý Kỳ bên này, thì có chút không lạc quan cho lắm, Lý Kỳ vội vã lấy lại thể diện, còn Tần phu nhân thì lại đủng đỉnh quá, khiến chân tay cứ luống cuống cả lên.

Đánh được vài quả, Lý Sư Sư đột nhiên toát lên một vẻ bỡn cợt, đột nhiên nhảy lên cao.

Mẹ kiếp! Nữ nhân này sao có thể nhảy cao vậy chứ? Có thể nói là một đám nữ cường nhân đang đánh cầu ở đây vậy! Lý Kỳ vội lùi về phía sau, trong ánh mắt đâu còn vẻ kiêu ngạo nữa, mà đổi lại là một sự thận trọng rất lớn.

- Bộp!

Lý Kỳ vừa nghe âm thanh đó, đã kêu lên bị lừa rồi, thì ra Lý Sư Sư chỉ làm động tác giả, cú đánh này của nàng là một cú bỏ nhỏ, còn cầu rơi trúng giữa Tần phu nhân và Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội tiến lên cứu cầu, nhưng đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.

Đây chẳng phải là chiêu Én con về rừng trong truyền thuyết đó sao? Sao lại coi thường ta vậy chứ!

Lý Kỳ vội liếc mắt, hai tay dang rộng, nhưng tay vừa dang ra, da mặt xoẹt một cái, lập tức biến thành màu xanh. - Ôi---Không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi