BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Tướng quân, tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng báo cáo cho Ngưu tướng quân đi.

Một phó quan bên người Dương Tái Hưng nói.

Dương Tái Hưng không nóng lòng trả lời mà suy tư trong chốc lát mới nói:

- Hiện tại quân địch cách trại Thái Bình bao xa?

Tên thám tử kia hồi báo:

- Bởi vì quân địch đều là bộ binh cho nên sớm nhất cũng phải tầm sớm trưa mai mới đến được trại Thái Bình.

Dương Tái Hưng lại nhìn bản đồ, dò hỏi:

- Hiện giờ chúng ta cách trại Thái Bình bao xa?

La Phong nhìn sắc trời, nói:

- Nếu như chúng ta dùng tốc độ hành quân cao nhất thì có thể ở sáng sớm ngày mai đi tới trại Thái Bình.

Nói xong, y có chút mơ hồ, vì thế hỏi lại:

- Vì sao Tướng quân lại hỏi vậy?

Dương Tái Hưng nói:

- Chủ động xuất kích trước, đánh lui kẻ thù trước khi chúng đến trại Thái Bình.

- A?

La Phong cùng các tướng sĩ liên can đều quá sợ hãi.

- Tướng quân, ngài --- ngài không phải là tính dùng chút nhân mã của chúng ta đi ngăn chặn kẻ thù đấy chứ?

Dương Tái Hưng ừ một tiếng.

Xong rồi, xong rồi, đi theo một vị tướng quân tuổi trẻ như này thì mạng ta cũng xong rồi! La Phong sau khi nghe xong thì trong lòng không ngừng kêu khổ, mấu chốt vẫn là tuổi của Dương Tái Hưng quá nhỏ, vẫn chưa tới hai mươi, may mà y cũng đủ cao, cao hơn hai thước, nếu không, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ chịu phục y nữa.

- Dương --- Dương tướng quân, ta --- chúng ta mới có năm trăm người, đối phương có tận ba nghìn đấy, hơn nữa khẳng định vẫn là quân tinh nhuệ đấy, chỉ bằng một chút nhân mã của chúng ta mà tùy tiện xuất kích thì không phải là đi chịu chết sao.

La Phong cảm thấy lo sợ cho nên lúc nói chuyện còn thắt cả đầu lưỡi lại.

Nói khó nghe một chút thì bọn họ chẳng qua là một đội quân tuần tra thôi, ngoại trừ có ngựa thì không có bất kỳ vật gì cả, ngay cả lương thực cũng chỉ đủ cho một hai ngày thôi, có thể nói là muốn cái gì cũng không có, ngươi dùng đội quân tuần tra đánh với quân chính quy, đây không phải là đi chịu chết thì gọi là gì?

- Không phải.

Dương Tái Hưng trả lời một câu đơn giản.

La Phong hỏi theo bản năng:

- Cái gì không phải?

Dương Tái Hưng nói:

- Không phải đi chịu chết.

- Ách …

Đám người La Phong nghe vậy ra một trận mồ hôi lạnh.

Dương Tái Hưng nói:

- Ta đánh một trận chiến này chúng ta không nghi ngờ gì sẽ tất thắng.

Ngài đây cũng quá tự tin a!

Đám người La Phong đều kinh ngạc nhìn Dương Tái Hưng.

Dương Tái Hưng tự tin cười nói:

- Xem xét từ động cơ của địch nhân thì bọn họ hẳn là đã biết hướng đi của chúng ta rồi. Nếu như không nắm chắc thì chắc chắn bọn họ sẽ không dám đi ra, bọn họ chính là đoán được canh giờ quân ta đến Tư Minh Châu, phỏng chừng mới có thể tới sớm hơn quân chủ lực của chúng ta, vì vậy mới chọn chủ động xuất kích, đoạt lấy trại Thái Bình trước để muốn trì hoãn tốc độ tiến quân của quân ta.

Mọi người đều gật đầu.

Dương Tái Hưng lại nói:

- Chúng ta tuy rằng ít người, nhưng bởi vì chúng ta nhanh hơn bọn họ, hơn nữa chúng ta đều là kỵ binh, nếu chúng ta hành quân với tốc độ cao nhất thì nhất định có thể đuổi tới trước bọn họ, nhưng nếu trở về bẩm báo với Ngưu tướng quân thì đợi đến lúc có mệnh lệnh của Ngưu tướng quân nhất định sẽ hỏng mất thời cơ chiến đấu, hơn nữa Ngưu tướng quân ngoại trừ phái quân ta tiến đến nghênh địch thì cũng không có cách nào khác để ngăn cản kẻ thù, đại quân dù dùng cách nào cũng không thể đến trại Thái Bình trước kẻ thù được, nếu để cho kẻ thù đoạt được trại Thái Bình vậy thì sẽ phi thường bất lợi đối với chúng ta.

La Phong nói:

- Nhưng Dương tướng quân, làm như vậy không phải là quá mạo hiểm sao. Một chút quân của chúng ta chạy đến cũng không thể đánh thắng được đối phương.

- Cũng không thể nói thế được, ai nói ít người thì nhất định sẽ thua, Xu Mật Sứ đã từng nói qua, đánh nhau chỗ ngõ hẹp thì người dũng cảm sẽ thắng, lúc trước nước Kim binh lực ít hơn quân ta mấy lần mà còn dám chỉ huy đại quân xuôi nam, suýt chút nữa thì công phá được Khai Phong. Bởi vậy có thể thấy được, mấu chốt của thắng lợi cũng không nằm ở binh lực.

Dương Tái Hưng nói xong, đột nhiên đè xuống dây cương, quay mặt cất cao giọng nói với binh lính:

- Các huynh đệ, ngay cả chúng ta đều không nghĩ đến rằng năm trăm người chúng ta dám chủ động xuất kích quyết chiến với một đội quân lớn gấp sáu lần chúng ta thì kẻ thù càng sẽ không nghĩ ra được, ta nghĩ rằng khi chúng ta xuất hiện trước mặt địch nhân thì nhất định sẽ khiến cho bọn họ chấn động đấy. Binh pháp hữu vân, xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, đừng nhìn bọn họ nhiều người, tuy nhiên chỉ là một đám quân ô hợp thôi, mà chúng ta lại là đội quân Thần Cơ Doanh tinh nhuệ nhất của Đại Tống, chúng ta ngồi trên chiến mã tốt nhất của Đại Tống, trận chiến này không nghi ngờ gì chúng ta sẽ tất thắng, các vị huynh đệ có thể cùng ta tiến đến đón đầu thống kích kẻ thù.

- Vâng ---!

Năm trăm huynh đệ của Thần Cơ Doanh đồng thời giơ cao trường thương lên.

- Tốt! Dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước.

Dương Tái Hưng nhổ lên cây kiếm dài, vung hướng dưới ngựa, nghe được BA~ một tiếng, chỉ thấy hai túi lương thực ban đầu giắt trên thân ngựa đã rơi xuống, y lại khiêu trường thương, túi lương thực đã bay đến ven đường, y cười ha ha nói:

- Ngưu tướng quân nếu thấy còn có túi lương thực ven đường để nhặt thì nhất định sẽ phi thường vui vẻ.

- Ha ha!

Mọi người cười to một trận, đều gỡ xuống túi lương thực của chính mình ném xuống ven đường, chỉ để lại lương thực cho nửa ngày, nếu phải hành quân với tốc độ cao nhất thì nhất định phải giảm bớt sức nặng.

Dương Tái Hưng ngang đao bật người, trường thương gõ nhẹ vào mông ngựa, xung trận chạy trước, chạy nhanh đi ra ngoài.

Năm trăm dũng sĩ phía sau biết lập tức sẽ đánh trận đầu tiên, tinh thần đại chiến, đều cướp cưỡi ngựa bay nhanh trước, theo sát phía sau Dương Tái Hưng, lao nhanh về phía trước.

La Phong có chút mê man, rõ ràng là năm trăm quân đánh lại ba nghìn, nhưng cho y cảm giác cứ như là ba nghìn đánh năm trăm vậy, nhưng y cũng bị bọn Dương Tái Hưng lây nhiễm cảm xúc, vội vã thúc ngựa vượt lên.

Dương Tái Hưng dẫn năm trăm người, một nắng hai sương, suốt đêm xuyên qua Tư Minh Châu, tại canh năm thì chạy tới trại Thái Bình, thấy hết thảy vẫn còn nguyên vẹn, biết rằng kẻ thù còn chưa đuổi tới, trong lòng mừng thầm, cho nên không để ý đến cái khác, cứ phi ngựa từng bước lớn theo ven đường.

Trong lúc bất tri bất giác, phía đông đã lộ ra chút ánh sáng.

Đã muốn sắp rạng sáng rồi.

Trải qua sự rửa sạch của sương đêm, khôi giáp màu đen sẫm đã biến thành tỏa sáng lòe lòe, tại thời khắc đêm ngày giao nhau này, năm trăm dũng sĩ mặc giáp đen này cũng giống như tử thần xé rách màn đêm tối vậy.

Trong màn sương mù mờ mịt, Dương Tái Hưng trông thấy từ xa có một mảnh bóng đen, tất cả đều do bộ binh tạo thành, chỉ có hai cánh có chút kỵ binh, nghĩ thầm rằng, có lẽ bọn họ cũng là hành quân cả đêm, lúc này đang hết sức mệt mỏi buồn ngủ, nếu như lập tức tiến công, vậy thì nhất định có thể một kích làm cho bọn họ tan rã.

Bởi vì nơi này là biên giới của hai nước, hơn nữa lại là con đường chính, ngày bình thường đều có thương nhân qua lại, cho nên con đường vô cùng rộng rãi, có lợi cho kỵ binh xung phong.

La Phong đuổi lên phía trước, vội khuyên:

- Tướng quân không thể sơ suất, không thể khinh thường tiêu thương của quân địch được.

Tiêu Thương binh chính là một binh chủng đặc thù ở Quảng Nguyên Châu, hơn nữa còn do Nông Trí Cao lưu lại nữa, chính là sai người cầm lá chắn lớn trong tay, đứng bày trận ở phía trước, binh lính phía sau thì ném mạnh tiêu thương đánh chết kẻ thù, không lâu trước đó đã giết cho quân Tống liên tiếp bại lui, sau lại bị Địch Thanh phá được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi