BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đoàn Chính Nghiêm dường như không còn dũng khí mở miệng nữa, chậm rãi giơ một tay lên, chỉ thấy một tờ giấy từ trong tay ông ta run rẩy rơi xuống từ tay ông ta.

Đoàn Thế Văn liền cầm lấy bức thư lên xem, trừng mắt kinh ngạc hô lên một tiếng. Hồi lâu sau, y mới tỉnh ngộ, nghi ngờ nói:

- Bệ hạ, Xu Mật Sứ gửi bức thư này tới là có dụng ý gì?

Đoàn Chính Nghiêm bỗng nhiên tỉnh lại, nói:

- Đúng rồi, vì sao hắn lại gửi bức thư này tới? Rốt cuộc là hắn có ý gì?

Đoàn Thế Văn liên tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra này, chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, nói:

- Bệ hạ, sự việc hình như không đơn giản như vậy, chuyện này … chuyện này giống như là một âm mưu.

- Âm mưu?

Đoàn Chính Nghiêm kinh ngạc nói:

- Âm mưu gì?

Đoàn Thế Văn nói:

- Tất …. Tất cả những chuyện này có phải là âm mưu của Xu Mật Sứ không?

Đoàn Chính Nghiêm vừa nghe xong, không khỏi rùng mình một cái, một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chỉ thấy sởn tóc gáy, thầm nhủ nếu tất cả những chuyện này đều là người đó sắp đặt, vậy … vậy người này thật sự … thật sự quá đáng sợ.

Nghĩ tới đây, ông ta bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, phất tay áo một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Liệu có phải là, đi hỏi hắn là biết.

Đoàn Thế Văn liền nói:

- Bệ hạ, không thể hành động thao cảm tính được!

Đoàn Chính Nghiêm hừ một tiếng nói:

- Ta không có làm việc theo cảm tính. Nếu luận về âm mưu quỷ kế, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của đối phương. Nếu như vậy, tiếp tục làm như vậy, chúng ta chỉ có thể càng thảm hơn, chi bằng đối mặt hỏi cho rõ ràng.

Đoàn Thế Văn nghe xong, cảm thấy lời này cũng không phải là không có lý, còn chưa chờ y kịp phản ứng lại, Đoàn Chính Nghiêm đã bước ra khỏi trướng. Trước tiên ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại trướng của Ngô Giới, liền tức giận hừ một tiếng, đi về phía Thanh Long phủ.

- Bệ hạ, Bệ hạ.

Đoàn Thế Văn cũng bước theo sau.

…..

…….

Thanh Long phủ, trong đại điện hoàng cung.

- Xu Mật Sứ thật sự liệu việc như thần, mạt tướng khâm phục vô cùng. Mạt tướng kính Xu Mật Sứ một ly.

Buổi chiều Ngô Giới đã được triệu vào thành, lập tức đi tới quân doanh nói cho Lý Kỳ biết mọi chuyện đã xảy ra.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Không phải ta liệu việc như thần, chẳng qua chỉ là bản tính con người như vậy.

Triệu Tinh Yến ngồi bên trái cười nói:

- Bản tính con người này nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp, rất ít người có thể đoán được bản tính con người thấu triệt giống như ngươi.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Đó đều là bị ép mà ra, trước đây khi ta làm kinh doanh, đã gặp đối thủ nào không phải là gian ngoa xảo quyệt. Họ cả ngày đều tính toán tiền bạc trong tay ta. Cho nên, khi cần ta vẫn phải cẩn thận, mỗi động tác của họ, mỗi câu nói của họ ta đều suy nghĩ kỹ lại một lượt, lâu thật lâu cũng đã thành thói quen rồi. Đây không phải là bẩm sinh gì, mà là làm quen tay hay việc mà thôi.

Dù nói như vậy, nhưng Triệu Tinh Yến cũng không tán đồng. Cô có lẽ là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Nhưng trước mặt Lý Kỳ, sự tự tin của cô không chỉ một lần chịu nhục. Co cho rằng Lý Kỳ có được ngày hôm nay, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là hắn đối với việc nắm bắt thế cục thực sự quá mạnh. Trong bất kỳ môi trường nào, hắn đều có thể phát hiện ra lợi ích ở đó, từ đó tìm được lỗ hổng.

Ngô Giới cười nói:

- Xu Mật Sứ, tin chắc Đoàn Chính Nghiêm sẽ nhanh chóng tới tìm ngài.

- Nếu ta nói ông ta, ta sẽ ngày trong đêm nay vào thành, chính như Yến Phúc đã nói, dù sao cũng không ngủ, sao không kéo một cái đệm lưng?

Lý Kỳ nói xong lại bật cười ha hả, rất ti tiện nói:

- Nhưng ta không ngại, dù sao chiều nay ta cũng ngủ đủ rồi, chính là thông đêm ta cũng không sao cả.

Hắn vừa nói dứt lời, một tên hộ vệ liền đi vào, chắp tay nói:

- Khởi bầm Xu Mật Sứ, Đại Lý vương ở bên ngoài cầu kiến.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Không ngờ ông ta lại còn tới nhanh hơn cả dự tính của chúng ta.

- Không phải ông ta nghĩ nhanh, mà là dân chúng Đại Lý không chờ được!

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói với tên hộ vệ:

- Mau đi mời đi.

Lát sau, Đoàn Chính Nghiêm và Đoàn Thế Văn đi vào. Nhưng trên mặt hai người đều đầy tức giận.

Không chờ Lý Kỳ mở miệng, Đoàn Chính Nghiêm liền bước lên trước giơ lá thư trong tay lên chất vấn:

- Dám hỏi Xu Mật Sứ, ngươi gửi bức thư này tới cho Đoàn mỗ là có ý gì?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Đại Lý vương liệu có hiểu nhầm gì chăng? Chiều nay ta đã nhận được một bức thư, lập tức cho người mang tới cho ngươi. Ta không thấy ta làm sai điều gì. Ngược lại, nếu ta giấu bức thư này, đó mới là bất kính với Đại Lý vương. Lẽ nào Đại Lý vương cho rằng ta không nên gửi ngươi bức thư này?

Đoàn Chính Nghiêm bị hỏi mà sửng sốt, đúng rồi, nếu hắn không gửi ta bức thư này, đó mới là có mưu đồ khác. nhưng càng nghĩ như vậy, ông ta càng cảm thấy có gì đó không đúng. Ông ta hầu như cảm thấy không thể đơn giản như vậy.

Trong lòng Đoàn Thế Văn có chút nghi ngờ, lẽ nào thật sự là chúng ta đã đa nghi, do đó liền hỏi:

- Nhưng Xu Mật Sứ, nội dung trong bức thư này ngươi giải thích thế nào?

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Đoàn huynh, mời người chú ý tới ngữ khí của mình. Ta không phải là thuộc hạ của ngươi, ta làm chuyện gì cũng đều không cần phải giải thích với ngươi.

Đối mặt với Đoàn Chính Nghiêm, hắn đương nhiên là muốn được tôn trọng một chút. Dù sao thân phận, tuổi tác của Đoàn Chính Nghiêm ở đây, nhưng đối diện với Đoàn Thế Văn, hắn lại không cần phải khách khí.

Đây là Đoàn Thế Văn từ khi quen biết Lý Kỳ tới nay, lần đầu tiên nghe thấy Lý Kỳ dùng lời lẽ này để nói chuyện với y, không khỏi ngẩn người ra, cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút không ổn, liền thở dài nói:

- Tại hạ chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, cho nên đã mạo phạm tới Xu Mật Sứ. Nhưng chuyện này trọng đại, xin Xu Mật Sứ giúp chúng ta hóa giải nghi ngờ này.

Đây mới giống như câu nói của con người, thật sự xem lão tử là thiện nam tín nữ à, Lý Kỳ nói:

- Ta thật sự không biết ta cần phải giải thích gì? Trước tiên, bức thư này là người của các người ngầm nhờ người mang tới cho ta. Còn về phần vì sao họ làm như vậy, ta thực sự không biết. Tiếp đến, sau khi ta đọc xong bức thư này, cũng biết chuyện này không phải chuyện tầm thường. Do đó liền đưa tới Đại Lý vương. Bởi vì đây là chuyện nhà các ngươi, ta không tiện hỏi. Sau cùng, ta còn lập tức gọi Ngô Giới tới hỏi cho rõ chuyện, nếu ta làm sai chỗ nào, xin Đại Lý vương chỉ rõ.

Hoàn mỹ.

Sách lược liên tiếp này của Lý Kỳ, đó là tương đối hoàn mỹ, không có kẽ hở.

Đoàn Chính Nghiêm vừa mới đi vào trong mắt cũng chỉ có Lý Kỳ, không chú ý tới Ngô Giới cũng ở đó, mãi cho tới khi Lý Kỳ nhắc tới, ông ta mới chú ý tới Ngô Giới.

Ngô Giới cũng đồng thời đứng lên chắp tay hành lễ nói:

- Ngô Giới bái kiến Đại Lý vương.

Lúc này Đoàn Chính Nghiêm cũng không hiểu ra sao, ông ta bắt đầu nghi ngờ suy đoán vừa rồi của minh thật sự có đúng không? Dù sao Lý Kỳ làm như vậy hoàn toàn phù hợp với lẽ thường, không có bất kỳ điều gì không thỏa đáng. Nỗi tức giận trong ngữ khí như vậy cũng đã giảm đi vài phần, giống như hỏi Ngô Giới:

- Ngô tướng quân, chuyện này ngươi hẳn là biết chứ?

Ngô Giới nói:

- Ta cũng là vừa rồi mới biết sự tồn tại của bức thư này. Song ta cũng không dám phủ nhận ta không hề có bất kỳ phát hiện nào về chuyện này, kỳ thực mấy hôm trước họ quả thực cũng đã nói với ta về chuyện này. Nhưng bị ta từ chối thẳng thừng, chỉ là ta không ngờ, họ lại trực tiếp tìm tới Xu Mật Sứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi