BẮC TỐNG PHONG LƯU

Ngưu Cao hưng phấn nói:

- Đúng vậy a. Sao ta lại quên bọn Ngô Giới cơ chứ, xem ra mọi, thứ đều được Xu Mật Sứ nắm trong tay cả rồi.

Lý Kỳ nói:

- Từng chi tiết của toàn bộ sự việc đều được thử diễn hơn một ngàn lần trong đầu ta rồi, ta bỏ công sức nhiều như vậy, thì những thứ này ta cũng nên lấy được. Tuy nói mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, nhưng nếu ngươi bỏ ra mười phần công phu thì ngươi có thể nắm chắc chín phần thắng lợi, điều này kỳ thật là phi thường công bằng đấy, hơn nữa, ông trời cũng chỉ nhìn lọt mắt những người biết cố gắng thôi.

- Lời vàng ngọc của Xu Mật Sứ, chúng ta nhất định sẽ khắc sâu vào trong tâm.

- Lời vàng ngọc gì đây, ta chỉ là muốn các ngươi đừng có lười biếng thôi.

……..

……….

Ở phía tây phủ Thanh Long, tại một huyện tên là Trạm Tấu, lúc này đang có mấy vạn binh mã dừng ở đây, đám binh mã này đúng là liên quân Cao – Nam trốn về từ Đại Lý.

- Hô ---!

Chỉ thấy một ông già mặc trang phục lộng lẫy, ngồi xổm rửa mặt bên một dòng suối nhỏ, ông ta nhìn bóng mình trong nước, trong mắt lộ vẻ đau thương. Trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi này, ông ta giống như đã già đi mấy chục tuổi vậy.

Người này đúng là cựu tướng quốc của Đại Lý Cao Minh Thuận, một năm trước ông ta còn đứng ở Đại Lý hô mưa gọi giớ, nhưng ai nghĩ đến được một năm sau ông ta đã trở thành chó nhà có tang.

- Thế sự khó liệu a!

May mắn là lần truy kích đầu tiên của Đoàn Chính Ngiêm bị thất bại, hơn nữa Ngô Giới từ giữa làm khó dễ, mới cho bọn họ đầy đủ thời gian chạy trốn, bằng không, chỉ với việc bọn họ vận chuyển nhiều như vậy vàng bạc châu báu thì có thể chạy khỏi Đại Lý hay không cũng còn là một vấn đề.

- Báo ---!

Một người cưỡi ngựa như bay chạy tới, ngựa còn chưa dừng lại thì hộ vệ kia đã lập tức nhảy xuống, bước nhanh đến bẩm báo với Cao Minh Thuận:

- Khởi bẩm tướng quốc, quân Tống đã bao vây phủ Thanh Long rồi.

- Cái gì?

Cao Minh Thuận lảo đảo thân thể, suýt nữa thì ngã xuống, may mắn bên cạnh ông ta có một tùy tùng nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy. Nhưng ông ta cũng không còn quan tâm được tới thân thể của mình nữa, tiến lên một bước, không cam lòng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Tên thám tử kia run giọng báo lại:

- Tống --- quân Tống đã bao vây phủ Thanh Long.

- Đây là trời cũng muốn vong ta ư!

Cao Minh Thuận rên rỉ một tiếng, hai mắt tối sầm, trong lúc nhất thời đã ngất đi.

Nam Ngô là nơi ký thác tất cả hy vọng của ông ta, nhưng vào giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta căn bản không thể chịu được sự đả kích này.

Qua gần nửa canh giờ, Cao Minh Thuận mới được ngự y cứu chữa tỉnh lại, lúc này, những thành viên của gia tộc Cao thị đều đứng trước giường, ông ta liếc mắt nhìn mọi người, lên tiếng:

- Các ngươi cũng đều biết chuyện rồi chứ.

Không ít người trầm mặc, không ít ngươi hơi gật đầu.

Một người đột nhiên sợ hãi kêu lên:

- Tướng quốc, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tiếng kêu phi thường hoảng sợ, nước mắt đều chảy xuống.

Cao Minh Thuận khẽ khép lại hai mắt, lắc đầu nói:

- Không ngờ thiên hại to lớn thế nhưng lại không có chỗ dung thân cho Cao gia ta.

Có một số người đều che mặt khóc lên.

Bọn họ đều đã đi tới bên bờ vực, không thể lui lại được nữa, nhưng bọn họ lại phi thường sợ chết, không dám quyết một trận tử chiến với kẻ thù.

Lúc này một người đột nhiên đứng dậy, nói:

- Đại bá, trời không tuyệt đừng người, có lẽ chúng ta còn có một con đường sống để đi.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại trướng đều chấn động, khẩn trương nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi, người này họ Cao, tên Kiệt, y chính là người đưa tổ yến đến Biện Lương lúc trước đấy.

Cao Minh Thuận vội vàng hỏi:

- Kiệt nhi, ngươi --- chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì?

Cao Kiệt nói:

- Trên đời này chỉ có một người có thể cứu cả nhà chúng ta thôi.

- Người nào?

- Kiệt nhi, người đó là ai?

- Cao Kiệt, ngươi mau nói ra!

Cao Kiệt chần chờ một chút, mới nói:

- Các vị thúc bá, nếu tiểu chất có nói sai, thì mong các vị thúc bá cũng đừng trách tội tiểu chất.

- Còn có chuyện gì khó khăn hơn hiện tại nữa đâu, ngươi mau nói đi.

Cao Minh Thuận vội vàng nói.

Cao Kiệt đáp:

- Người này chính là Kim Đao Trù Vương của Đại Tống.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đã ngây ra như phỗng.

Cao Kiệt tiếp tục nói:

- Tuy rằng chúng ta có thù không đội trời chung với Đoàn thị, nhưng chúng ta cùng Kim Đao Trù Vương, hoặc là nói cùng Đại Tống không có ân oán, bọn họ trợ giúp Đoàn thị đến đối phó chúng ta, đơn giản là vì Đoàn thị hướng về bọn họ, mà chúng ta lại giao hảo với Nam Ngô, sao chúng ta không chủ động đi đầu nhập vào Đại Tống, kể từ đó, chúng ta ít nhất còn có thể giữ được tính mạng, làm vậy cũng không khác biệt với dự định đầu nhập vào Nam Ngô của chúng ta.

Cao Minh Thuận nghe vậy, cảm thấy lời này rất có đạo lý, nhưng lập tức lại cau mày nói:

- Nếu là mấy tháng trước, chúng ta có lẽ còn có thể làm vậy, nhưng hiện giờ chúng ta đã bị ép đến tuyệt cảnh, nếu lúc này đi đầu nhập vào Đại Tống, bọn họ sẽ đáp ứng bảo vệ tính mạng cho chúng ta sao? Hơn nữa quan hệ giữa Đại Tống với Đoàn thị vẫn luôn vô cùng tốt đẹp.

Cao Kiệt nói:

- Điều này còn phải phụ thuộc vào lời nói của Kim Đao Trù Vương, tiểu chất từng gặp Kim Đao Trù Vương một lần, cách làm việc của người này thường hay ra ngoài dự đoán của mọi người, nếu chúng ta nguyện ý dâng số tiền tài kia cùng với hai vạn binh lính Nam Ngô, ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng bảo vệ chúng ta một mạng thôi.

Cao Minh Thuận trầm ngâm nửa ngày, lại hỏi những người khác:

- Các ngươi thấy thế nào?

- Ta cho rằng Kiệt nhi nói rất có đạo lý, hiện giờ cũng chỉ có Kim Đao Trù Vương có thể cứu chúng ta thôi.

- Đúng vậy a, sao chúng ta không thử một lần đi.



Những người còn lại đều đồng ý, hiện giờ bọn họ chỉ cầu mong có thể bảo vệ được tính mạng lớn nhỏ của cả nhà, những thứ khác thì bọn họ thật sự không dám vọng tưởng nữa rồi.

Cao Minh Thuận gật đầu, nói:

- Tốt lắm, Kiệt nhi, việc này giao luôn cho ngươi đi làm đấy.

- Đại bá xin cứ yên tâm, cháu họ nhất định sẽ không phụ sứ mệnh.

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi