BẮC TỐNG PHONG LƯU

Bạch Thì Trung chờ một lát, thấy Lý Kỳ bỗng nhiên ngậm miệng lại không nói, liền lên tiếng:

- Ngươi nói đi, Trọng Lăng lão đệ của ta bây giờ thế nào rồi?

Muốn ta nói có bản lĩnh thì ngươi ép ta đi. Lý Kỳ nói:

- Cha vợ, suy bụng ta ra bụng người, ai gặp chuyện này còn có thể tốt được chứ.

Trong lòng Bạch Thì Trung thầm nghĩ, ta cũng suýt chút nữa thì chết rồi, liền hỏi:

- Vậy lão ta nhờ chuyển lời gì?

Lý Kỳ thở phào một cái, nói:

- Ông ta muốn cha hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, làm việc cũng nên nhìn xa một chút, sống cũng tốt hơn. Ông ta rất cảm tạ cha vợ lúc trước đã chăm sóc ông ta. Ông ta luôn ghi khắc trong lòng, chỉ hy vọng có ngày báo đáp. Ồ, thuận tiện thì tốt với người con rể này một chút, ách … đằng sau câu nói này là con tự thêm vào.

Bạch Thì Trung nghe được lời này cảm thấy có chút hoang mang. Thằng nhãi này rõ ràng chính là lời trăn trối. Trong đầu có chút mơ hồ, nói:

- Chuyện này không thể, Trọng Lăng …. Trọng Lăng, lão ta nhờ chuyển những lời như vậy tới ta sao?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện này con cũng không biết, là ông ta nhờ con chuyển tới cha những lời này. Nếu không Lý Cương ở bên cạnh, ông ta cũng chuẩn bị viết cho cha một bức thư. Cha cũng biết, chuyện này không nhỏ, ông ta không thể viết được.

Di thư! Chắc chắn là di thư rồi!

Trong lòng Bạch Thì Trung lại là ai mà lại gấp, liền hỏi:

- Lão ta …. Vụ án của lão ta bây giờ thế nào rồi?

Lý Kỳ lại thở dài một tiếng.

Bạch Thì Trung hận là không thể đứng lên xé nát cái miệng của Lý Kỳ ra, không để cho hắn nói nữa. Lúc không cho ngươi nói, thì ngươi nói không dứt miệnh, lúc để cho ngươi nói, ngươi lại nói năng thận trọng, cố ý muốn ta tức chết đây mà.

- Ngươi có thể đừng thở dài nữa được không? Mau nói đi.

- Chuyện này vốn thuộc cơ mật, nhưng cha là cha vợ của con, con phá lệ một lần vậy.

Lý Kỳ thở dài nói.

- Khá nghiêm trọng.

Bạch Thì Trung chờ hồi lâu, chờ bốn chữ này, thật sự có chút chịu không nổi, nói:

- Rốt cuộc là nghiêm trọng thế nào?

Lý Kỳ bỗng nhiên hắng giọng nói:

- Thật sự xin lỗi, cha vợ, con rể mấy ngày nay cổ họng đau dát, nói chuyện có chút không được trôi chảy.

Bạch Thì Trung liền chỉ vào vị trí bên cạnh nói:

- Vậy ngươi qua đây ngồi nói.

Thật đúng là thượng đạo, Lý Kỳ liền lại ngồi, hai cha con ngồi xuống, lúc này mới nói:

- Không giấu gì cha vợ, chuyện này quan trọng là chọc giận Hoàng thượng. Nói như vậy, nhẹ thì bãi miễn, nặng thì ….

Bạch Thì Trung nheo mắt lại, nói:

- Nặng thì thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Cha vợ cũng đã từng làm quan rồi, có lẽ cũng biết hậu quả chứ.

Bạch Thì Trung nghe xong, tinh thần vô cùng đi xuống, vứt bỏ hết thảy không nói, văn nhân này kỳ thực vô cùng biết nghĩa khí, nếu tính cách hợp nhau, càng phải xem như tri kỷ. Vương Trọng Lăng và Bạch Thì Trung tính cách rất hợp nhau, đều là kẻ nhát gan như vậy, cho nên rất nhiều chuyện phương pháp của họ đều rất tương đồng, cho nên quan hệ của họ cũng rất tốt. Nghe thấy bạn cũ nguy trong sớm tối, lại cộng thêm tính tàn khốc củachính trị ông sao có thể không đau lòng cho được?

Lát sau, ông bỗng nhìn Lý Kỳ, dường như có chút khó mà mở miệng được, chần chừ một lát, mới nói:

- Thật sự không còn cách nào khác sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Khó đấy!

Khó, xét từ góc độ khác, chính là có cơ hội.

Bạch Thì Trung nói:

- Quan chức này có mất hay không thật ra là chuyện nhỏ, chỉ cần chớ có tổn thương tới tính mạng của ông ta.

Mẹ kiếp! Khi ngươi khuyên nhủ người khác thì thật sự là khai sáng, sao đến chính bản thân ngươi thì lại không được như vậy. Lý Kỳ nghe xong, nhưng không trả lời.

Bạch Thì Trung liếc mắt nhìn Lý Kỳ, do dự một chút mới nói:

- Lý Kỳ, nếu ngươi có cách thì giúp Trọng Lăng đi. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy rất khó, vậy … vậy thì thôi đi. Ta cũng hiểu, chuyện này không phải dễ xử lý như vậy.

Lý Kỳ cảm kích nói:

- Cha vợ có thể hiểu được thì tốt quá rồi.

Bạch Thì Trung vừa nghe xong, trong lòng trầm xuống, Lý Kỳ rõ ràng chính là muốn nói cho ông biết chuyện này đã không có cơ hội cứu vãn nữa rồi.

Nào biết Lý Kỳ bỗng nhiên chuyển đề tài, nói:

- Nhưng cha vợ có cầu, con cũng phải thử cố gắng xem thế nào.

Trong lòng Bạch Thì Trung lại vui mừng nói:

- Thật chứ?

Lý Kỳ liền nói:

- Đương nhiên rồi, con rể lừa ai cũng không dám lừa cha vợ người chứ.

Bạch Thì Trung nghe được câu nói này, trong long cũng thấy vui vẻ, nói:

- Chuyện này ngươi cũng thực sự không có lừa ít chút nào.

Nói tới đây, ông bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ Lý Kỳ nói:

- Tiểu tử ngươi thật là xảo quyệt.

Không xong rồi, diễn quá cơ, không ngờ ta đường đường là ảnh đế, cũng có lúc NG như thế này, nhưng Lý Kỳ cũng không thay đổi sắc, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Cha vợ sao lại nói ra lời như vậy chứ?

Bạch Thì Trung hừ một tiếng, nói:

- Tiểu tử ngươi nhất định sớm đã có đối sách rồi, chỉ là cố ý làm ra vẻ huyền bí như vậy, lừa gạt lão phu. Ngươi đừng cho rằng ta không biết những chuyện đó giữa ngươi và Vương Tam Nương, với tính cách của ngươi còn không nắm được cơ hội lấy lòng Tam Nương chứ.

Xem ra đầu ông ta cũng khá tỉnh táo đấy. Ta cũng thật sự là lên mặt rồi, quên mất người cha vợ này trước đây cũng là người làm Tể tướng. Nhưng chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:

- Cha vợ thực sự chê cười rồi, con hoàn toàn là nể mặt cha vợ, nếu không con không thể nhắc tới chuyện này.

Bạch Thì Trung làm sao có thể tin, nhưng cũng không thể đi so đo được, nói:

- Cho dù là vì Vương Tam Nương, hay là nể mặt ta, chỉ cần có thể cứu được Trọng Lăng ra, những thứ đó đều không quan trọng.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lý Kỳ bưng chén trà trước mặt lên, nói:

- Cha vợ, hôm nay cha thật sự đã lên lớp cho con rể rồi, khiến cho con rể hiểu cái gì gọi là nghĩa khí ngất trời. Nào, con rể kính cha vợ một ly.

Trong lòng Bạch Thì Trung vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ Lý Kỳ nói:

- Tiểu tử ngươi thật đúng là … thôi đi, thôi đi. Lão phu xem như là sợ ngươi rồi.

Nói xong liền bưng chén trà trong tay, bỗng nói:

- Từ đã, ngươi lấy chén của mẹ vợ ngươi làm gì?

- Thật sao? Hả? Đúng vậy à?

Lý Kỳ liền đặt xuống, nói:

- Loạn rồi, loạn rồi.

Liền chạy về vị trí của mình cầm chén trà của mình lên, nói:

- Con rể cạn chén trước.

Bạch Thì Trung cũng uống một hớp, dù sao là trà.

- Cha, con về rồi, hả? Các người ….

Đúng lúc này, Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên quay lại, thấy đôi cha vợ con rể này đều uống, không khỏi há hốc miệng ra, hai mắt trợn trừng. Điều này cũng nhanh quá đi, trong chuyện này rốt cuộc là có chuyện gì?

Mặt Bạch Thì Trung đỏ ửng lên, lung túng ho lên một tiếng, nói:

- Thất Nương quay lại rồi, đúng lúc, con tiếp Lý Kỳ đi, cha hơi mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đây.

Nói xong ông liền đứng dậy chuồn đi.

Bạch Thiển

Dạ vừa nhấc tay lên, Bạch Thì Trung cũng đã đi ra từ cửa bên, vẻ mặt hồ nghi nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ bước tới, vẻ bất mãn nói:

- Thất Nương, muội đây là làm cái gì thế? Làm quan phải quan sát xung quanh, tai nghe tám hướng. Trước tiên muội phải quan sát môi trường mới đi vào, ta đã tốn không ít công phu mới tạo được bầu không khí này, muội vừa vào đã làm hỏng tất cả rồi.

Bạch Thiển Dạ nhảy lên phía trước, cười hì hì nói:

- Huynh tới từ lúc nào thế?

- Nửa giờ trước.

- Vậy người quả đúng là đã tốn không ít công phu rồi. Ta còn cho rằng huynh đã tới từ sáng sớm rồi.

Bạch Thiển Dạ bĩu môi, lại nói:

- Ôi, huynh đã làm thế nào?

Lý Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay.

Bạch Thiển Dạ liền ghé sát tai lại.

Lý Kỳ liền ghé sát tai nàng nói:

- Bí mật.

Nói xong lại hôn nhanh lên má nàng một cái.

Bạch Thiển Dạ liền phản ứng lại, lau mặt, tức giận nói:

- Huynh cố ý đùa giỡn muội.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Đây chỉ là trừng phạt muội, dám phá hỏng thế cục của chồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi