BẮC TỐNG PHONG LƯU

Dáng người Triệu Tinh Yến khi mặc trang phục phụ nữ vô cùng cao gầy. Trong số các nữ nhân của Lý Kỳ, cũng chỉ có Phong Nghi Nô có thể đẹp sánh ngang, cho nên nàng rất thoải mái tựa đầu lên bả vai của Lý Kỳ. Có thể nhẹ nhàng buông xuống, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, một người luôn luôn tự lập như nàng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn này trước nay chưa từng có, khiến nàng vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này, hồn nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng Lý Kỳ, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm lại, hai tay vòng xung quanh hông của Lý Kỳ, hạ giọng nói: - Lý Kỳ, nếu ta sinh ra đã xấu, huynh còn thích ta không?

Đáp án câu này nhất định là phủ định.

Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được, tuy rằng trên nhiều khía cạnh, hắn cũng không quá quan tâm trông mặt mà bắt hình dong, nói thí dụ như trong công việc, hoặc là kết bạn, hắn cũng không quá coi trọng những thứ này. Không giống như Tống Huy Tống, nhất định phải có diện mạo đẹp trai thì mới có thể vào triều làm quan. Nhưng ở phương diện người yêu, hắn lại rất chú trọng, bởi vì tình yêu chính là một cảm giác, ánh mắt đầu tiên là vô cùng quan trọng, ít nhất mình phải cảm thấy đẹp, vậy thì cảm giác này mới xuất hiện, đương nhiên, cũng có những lúc ngươi cảm thấy đẹp, nhưng người khác lại không cho là vậy, điều này Lý Kỳ cũng không quá để ý, mình thích là được, nhưng lời này không thể nói ra được. Lý Kỳ biết điều khéo léo nói: - Ta không trả lời vấn đề mang tính giả thiết.

Triệu Tinh Yến nghe thấy, sao lại không rõ, ngược lại cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười, nói: - Kỳ thật huynh không nói ra ta cũng hiểu được, mấy vị thê tử kia của huynh, có vị nào không phải là mỹ nhân đệ nhất.

- Quá khen, quá khen.

Lý Kỳ cười cười, đột nhiên nói: - Yến Phúc, kỳ thật ta cảm thấy muội mặc trang phục đàn ông thì tốt hơn, muội nếu mỗi ngày mặc như thế, ta thật sự sẽ trầm mê, nữa đời sau mỗi ngày đều ngồi ở nhà ngắm muội.

Triệu Tinh Yến lại không cho là đúng, sẵng giọng: - Huynh ít khen ta đi, ta không thèm để ý đến những thứ này. Kỳ thật huynh là người thế nào, ta rất rõ, nếu ngay cả điểm hấp dẫn này huynh cũng không chịu được, vậy thì hoàn toàn không có khả năng leo đến vị trí này.

- Vậy muội thật sự đánh giá ta quá cao rồi. Không tin muội cởi quần áo thử xem. Lý Kỳ rất vô sỉ nói.

Triệu Tinh Yến nổi giận nói: - Huynh ---.

- Đừng giẫm lên ta.

Lý Kỳ vội vàng nói rõ, đối với Triệu Tinh Yến thì không có cách nào.

Lý Kỳ hì hì cười, nói: - Muội hẳn là còn nhớ muội nợ ta một nụ hôn.

Trái tim Triệu Tinh Yến chấn động, cũng không nói gì.

- À, à, không có gì ta coi như là muội đồng ý.

Hai tay Lý Kỳ đặt lên hai vai Triệu Tinh Yến, nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, mặc dù không hề trang điểm, nhưng còn xinh đẹp hơn tất cả ở thế gian, không kìm nổi giơ tay lên vuốt ve hai má nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu quảng cáo, thật sự mềm mại như sữa bò. Lại thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm, dường như có một lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến hắn không kìm nổi cúi đầu xuống, tam tấc, hai tấc

Đôi mắt đẹp của Triệu Tinh Yến dần dần nhắm lại, lông mi dài nhỏ khẽ run, để lộ ra tâm trạng đang hồi hộp.

- Ai ôi ---!

Mắt thấy đôi môi đỏ mọng đang ở trước mắt, hai mắt Triệu Tinh Yến bỗng nhiên trợn to, một tiếng rên rỉ, gập lưng lại, thiếu chút nữa đụng lệch mũi của Lý Kỳ.

Không phải chứ, ông trời ngươi không đùa người vậy chứ, Lý Kỳ còn tưởng rằng Triệu Tinh Yến cố ý tránh đi, nhưng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trán rịn mồ hôi, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.

- Yến Phúc.

Lý Kỳ cũng biết đây không phải là Triệu Tinh Yến đùa, mà là sự thật, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Triệu Tinh Yến, sợ hãi nói: - Yến Phúc, Yến Phúc, muội sao vậy?

- Đau --- đau quá.

Hai tay Triệu Tinh Yến đè chặt bụng, dung mạo tuyệt sắc dần dần méo mó, nàng tuy là nữ nhân, nhưng còn kiên cường hơn cả nam nhi, nếu nàng nói đau quá, vậy có thể nghĩ nàng đau đến cỡ nào.

Chẳng lẽ ---!

Lý Kỳ bỗng nhiên hô lớn với bên ngoài: - Người đâu, mau mau tới đây.

- Đại nhân ---.

- Mau mời Lưu Thập Nương đến, mau.

- Vâng.

Lý Kỳ ôm chặt Triệu Tinh Yến, không ngừng an ủi: - Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, Thập Nương sắp đến rồi, muội sẽ không có chuyện gì đâu. Trong lòng lại nghĩ, không phải nói còn mấy ngày sao, thế nào mà hôm nay đã bắt đầu đau.

Triệu Tinh Yến thấy dáng vẻ đau lòng của Lý Kỳ, đôi bàn tay trắng noãn nắm chặt, khóe miệng kéo ra thành nụ cười, nói: - Huynh không cần lo lắng, ta không sao đâu.

Lý Kỳ thấy môi nàng đã cắn nát, vẫn còn an ủi mình, lại càng thêm đau lòng. Ôm càng chặt hơn.

Sau nửa canh giờ.

Lý Kỳ đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong cánh cửa, đáng tiếc chính là, trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì. Triệu Tinh Yến người này tương đối kiêu ngạo, nàng ở trước mặt Lý Kỳ nói hai chữ đau quá, đã là vô cùng không dễ dàng. Trước mặt người bên ngoài, cho dù đau, nàng cũng không kêu nửa tiếng. Trước đây khi trúng tên, nàng nửa câu rên rỉ cũng không có.

- Ta nói này Xu Mật Sứ, ngươi có thể nghỉ một lát được không, lão phu sắp bị ngươi làm cho chóng mặt rồi.

Quái Cửu Lang ngồi trên hành lang. Ngáp, không kìm nổi mà lắc lắc đầu.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thi châm cho Triệu Tinh Yến, vì vậy Lý Kỳ còn tìm tới Quái Cửu Lang, lúc này có tên ma quỷ này, hắn cũng an lòng hơn.

Lý Kỳ hừ nói: - Nếu tẩu phu nhân cũng bị như thế, ngươi không nóng nảy sao?

Quái Cửu Lang ha hả nói: - Ngươi cho rằng lão phu là người chết à, vợ ta sao có thể trải qua đau khổ như vậy.

Ngụ ý, chính là ám chỉ châm biếm Lý Kỳ vô dụng.

Ngươi đắc ý cái gì, không phải chỉ biết châm kim sao? Lão tử có thể giết heo. Lý Kỳ không phục nói thầm một câu. Sau lại dò hỏi: - Không phải còn có vài ngày sao, sao lại bắt đầu đau vậy?

Quái Cửu Lang tức giận nói:

- Việc này người ngoài không thể khống chế, trừ phi mỗi ngày ngươi cho người ta mỗi ngày giúp thê tử ngươi bắt mạch, nếu không có thể tính chuẩn xác từng ngày.

Lý Kỳ nghĩ đến vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Triệu Tinh Yến, nói: - Vậy mỗi ngày xem một lần mạch, đau đớn này người bình thường sao chịu được, mới vừa rồi Yến Phúc đau đến ngất đi.

Quái Cửu Lang thở dài: - Năm đầu tiên sẽ là năm khó khăn nhất, trong một năm này, đau đớn sẽ đến tột cùng, hơn nữa khó có thể chịu được. Qua một năm này, đau đớn sẽ giảm đi một ít, kỳ thật trước bảy ngày khi kinh nguyệt đến, mỗi ngày xem một lần mạch cũng không thể, chỉ cần thi châm trước một ngày kinh nguyệt đến, là có thể tránh cho đau đớn, tuy nhiên, trong một năm này phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, nếu trong lúc này mà lục phủ ngũ tạng xuất hiện hỗn loạn gì gì đó, vậy có thể sẽ tăng thêm đau đớn.

Lý Kỳ vốn còn đang suy nghĩ nếu Lưu Vân Hi thật sự phải đi, hắn cũng sẽ không ép ở lại, cùng lắm thì cùng với Triệu Tinh Yến chịu đựng đau đớn này. Nhưng cảnh vừa rồi khiến lòng hắn kinh sợ, ý nghĩ này cũng biến mất theo, đừng nói là mười năm, cho dù là một năm chỉ sợ không ai qua nổi.

Một lát sau, cửa mở ra, Lưu Vân Hi từ trong nhà bước ra.

- Thế nào rồi?

Lý Kỳ vội vàng nghênh đón.

Lưu Vân Hi nói: - Đã không sao.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ nói hai tiếng đa tạ, lập tức vội vàng đi vào.

Lưu Vân Hi ngoái đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một chút mất mát.

Trong mắt Quái Cửu Lang đều nhìn thấy, không khỏi vuốt chòm râu bạc trắng, trong mắt mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi