Lưu Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
- Nếu là vợ chồng, vậy thì không nên xa cách như vậy, đến, ngồi gần lại đây.
Hắn vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Lưu Vân Hi có chút khó xử, hỏi:
- Vì sao không phải là huynh ngồi gần lại đây?
- Có đạo lý.
Còn chưa dứt lời, Lý Kỳ cũng đã ngồi gần lại, đột nhiên cẩn thận hỏi:
- Đúng rồi, muội có mang theo kim châm không đấy?
Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:
- Huynh hỏi cái này làm gì?
Mẹ nó! Nếu như ta không hỏi trước thì ta đây thật sự thành ngốc mạo rồi, thật sự là phía công chịu hai mươi mấy châm hôm qua luôn. Lý Kỳ nói:
- Chúng ta đã nói trước rồi đấy, trong quá trình sống thử, muội không thể đâm ta được.
Lưu Vân Hi mím môi cười, bảo:
- Muội không đâm huynh là được.
- Không được, muội đâm ta tựa hồ thành thói quen rồi. Bây giờ nhìn đến muội ta đều có chút khẩn trương, việc này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái sống thử của chúng ta đấy.
Lý Kỳ rung đùi đắc ý nói.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Vậy huynh nói xem nên làm thế nào?
- Đương nhiên là nộp hết lên trên a.
Lý Kỳ vươn ra một bàn tay, giục:
- Giao ra đây nhanh lên.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Có tất yếu phải làm thế sao?
- Có lẽ muội cảm thấy điều này không quan trọng gì, nhưng đối với ta mà nói, đây tuyệt đối là chuyện lớn, muội xem, ta phải mặc cả áo dài tay vào rồi này.
Lý Kỳ lay động hai tay, nói với vẻ mặt e ngại.
Lưu Vân Hi vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, đã cảm thấy buồn cười rồi, nhưng thấy bộ dạng trịnh trọng của hắn, vẫn lấy đến một bao châm từ trong lòng ra, đặt trong tay Lý Kỳ, nói:
- Cho huynh là được chứ gì.
- Thứ này nhất định phải cất kỹ.
Lý Kỳ lập tức để vào trong ngực của mình, còn vỗ hai cái, trong lòng cười ha ha hai tiếng, lúc này muội xem như dê vào miệng hổ rồi. Bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, hỏi:
- Vậy --- vậy tiểu đồng bọn của muội đâu?
- Tiểu đồng bọn nào?
- Là con rắn nhỏ với con bọ cạp đen đấy.
- Muội không có mang theo.
- Ta không tin, ta muốn kiểm tra xem.
Trong mắt Lý Kỳ lóe ra ba phần dâm quang.
Lưu Vân Hi trên mặt đột nhiên hiện ra một một tia tức giận:
- Vì sao huynh lại không tin ta.
Hiển nhiên nàng không nghĩ đến “sâu xa”, chỉ hiểu nghĩa trên mặt chữ thôi. Đối với việc Lý Kỳ nhiều lần kiếm chuyện, nàng cảm thấy Lý Kỳ quá không tin tưởng mình rồi, cho nên có chút khó chịu, bởi vì nàng nhìn thấy Quái Cửu Lang vô cùng tin tưởng Doãn thị đấy.
Oa! Không cần thật thà thế đi! Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi thật sự có chút tức giận, vội nói:
- Ta chỉ là nói đùa thôi, nói thật này, trên đời này ta chỉ tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của hai người thôi, người thứ nhất chính là Mã Kiều, người thứ hai chính là muội đấy.
- Vì sao?
- Bởi hai người ngốc --- không không không, bởi vì hai người đủ đơn thuần, chưa từng bị ô nhiễm, nói gì thì nói, ta thưởng thức những người như thế nhất, muội cứ nhìn Mã Kiều ở bên cạnh ta lâu như thế là biết rồi.
Lý Kỳ lau một phen mồ hôi lạnh, mẹ nó, hôm nay sao lão tử lại trở nên thành thật như vậy chứ.
Lưu Vân Hi hồ nghi nhìn hắn một cái, còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy một bàn tay to nắm lấy tay nàng, nàng không kiềm nổi cả kinh, ngẩng đầu nhìn Lý Kỳ, nói:
- Huynh ---.
- Đừng nói chuyện.
Bộ dáng nghiêm trang của Lý Kỳ khiến Lưu Vân Hi hơi sửng sốt, Lý Kỳ lại phi thường nghiêm túc nói:
- Nắm chặt hai tay có thể trợ giúp chúng ta dễ tìm cảm giác vợ chồng hơn.
Lưu Vân Hi ngẩn ra, trên mặt dường như thoáng có chút suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt, đột nhiên dùng giọng nói ngượng ngùng bảo:
- Lý Kỳ, muội tựa vào trên vai huynh được không?
Không phải đâu, không ngờ rằng nàng còn sốt ruột hơn cả ta nữa, sớm biết như thế, ta còn nắm tay làm gì, trực tiếp bắt đầu từ hôn môi thì tốt rồi a! Thật sự là thất bại. Lý Kỳ phi thường quân tử hỏi lại:
- Sao muội lại muốn như vậy?
Lưu Vân Hi nói:
- Bởi vì muội thường xuyên nhìn thấy sư nương tựa vào trên vai sư phụ đấy.
- Lão dâm côn kia ư.
Lý Kỳ mắng theo bản năng.
- Huynh nói cái gì?
- Không --- không có gì.
Lý Kỳ vội vàng lắc đầu, lại ho nhẹ một tiếng, nói:
- Tuy rằng điều này đối với chúng ta mà nói thì tiến triển hơi nhanh, nhưng nếu như muội thật sự muốn thì ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, dựa vào đi, dựa vào đi. Ha ha.
Hắn dùng sức vỗ vai phải của mình, trong lòng thật sự là vui mừng muốn chết.
Lưu Vân Hi chần chừ một lát, sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lý Kỳ, ghé vào trên người hắn.
Lý Kỳ thầm nói một tiếng “sướng”, bảo rằng:
- Nếu như ta không đoán sai, thì lúc này sư phụ muội nhất định là vòng tay phải bên hông sư mẫu của muội đúng không, giống như ta bây giờ vậy.
Khi nói chuyện, tay phải của hắn đã thần không biết quỷ không hay ôm lấy eo của Lưu Vân Hi, chỉ cảm thấy mềm như không xương vậy, trong tay có cảm giác mềm mịn động lòng người. Từ trên người Lưu Vân Hi tỏa ra mùi thơm thuộc về thiên nhiên làm lay động lòng người, khiến cho Lý Kỳ tâm thần rung động, cảm giác vợ chồng còn chưa có tìm được, nhưng thật ra hơi có cảm giác như gian phu dâm phụ vậy.
Nói tóm lại là tương đương kích thích.
Lưu Vân Hi đỏ mặt, không có lên tiếng, hiển nhiên là chấp nhận.
Mỹ nhân như ngọc ở trong ngực, Lý Kỳ lại tràn ra tính toán, nói với vẻ mặt ngây thơ:
- Đúng rồi, có nhìn thấy sư phụ muội hôn môi sư mẫu muội không?
- Không có.
- Điều đó không có khả năng đi.
Lý Kỳ bày ra bộ mặt thất vọng.
Lưu Vân Hi đột nhiên kịp phản ứng, hỏi:
- Huynh hỏi cái này làm gì?
- A? Ồ ồ, học tập một chút, không có ý khác đâu.
Lý Kỳ lừa dối nói:
- Ta chẳng qua là cảm thấy sư phụ cùng sư mẫu muội phi thường ân ái, cảm thấy chúng ta hẳn là nên học hỏi nhiều ở bọn họ thôi.
Tuy rằng ở phương diện tình cảm Lưu Vân Hi giống như một từ giấy trắng, nhưng bình thường lúc nói chuyện nàng vẫn có thể kịp phản ứng được, nhưng nàng hoàn toàn cũng có loại suy nghĩ này, vì vậy không hề phát giác ra những suy tính của Lý Kỳ, còn gật đầu nói:
- Muội cũng nghĩ như vậy đấy.
Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi cũng không so đo, thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không dám nói lại, nghĩ thầm rằng, việc này không thể nóng vội được, phải từ từ dần dần.
Hai người cứ tựa sát vào lẫn nhau như vậy, một lát sau, Lý Kỳ đột nhiên hỏi:
- Thập Nương, muội cảm giác được gì rồi sao?
- Hơi nóng.
- Có hiệu quả! Xem ra chúng ta sống thử phi thường thành công, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, chúng ta đã đạt tới cảnh giới tâm đầu ý hợp rồi, đối với việc này ta cảm thấy phi thường vui mừng a!
- Hử?
Lưu Vân Hi nghe thấy lời mở đầu không liên kết với lời sau của hắn, thì hơi hơi ngẩng đầu, tò mò nhìn hắn.
- Bởi vì ta cũng cảm thấy hơi nóng.
Lý Kỳ lau mồ hôi một phát, không cam lòng nói.
Tại trong một chiếc xe oi bức, hai người mặc áo dài ôm ở một chỗ, có thể không nóng mới lạ. Cả người Lý Kỳ đều sắp ướt sũng mồ hôi rồi, hắn nói:
- Thập Nương, kỳ thật ta cảm thấy giữa phu thê với nhau cần phải cho đối phương một ít không gian riêng thì tốt hơn.
Trong lòng hắn kêu khổ một tiếng, thời gian này thật không có cách nào sống được, muốn sờ mó cũng mẹ nó gian nan như vậy, xem ra tán gái cũng như đánh giặc vậy, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
----------oOo----------