BẮC TỐNG PHONG LƯU

Từ mặt ngoài xem ra, một ngày này không thể nghi ngờ là phi thường náo nhiệt, vui vẻ hòa thuận, dường như mỗi người đều đắm chìm trong hải dương sung sướng.

Kỳ thật không phải vậy.

Ít nhất dân chúng cùng quan viên phủ Thanh Long không phải như thế, bọn họ đều không yên lòng, bởi vì bọn họ không thể biết được đến cùng trong lòng Lý Kỳ đang nghĩ gì, ruy rằng hôm nay Lý Kỳ tuân thủ lời hứa của hắn, không để một người nào chết, cũng không cướp đoạt một hột cơm của dân chúng, thậm chí còn không quấy nhiễu đến một ai, hơn nữa còn không ngừng thể hiện thiện ý đối với bọn họ.

Nhưng ai có thể đảm bảo sau này cũng giống như ngày hôm nay đâu.

Cho nên, trong một thời gian ngắn, dân chúng Nam Ngô sẽ chưa thể hoàn toàn buông ra ấp ủ, chấp nhận Đại Tống đâu, đây là một quá trình cần phải trải qua, cũng là một quá trình khá dài, chỉ có thời gian mới có thể làm cho bọn họ hoàn toàn buông xuống ấp ủ được.

Sau khi yến hội kết thúc Trương Bá Ngọc, Lưu Khánh Thanh, Dương Anh Nhị càng như là bước vào trạng thái mệt lả, đây cũng là do thần kinh của bọn họ quá buộc chặt, nhưng chính lúc bọn họ chuẩn bị về nhà để nghỉ ngơi thì thình lình có một tin dữ xảy ra, không chỉ như thế, lời truyền gọi của Lý Kỳ cũng theo sau truyền đến.

Ba người bọn họ cũng là kẻ lõi đời, vừa nghe đến tin tức Lý Toàn Thánh tự tử thì một trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài mất, họ khẩn trương mặc lại y phục, vội vội vàng vàng tiến đến hoàng cung.

Lý Kỳ ngồi ở trong ngự thư phòng của hoàng đế Nam Ngô, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn ba người Trương Bá Ngọc bọn họ, đột nhiên vỗ bàn một cái, nổi giận quát:

- Nực cười, các ngươi thật sự là rất đáng giận, ta đã tuân thủ lời hứa của mình, thế nhưng các ngươi lại dùng thủ đoạn lừa gạt ngay dưới mí mắt ta, coi thường ta là người ngu sao, có lẽ các ngươi còn không biết, ta hận nhất là người giở trò sau lưng người khác, nếu các ngươi muốn chơi thì lão tử sẽ theo đến cùng.

Khi đối đãi dân chúng, hắn áp dụng chính sách dụ dỗ, nhưng đối với đám quan viên Nam Ngô này thì hắn không còn khách khí như thế được, hiện giờ quan hệ giữa bọn họ là cấp trên cấp dưới, làm gì có đạo lý thủ trưởng còn phải lấy lòng cấp dưới bao giờ, nhất định phải cho bọn họ thấy rõ mối quan hệ này.

Trương Bá Ngọc lúc này đã nguyền rủa Lý Toàn Thánh hết một trăm tám mươi vạn lần, vội vàng giải thích:

- Xu Mật Sứ minh giám, việc này chúng ta cũng mới vừa vặn biết thôi, ta dám thề với trời, trong chuyện này tất là đều do Lý Toàn Thánh gây khó dễ, không có quan hệ gì tới bọn ta cả.

- Minh giám?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Việc thực đã bày ra đây, đổi lại các ngươi là ta, các ngươi sẽ tin lời này sao? Trước khi chúng ta vào thành, ba người các ngươi chính là quan Phụ tá đứng đầu của phủ Thanh Long này. Hiện tại các ngươi nói với ta, các ngươi không liên quan chút nào đến việc này thì có vẻ quá hoang đường đi.

Dương Anh Nhị sắp khóc lên rồi, oan ức muốn chết:

- Việc này chúng ta thật sự không biết chút nào, không dối gạt Xu Mật Sứ, lúc trước khi chúng ta cầu hòa thì Lý Toàn Thánh cũng cực lực phản đối việc quy hàng Đại Tống, là do ba người chúng ta tận khuyên bảo, lại còn thuyết phục Thái hậu đi nói chuyện với ông ta, thì lúc này ông ta mới đáp ứng, nhưng chúng ta vẫn sợ ông ta sẽ quấy rối lúc Xu Mật Sứ vào thành, vì vậy đã giáng chức ông ta, khiến ông ta dẫn binh lính ra ngoài thành đóng quân, chúng ta sao có thể thông đồng với ông ta được.

- Thái phó nói rất đúng.

Lưu Khánh Thanh nói:

- Nếu chúng ta muốn làm khó dễ trong việc này, cũng sẽ không chọn biện pháp ngu xuẩn như vậy, đây không phải là lấy đầu của mình ra đùa sao. Nếu muốn thế thì còn không bằng lúc trước chúng ta không đáp ứng quy hàng luôn.

Lý Kỳ nghe vậy thì trên mặt hòa hoãn vài phần phẫn nộ, hắn khôn khéo như vậy, sao có thể không đoán được việc này không có quan hệ gì với ba người họ chứ, nhưng hắn nhất định phải tạo đầy đủ áp lực cho bọn họ, bằng không thì dùng gì lập uy bây giờ, nếu vậy thì Lý Toàn Thánh thứ hai sẽ xuất hiện rất nhanh thôi. Hắn trầm giọng hỏi:

- Việc này thực sự không có quan hệ gì tới các ngươi sao?

Trương Bá Ngọc dùng sức gật đầu, nói:

- Thật sự, kính xin Xu Mật Sứ minh xét mọi việc.

Hai người Lưu, Dương cũng đều gật đầu.

- Tốt lắm, ta tạm thời tin tưởng các ngươi một lần, nhưng ngàn vạn lần đừng để ta tra xét được một số dấu vết để lại có liên quan đến các ngươi, bằng không thì đừng trách ta trở mặt.

Lý Kỳ nặng mắt đảo qua, lại mắng:

- Lão thất phu này, ban đầu nên dùng một đao kết liễu lão ở sông Phú Lương luôn.

Đúng vậy a, nếu ngươi sớm kết liễu lão thất phu kia, cũng giúp chúng ta giảm đi không ít chuyện rồi, Lưu Khánh Thanh nói thầm một câu, lại nói:

- Xu Mật Sứ, lão Lý Toàn Thánh này ở phủ Thanh Long đức cao vọng trọng, lão chết thế này sẽ rất bất lợi với chuyện quy hàng.

- Điều này ta biết.

Lý Kỳ buồn bực gật đầu, nói:

- Hiện tại ta ngược lại không hề lo lắng dân chúng sẽ nghĩ như thế nào, mà là ở phía quân đội, đặc biệt là quân đội ở phía nam ấy.

- Ai ôi.

Dương Anh Nhị đột nhiên kinh hô một tiếng, nói:

- Xu Mật Sứ, tình hình khả năng không tốt lắm.

Lý Kỳ cau mày hỏi:

- Lời này có ý gì?

Dương Anh Nhị giải thích:

- Xu Mật Sứ có điều không biết, trước đây chúng ta đã đánh nhiều trận chiến với nước Chiêm Thành phía nam, mà một trận chính kia chính là do tổ phụ của Lý Toàn Thánh – Lý Văn Kiên phát động đấy, bởi vì mấy năm nay quan hệ giữa chúng ta và nước Chiêm Thành không được cải thiện nhiều lắm, vì vậy vẫn quân đóng trọng binh ở nơi đó, mà những tướng lĩnh kia cũng đều là môn sinh của Lý Toàn Thánh, nếu bọn họ biết được tin tức Lý Toàn Thánh tự sát, khó tránh khỏi sẽ làm theo ý nghĩ của lão ta.

Lý Kỳ nghe vậy cau mày không nói, hắn thật sự không muốn có trắc trở thêm nữa, hơn nữa binh lính cũng không thể chinh chiến tiếp nữa, nhưng tình huống lúc này, một khi xử lý không tốt, thì sau khi quân Tống lui binh nhất định sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn mất, hắn suy tư nửa ngày, đột nhiên gọi:

- Lưu học sĩ.

- Có hạ quan.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi lập tức lấy danh nghĩa Xu Mật Viện cùng cựu Thái hậu, soạn mấy phong thư cho đưa đến cho các vị tướng quân phía nam, nói chuyện quy hàng cho bọn họ, và khiến cho bọn họ lập tức về phủ Thanh Long phục mệnh.

Lưu Khánh Thanh sửng sốt, hỏi:

- Không biết hành động này của Xu Mật Sứ có ý gì?

Lý Kỳ cười bảo:

- Dao sắc chặt đay rối, ta không muốn kéo dài thêm nữa, đầu hàng hoặc là chết.

Lão thất phu a lão thất phu, ngươi thật sự là hại người rất nặng rồi. Lưu Khánh Thanh trong lòng thầm mắng Lý Toàn Thánh một câu, cúi đầu nhắm mắt nói:

- Hạ quan tuân lệnh.

Lý Kỳ lại bảo:

- Ồ, còn có một việc nữa, các ngươi lập tức trở về dặn dò tôi tớ trong phủ truyền một ít tin tức ra ngoài. Hừ, lão thất phu, chỉ bằng ngươi mà cũng dám diễn trò mèo này với ta, chẳng lẽ ngươi không biết ta chính là dùng diễn trò để lập nghiệp sao.

Sau khi ba người Trương Bá Ngọc thối lui, Lý Kỳ lại gọi Mã Kiều tới, dặn dò:

- Mã Kiều, ngươi lập tức xuất cung, dùng ám hiệu báo cho những người này biết, làm cho bọn họ giúp ta rải một ít lời đồn ra ngoài.



Chuyện này giấy không gói được lửa, sáng sớm hôm sau, tin tức Lý Toàn Thánh tự sát trong quân doanh đã rơi vào trong thành, hơn nữa còn truyền khắp toàn thành bằng tốc độ rất nhanh.

Đây không thể nghi ngờ là ném một tảng đá lớn vào mặt hồ đang yên ả.

Trong lúc nhất thời lại khiến cho lòng người bàng hoàng, dù sao địa vị của Lý Toàn Thánh hết sức quan trọng, hơn nữa còn từng bị dân chúng coi là cứu thế chủ, người tâm phúc, ông ta vừa chết, dân chúng phủ Thanh Long đều giống như mất cảm giác an toàn.

Đến tột cùng Lý Toàn Thánh vì sao lại tự sát?

Sau lưng chuyện này cất dấu âm mưu quỷ kế gì đây.

Có phải hay không bị quân Tống bức phải chết.

Đây hết thảy chỉ là suy đoán, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Không chỉ riêng dân chúng, mà ngay cả đám tiểu quan tiểu lại cũng đều cảm thấy sợ hãi. Bọn họ chỉ sợ quân Tống mặt ngoài một kiểu, trong ngấm ngầm một bộ.

Cùng lúc, các loại tin đồn đều thi nhau xông ra.

Cách nói thứ nhất, dĩ nhiên là nói quân Tống trả thù việc Lý Văn Kiên giết hại dân chúng Đại Tống ở Ấp Châu, Khâm Châu, vì vậy mới ép Lý Toàn Thánh phải chết.

Cách nói thứ hai chính là Lý Toàn Thánh nhất định biết rằng quân Tống sẽ không tha cho ông ta, vì không muốn bị tra tấn, cho nên mới trước tiên tự sát.

Cách nói thứ ba, chính là Lý Toàn Thánh thà chết chứ cũng không chịu khất nhục, không muốn hàng Tống, lấy cái chết để thể hiện ý chí.

Cách nói thứ tư, đó là Lý Toàn Thánh thật ra là tự sát nhận tội, chính vì ông ta thất bại thảm hại ở sông Phú Lương, mới khiến cho phủ Thanh Long rơi vào tay giặc.

Cách nói thứ năm là Lý Toàn Thánh nhớ thương ân điển Tiên đế ban cho, cho nên cùng đi hầu Tiên đế.



Nói tóm lại, chính là bát quái bay đầy trời, hơn nữa mỗi một câu chuyện đều có được đạo lý riêng, điều này cũng khiến cho đám dân chúng phe nào cũng tự cho mình là đúng, cãi vã không ngớt, bởi vì tính cách của mỗi người khác nhau, nói câu cửa miệng chính là trong mắt mỗi người đều có một ngàn Hamlet riêng, hơn nữa mỗi người trong bọn họ đều kiên trì cho rằng mình mới là người chính xác nhất đấy.

Trong hoàng cung.

- Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào rồi?

Lý Kỳ hỏi Triệu Tinh Yến vừa mới tìm hiểu tin tức từ bên ngoài về.

- Còn có thể thế nào nữa, đều loạn thành một nồi cháo rồi. Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, đám dân chúng tranh giành chính là cũng không nói quá, lúc vừa bắt đầu trong lòng bọn họ còn e ngại, nhưng hiện giờ tựa hồ cũng đem lực chú ý đặt vào chuyện cãi vã rồi, thầm nghĩ tranh giành thằng thua thôi, chưa có ai chân chính quan tâm tới cái chết của Lý Toàn Thánh, một chiêu này của ngươi đúng là nghe nhìn lẫn lộn, thật sự là cao minh a!

Triệu Tinh Yến cười lắc đầu liên tục, lại cảm khái nói:

- Lão Lý Toàn Thánh này cũng thật đủ xui xẻo, đánh giặc gặp phải bọn nhân tài mới xuất hiện như Nhạc Phi, ngầm giở trò lại gặp phải tổ sư gia là huynh, ta nghĩ lão ta ở dưới cửu tuyền nhất định cũng không thể nhắm mắt được.

Lý Kỳ hừ hừ nói:

- Bây giờ ta không có công phu để phân bua mấy việc thối nát này với bọn họ, bằng không thì lão Lý Toàn Thánh phải thân bại danh liệt. Tuy nhiên muội cũng đừng gấp, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Triệu Tinh Yến kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ huynh còn có chiêu phía sau?

- Nhất định phải có rồi!

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Trước cứ khiến cho bọn họ nhao nhao tranh cãi đi, đỡ phải bọn họ không có việc gì làm thì cả ngày ngồi xổm ở nhà đoán mò, đợi đến khi bọn họ cho rằng chút lời đồn là thật thì ta lại thả ra tin tức nói Lý Toàn Thánh tự nhận lỗi tự sát, chúng ta sẽ an táng cho lão ta quy cách chôn cất cao nhất của quân nhân.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Kể từ đó, đám dân chúng tin tưởng Lý Toàn Thánh nhận lỗi tự sát trước đó sẽ càng vững tin hơn.

Lý Kỳ gật đầu, bảo:

- Đến lúc đó những người này nhất định sẽ rất kiêu ngạo, đợi đến khi ý kiến của bọn họ đàn áp được những người khác, tựa hồ mọi thứ mọi thú có thể đóng lại thì ta lại thả ra một ít tin tức về việc Lý Toàn Thánh tham ô nhận hối lộ nữa.

Triệu Tinh Yến hỏi lại:

- Tham ô nhận hối lộ?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Trên đời này vốn không có mèo không thích trộm cá, đặc biệt là những người đứng trên đỉnh quyền lực ấy, cho dù là Lý Toàn Thánh không tham ô, thì người nhà của lão, tổ phụ của lão thì sao, ta không tin không tìm được cả một chỗ bẩn nào, muội nói sau khi thả ra tin tức này thì sẽ có cảnh tượng thế nào.

Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, lập tức cười nói:

- Ta hiểu được, khiến cho quan phủ thả ra tin tức Lý Toàn Thánh nhận lỗi tự sát, lại rải ra tin tức hậu táng cho Lý Toàn Thánh, như vậy sẽ nhất định có một đám người đắc chí, cảm giác mình mới đúng, bọn họ nhất định sẽ tuyên dương công đức của Lý Toàn Thánh ra bốn phía, chèn ép những người khác, nhưng chuyện gì cũng không thể làm quá lên, làm quá sẽ sai lầm ngay.

- Bọn họ diễu võ dương oai như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho những người khác phản cảm, bởi vì bọn họ đều ủng hộ cho Lý Toàn Thánh, như vậy trong quá trình cãi vã thì những người còn lại khẳng định cũng sẽ giận lây sang Lý Toàn Thánh, đợi đến khi huynh lại thả ra tin tức thứ hai, những người này nhất định sẽ mượn cơ hội bốn phía bôi đen Lý Toàn Thánh, dùng điều này để thỏa mãn tâm lý háo thắng của mình, về phần chân lý sẽ bị che dấu bởi sự cãi vã, một chiêu liên hoàn kế này của huynh thật đúng là quá ác độc đấy.

Lý Kỳ tức giận mắng:

- So với lão thất phu kia thì ta được tính là thiện lương rồi, nếu không phải do lão tà tâm bất tử, thì bây giờ ta còn cần lo lắng cho việc này ư, muội cũng biết hiện tại ta còn một đống việc lớn phải xử lý nữa đấy.

- Điều này cũng đúng.

Triệu Tinh Yến gật đầu nhẹ một cái, nói:

- Về chuyện tính toàn ngân khố quốc gia cùng với chuyện về thổ địa thì huynh cứ giao cho ta đi, huynh liền chuyên tâm xử lý chuyện bên Đoàn thị đi.

Đổ mổ hôi! Ta chỉ bảo ta vội một chút thôi, cũng có mời muội ra tay hỗ trợ cho ta đâu, còn tính toán ngân khố quốc gia nữa, không cần phải làm thế đi. Lý Kỳ sửng sốt, lại ngượng ngùng hỏi:

- Ách … Mạo muội hỏi một câu, người dạy số học cho muội không phải là Chủng bá bá đấy chứ?

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi