BẮC TỐNG PHONG LƯU

Phủ Thanh Long.

Hôm qua thánh chỉ vừa đến, Lý Kỳ nên thưởng thì thưởng, cần phong thì cũng phong thôi. Kỳ thật trước đó hắn đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, chỉ có điều thánh chỉ của Triệu Giai chưa đến, cho nên danh không chính ngôn không thuận, hiện giờ cuối cùng cũng giải quyết được một cọc tâm nguyện này, khiến cho mọi người có thể an tâm làm việc được rồi.

Đoàn Chính Nghiêm đợi cho thánh chỉ đến về sau, thì lập tức về Đại Lý luôn rồi, hiện giờ có Lý Kỳ còn ở nơi này, Nam Ngô cũng không cần ông ta lo lắng, hiện tại ông ta chạy trở về, đầu tiên là có lời giải thích với dân chúng Đại Lý, tiếp theo là muốn chứng thực những chính sách đã được định chế tốt rồi.

Lý Kỳ cũng cho ông ta năm trăm vạn quan.

Bận rộn hai tháng, Lý Kỳ rốt cục cũng có thể thở ra một hơi, từ trước khi hắn làm việc đều không phải tự mình ra tay. Hắn chỉ chế định ra phương châm cho tốt, về phần còn lại đương nhiên là giao cho người phía dưới đi làm thôi.

- Bầu trời xanh đợi chờ mưa bụi, còn ta thì đang đợi ngươi, khói bếp lượn lờ bay lên ….

Lý Kỳ hát ca. Bước ra khỏi hoàng cung, hôm nay hắn tính toán cải trang đi tuần, đương nhiên đây chính là dùng thuật ngữ chuyên nghiệp, kỳ thật chính là ra ngoài nhìn xem, mấy ngày này hắn bận gần chết, trong đầu giống như toàn tương hồ, hắn nhất định phải đi xả hết mấy thứ kia ra, đi ra ngoài ngắm cảnh không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Kết hợp lao động với nghỉ ngơi mới là vương đạo a!

Nhưng Mã Kiều đi phía sau hắn lại liên tục lắc đầu thở dài, dường như rất khó có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng bóng lưng của Lý Kỳ.

- A? Đây không phải là Xu Mật Sứ sao.

Giữa lúc hai người đi tới trước một cái cổng hình vòm, bên ngoài đệt nhiên đi đến hai người, đúng là Ngưu Cao cùng Nhạc Phi, nhưng hai người kia đều là kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Chỉ thấy Lý Kỳ mặc trên thân một chiếc áo ngắn tay, phía dưới mặc một cái quần đùi đen lớn, trên chân đi một đôi guốc gỗ, càng thêm bắt mắt chính là trên áo dùng kim tuyến thêu lên bốn chữ “Kim Đao Trù Vương”, chữ viết phi thường phóng khoáng, hiển nhiên là chính là chữ vàng của Tống Huy Tông, trong tay hắn còn có một chiếc quạt hương bồ lớn.

Bộ trang phục này tương đối khiến cho oanh động a!

Khó trách Mã Kiều sẽ không đành lòng nhìn thẳng.

Lý Kỳ trợn mắt liếc nhìn Ngưu Cao một cái, hỏi:

- Ngươi nói vô nghĩa gì đấy? Ta không phải Xu Mật Sứ thì chẳng lẽ là ngươi hả!

Một tiếng ừng ực vang lên.

Trong cổ họng Ngưu Cao phát ra một tiếng ấp úng, nghẹn lại ý cười hỏi:

- Xu Mật Sứ, ngài --- sao ngài lại mặc thành thế này?

Lý Kỳ phe phẩy cây quạt nói:

- Đương nhiên là do nóng rồi, cái thời tiết mắc dịch này sắp khiến ta nóng chết mất, nếu còn giống như các ngươi thì kiểu gì ta cũng phải bị cảm nắng mất.

Hiện giờ đã đến mùa hè rồi, mùa hè ở Nam Ngô là phi thường nóng ẩm đấy, Lý Kỳ thật sự là không chịu nổi, hận không thể đốt hết đám áo dài đi.

- Đúng đúng đúng, cái thứ thời tiết quỷ quái ở Nam Ngô này thật sự là rất tra tấn người.

Ngưu Cao vừa nghe hắn nói vậy, đưa tay lau mồ hôi một cái, hâm mộ hắn đủ kiều, y cũng muốn mặc như thế a, đáng tiếc y không có da mặt dày như Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội vã ra ngoài, không có thời gian tán gẫu linh tinh với bọn họ, cho nên hỏi:

- Các ngươi tìm ta làm gì?

Nhạc Phi vội báo lại:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, thế lực của các bộ tộc phía đông phủ Thanh Long đã xin hàng phục hết rồi.

- Rồi rồi rồi, ta đã biết rồi, còn có việc gì không?

Lý Kỳ tùy ý gật đầu, hiện giờ đại cục đã định, những thế lực địa phương còn sót lại căn bản không chịu nổi một kích, hắn ngay cả tâm tình để khích lệ vài câu đều không có.

Ngưu Cao đột nhiên bu lại.

Lý Kỳ lập tức tránh ngay, cảnh cáo quát:

- Cách xa ta một chút, thoáng gió.

- A.

Ngưu Cao vội vàng thu lại bước chân, cười ha ha nói:

- Xu Mật Sứ, xin thứ cho ta đây nói một câu đại nghịch bất đạo, có chuyện ngài làm không được phúc hậu lắm đâu.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Chuyện gì?

Ngưu Cao nói:

- Không phải là ngài phong Ngô Giới thành Trấn tây thượng tướng quân sao, thế --- thế còn chúng ta thì sao?

Lý Kỳ nói:

- Đầu óc tên nhãi nhà ngươi có phải bị đập ngu rồi hay không, ta không có phong thưởng cho ngươi chắc!

- Phong thưởng thì có phong thưởng, nhưng chúng ta đều làm hư chức a.

- Ngươi bây giờ là Mã Soái, ngươi muốn ta còn tăng chức cho ngươi thế nào nữa, nếu không thì ta đây tặng chức Xu Mật Sứ này cho ngươi luôn.

- Đừng đừng đừng, ta đây cũng không dám nhận.

Ngưu Cao gãi đầu nói:

- Ý của ta là, tên Ngô Giới làm Trấn tây thượng tướng quân thì có việc để làm, nhưng hiện tại chúng ta chẳng có việc gì để làm cả, Xu Mật Sứ, ngài an bài như vậy có vẻ là hơi thiên vị cho Ngô Giới rồi.

Nhạc Phi không lên tiếng, nhưng y cũng thấy khó chịu, y đương nhiên muốn kiến công lập nghiệp rồi, nhưng cơ hội tốt như ở Thổ Phiên lại không có phần của bọn họ.

Lý Kỳ hỏi:

- Không có việc vì để làm? Không phải ta đã cho các ngươi đi đánh thổ phỉ sao?

Ngưu Cao vẻ mặt kích động nói:

- Chỉ những tên tiểu cường đạo đấy còn phải dùng chúng ta ra tay sao, giết gà thì cần gì dùng dao mổ trâu chứ, khiến cho tiểu tử Dương Tái Hưng kia cùng với Vương Quý đi là được rồi.

Lý Kỳ hỏi:

- Vậy các ngươi muốn làm gì?

Ngưu Cao cười ha ha nói:

- Xu Mật Sứ, ngài xem mảnh đất Thổ Phiên kia rất lớn a, một mình Ngô Giới có vẻ có chút thế đơn lực bạc, nếu không ngài cũng an bài chúng ta qua đấy đi.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Nói đi nói lại, ngươi vẫn là muốn ngồi vị trí Xu Mật Sứ của ta thôi.

- Xu Mật Sứ minh giám, ta đây cũng không có ý tứ này.

- Không có ý tứ này thì ngươi tới đây ồn ào vớ vẫn làm gì, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó chắc, thật sự là nực cười.

Giọng điệu của Lý Kỳ đột nhiên thay đổi, nói khiển trách.

Ngưu Cao nhất thời ủ rũ, khẩu thị tâm phi nói:

- Ta đây chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, Xu Mật Sứ, ngài đừng tức giận a, không được thì thôi, ta đây không thèm để ý nữa.

Lý Kỳ trừng mắt liếc nhìn người này một cái, lại liếc nhìn Nhạc Phi, duỗi tay ra phía trước, nói:

- Chúng ta cứ vừa đi vừa nói đi, thời gian của ta đang gấp.

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi