BẮC TỐNG PHONG LƯU

Phải làm sao bây giờ?

Kẻ địch dựng cầu nổi ngay trước mắt mình, còn tiếp viện tàu bè, đây quả thật là ức hiếp người quá đáng mà.

Lý Toàn Thánh tuy đã chứng kiến toàn bộ, nhưng vẫn không biết làm gì hơn, đội thủy quân duy nhất của bọn họ đã bị quân Tống tiêu diệt rồi, lúc này vốn dĩ chẳng có cách nào để ngăn chặn quân Tống dựng cầu nổi cả.

Bờ Nam là một bề vắng lặng, binh sĩ Nam Ngô nhìn ra mặt sông, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Không còn cách nào khác, Lý Toàn Thánh chỉ có thể chọn cách ôm cây đợi thỏ, ông ta thề sống chết cũng phải bảo vệ bằng được bờ Nam, ông ta ngắm chuẩn vị trí rồi lập tức lệnh cho binh lính bảo vệ ở vị trí dựng cầu nổi đến.

Trái lại ở bờ Bắc lại là không khí vui mừng, náo nhiệt vô cùng.

Đợi hạm đội của Hàn Thế Trung cập vào bờ, những binh sĩ sớm đã chuẩn bị xong xuôi mau chóng cầm hỏa dược chuyển lên trên, mặc dù đây là một công trình hết sức phức tạp, nhưng sự huấn luyện thường ngãy đã khiến binh sĩ quân Tống tiến hành đâu vào đấy.

Lý Toàn Thánh đoán không sai, hạm đội của Hàn Thế Trung quả nhiên là cập vào bờ để tiếp viện, bởi vì tải trọng của một con thuyền là có hạn, vừa nãy khi tiêu diệt thủy quân của kẻ thù đã hao phí một lượng lớn cung tên và hỏa dược, buộc phải bổ sung thêm.

Nhưng ngoài thứ đó ra, chỉ thấy từng nhóm bộ binh cầm đại đao đi lên những chiếc thuyền chiến nhỏ, Lý Kỳ chính hắn hiển nhiên không có ý định dùng cầu nổi đi qua sông, mà là dùng cả thuyền và cầu cùng sang.

- Xu Mật Sứ, các vị tướng quân.

Hàn Thế Trung đứng trên thuyền hướng về phía Lý Kỳ và mọi người chắp tay chào hỏi, trận chiến vẫn đang tiếp tục, Hàn Thế Trung thân làm thống soái, đương nhiên không tiện xuống thuyền, bằng không thì cũng quá coi thường Nam Ngô rồi.

- Hàn tướng quân, khi nãy các ngươi đánh hay lắm.

Ngưu Cao giơ hai tay hưng phấn hét lớn.

Hàn Thế Trung cười ha ha nói:

- Để Ngưu Tướng quân chê cười rồi.

Ngưu Cao đáp:

- Ta thật không có bản lĩnh này.

Lý Kỳ cười nói:

- Hàn tướng quân, hào quang của ngươi lại bị Hàn phu nhân áp chế rồi.

Hàn Thế Trung khoát tay nói:

- Lời Xu Mật Sứ vừa nói quả đã nói ra nỗi khổ trong lòng Hàn mỗ, nhưng mà Hàn mỗ cũng đã quen rồi/

Các lão đại đều cười ha ha.

Đám binh sĩ kia thấy trận chiến mới vừa bắt đầu, mà mấy lão đại này lại nói cười vui vẻ như vậy, nhất thời bị cuốn theo họ, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều.

Lương Hồng Ngọc thoáng chút ngượng ngùng đáp:

- Hồng Ngọc bái kiến Xu Mật Sứ.

- Hàn Phu nhân không cần đa lễ.

Lý Kỳ giơ tay, nói:

- Đợi đến sau khi trở về, ta nhất định sẽ đem việc này bẩm báo với hoàng thượng. Thỉnh cầu hoàng thượng phong ngươi làm Hải Thượng Tướng quân.

- Không dám, không dám, Hồng Ngọc nào có tài đức gì.

Lương Hồng Ngọc kinh ngạc.

Triệu Tinh Yến bỗng lên tiếng:

- Phải là Hải Thượng Phu nhân, Hàn tướng quân mới là Hải Thượng tướng quân.

Đám Lý Kỳ lại cùng nhau cười ha ha.

Lúc này Dương Tái Hưng, đám người Vương Quý đi đến trước mặt Lý Kỳ, chắp tay nói:

- Xu Mật Sứ, chúng ta lên thuyền thôi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chú ý một chút.

- Tuân mệnh.

Quân địch rất rõ ràng đã bố trí phòng thủ rất nhiều binh lực ở bờ Bắc, đương nhiên sẽ có quân tiên phong lao lên chặn trước, yểm hộ cho đại bộ quân binh sĩ dùng cầu nổi vượt sông. Vì thế Lý Kỳ sai mãnh tướng Dương Tái Hưng đem theo đội đột kích lên thuyền đi trước, Nhạc Phi, Ngưu Cao dẫn đại quân vượt sông bằng cầu nổi. Còn về chính y, dù sao cũng là thống soái, không thể mạo hiểm bản thân mình, cho nên y và Triệu Tinh Yến, còn có Nhạc Phiên dẫn mười ngàn binh lính đóng quân ở bờ Nam, bảo vệ vững vàng hậu phương, cho đến khi quét sạch kẻ thù ở bờ Bắc, y mới qua sông.

Dương tái Hưng, Vương Quý, Đổng Tiên và quân tiên phong đều đã lên thuyền, nhưng bọn họ không lên chiến hạm lớn của Hàn Thế Trung, bởi chiến hạm lớn của Hàn Thế Trung khi xung phong thì không thể cập vào bờ được.

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, toàn bộ năm nghìn quân tiên phong đã lên thuyền.

Một tên lính chạy tới bẩm báo.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên những chiếc thuyền chiến nhỏ và mấy chiếc đò bé đều đứng đầy binh sĩ, gật gật đầu.

Lúc này ba chiếc chiến hạm lớn và một số tàu chiến tầm trung cũng đã hoàn tất việc bổ sung vũ khí.

Lý Kỳ nhìn giờ giấc, hóa ra đã tới chính ngọ, rồi lại nhìn về hướng cầu nổi, ba cây cầu nổi trên mặt sông đã trải ra đến hơn phân nửa.

Trên chiến hạm lớn, Hàn Thế Trung lại chắp tay nói:

- Xu Mật Sứ, Hàn mỗ thất lễ không tiếp chuyện người được. Đợi đến sang bờ bên kia chúng ta tái ngộ.

Lý Kỳ gật đầu vài cái, vẫy vẫy tay.

- Uông---!

Kèn ngân một hồi dài, trống trận lại nổi lên.

Hải quân Đại Tống lại giương buồm. Lướt nhanh hướng đến bờ đối diện.

Tiếng kèn ngân vang không ngừng truyền đến tai binh sĩ Nam Ngô ở bờ đối diện, giống như điềm báo tử thần sắp tới.

Các binh sĩ đang dựng cầu nổi nghe thấy tiếng kèn cũng biết việc tiến công sắp bắt đầu, ai nấy đều bắt tay vào làm việc cật lực, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tốc độ ngày một tăng nhanh, bởi vì công binh bọn họ là tân binh chủng, trước đây không có bộ phận công binh này, thông thường việc này đều do binh lính làm, tân binh chủng này khi đánh trận, sẽ không xung phong mạo hiểm, thường là những khi tấn công thành trì, vượt sông hoặc phòng thủ, bọn họ mới xung phong lên tuyến đầu, cho nên bọn họ ai ai cũng được nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày, thể lực dư dả, hơn nữa bọn họ đều trải qua những đợt huấn luyện đặc biệt.

Trong chớp mắt đã tới buổi chiều.

Ba chiếc cầu nổi chỉ còn cách bờ Nam khoảng 200 bước, nhưng bọn họ không dám tiến lên phía trước nữa, bởi vì nếu tiếp tục đi về đằng trước thì sẽ đi vào phạm vi ngắm bắn của đối phương.

Nhưng rất nhanh, hạm đội của Hàn Thế Trung chia làm ba ngả đường, chạy tới bảo vệ ba chiếc cầu nổi.

Binh sĩ Nam Ngô đứng trên bờ trông thấy hàng trăm chiếc thuyền to nhỏ đang tiến tới, cảm giác như thị giác bị tấn công, không khỏi lộ ra ý khiếp sợ.

Hàn Thế Trung phất lá cờ đỏ.

Bạo vũ lê hoa tiễn lại lần nữa lộ ra gương mặt hình tổ ong u ám ở phía mũi thuyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi