BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Nàng đến đây lúc nào?

Lý Kỳ vừa đi ra ngoài phủ, vừa dò hỏi Mã Kiều.

- Hôm nay đến đây.

- Bây giờ đang ở đâu?

- Trang viên phía tây ngoại ô.

Hai mắt Lý Kỳ hơi hơi nhíu lại, nhắc nhở:

- Chú ý một chút, nhất quyết không thể khiến cho người ta theo dõi được, đợi chút gọi người dọn dẹp bốn phía trang viên phia tây ngoại ô.

- A.

Thần sắc vẻ mặt của Mã Kiều đột nhiên trở nên quái dị:

- Xu Mật Sứ, có chuyện ta muốn nói với ngươi một tiếng.

Lý Kỳ hỏi:

- Chuyện gì?

Mã Kiều nói:

- Ta không quá muốn làm chuyện này.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Vì sao lại không muốn?

Mã Kiều hất đầu, nói:

- Ta từ nhỏ đã quang minh lỗi lạc, nhưng việc này có chút không thể để người nhận ra, ngươi nói này ---.

Mẹ. Thằng nhãi này lại tái phát bệnh đây mà. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắm, chỉ có thể nói:

- Mã Kiều, mặc kệ việc này có phải không thể phơi bày hay không, nhưng ngươi nên biết việc này trọng yếu đến cỡ nào đi?

Mã Kiều gật đầu:

- Ta đương nhiên biết điều này.

Lý Kỳ lại nói:

- Ta đây có phải hay không nên tìm một vị trọng tình trọng nghĩa, một người đáng giá tín nhiệm đến làm?

Mã Kiều lại gật đầu.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Thử hỏi bên cạnh ta có vị nhân sĩ nào văn võ song toàn, chính khí lẫm liệt, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa?

Mã Kiều nhướn hai mắt, suy nghĩ một lúc lâu, nói:

- Này --- hình như chỉ có một mình ta.

Mẹ kiếp! Quả nhiên là tên tự kỷ cuồng. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ một câu, ngoài miệng lại nói:

- Không phải là thế sao, ai bảo ngươi xuất sắc như vậy, ta không tìm ngươi thì tìm ai nha.

Lý do này khiến cho Mã Kiều cảm thấy rất hoàn mỹ, quả thực chính là không có kẽ hở nào hết, quả thật là làm khó Lý Kỳ rồi, sắc mặt y có chút biến đổi, nói:

- Ngươi nói giống như có chút đạo lý rồi, thôi, thôi, đại trượng phu co được dãn được, chỉ có điều ngươi đừng để cho sư muội của ta biết đấy.

Người này! Trong lòng Lý Kỳ thầm than một tiếng, nói:

- Điều này nhất định phải vậy rồi.

Lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi Vương phủ. Lập tức lên xe ngựa, đi thẳng đến trang viên ở phía tây ngoại ô.





Từ sau khi Triệu Giai ban cho Lý Kỳ tòa nhà của Vương Phủ, Lý Kỳ đã chia trang viên phía tây ngoại ô thành hai phần, giữu lại hậu viện, còn tiền viện thì đổi thành một phân viên của học viện Thái Sư.

Đợi đến khi bọn Lý Kỳ đi vào trang viên phía tây ngoại ô, bên trong học sinh đang lên lớp.

Lý Kỳ cũng không có tâm tình đi quan sát xung quanh, trực tiếp đi từ cửa sau vào hậu viện, đi tới trước một gian phòng trên lầu.

- Ai?

Bên trong truyền đến một tiếng nói cảnh giác.

Lý Kỳ nói:

- Là ta.

Cửa lập tức mở ra.

Lý Kỳ đi vào trong. Còn Mã Kiều thì vẫn đững ngoài cửa, lẳng lặng nhớ thương Lỗ Mỹ Mỹ, ngay cả thời khắc nhớ thương Lỗ Mỹ Mỹ y đều phi thường hưởng thụ, tuy rằng y cùng Lỗ Mỹ Mỹ cũng chưa tách ra bao lâu cả.

Lý Kỳ đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng đứng một gã sai vặt trẻ tuổi, nhìn kỹ, không khó nhìn ra được người này là một nữ giả nam trang. Nữ tử này vừa nhìn thấy Lý Kỳ đã lập tức hành lễ:

- Kỷ Yên tham kiến đại nhân.

- Miễn lễ.

Lý Kỳ trực tiếp ngồi xuống ghế, cười nói:

- Thật sự không ngờ rằng cô có thể trở về nhanh như vậy, xem ra Nhật Bản cũng không phải thái bình như mặt ngoài, những người khác hiện tại thế nào rồi?

Kỷ Yên gật đầu nói:

- Hồi bẩm đại nhân. Mọi chuyện tiến hành phi thường thuận lợi, tại sự sắp xếp của đại nhân, Liễu Thanh Thanh cùng chị em Tống thị đã trở thành ái thiếp của đại thần Nhật Bản. Liễu Thanh Thanh còn rất được Thái chính đại thần kiêm Nhiếp chính đại thần Đằng Nguyên Trung Thông của triều đình Nhật Bản sủng hạnh.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta nghe nói Thái chính đại thần có thể coi là Tể tướng của Nhật Bản nha.

Kỷ Yên gật đầu nói:

- Đại nhân nói rất đúng, Thái chính đại thần là bốn đại thần đứng đầu của Nhật Bản, ba đại thần còn lại chính là Tả đại thần, Hữu đại thần và Nội đại thần.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, không uổng công ta đã tài bồi cho các ngươi.

Những nữ tử này tuy rằng đều có tên của người Hán, nhưng các nàng đều không phải phải là người Hán, mà là những nữ tử Nhật Bản chính gốc, cũng chính là mười nữ tử lúc trước Y Hạ Bách Xuyên tặng cho Lý Kỳ, hy vọng từ chỗ Lý Kỳ cầu gieo giống.

Thứ này sao có thể cho mượn được, Lý Kỳ lúc ấy quyết đoán cự tuyệt. Nhưng hắn lại để lại mười thiếu nữ này, cũng chính là cái gọi rằng thu lễ không làm việc. Lại khiến cho mười thiếu nữ này tiếp nhận huấn luyện bí mật, tẩy não cho các nàng, khiến cho các nàng làm việc cho chính mình, trừ những thứ đó ra, hắn còn sai người dạy cho mười thiếu nữ này về cầm kỳ thi họa, bồi dưỡng tố chất cho các nàng, thậm chí còn khiến cho Phong Nghi Nô tự mình dạy bảo, huấn luyện các nàng trở thành tài nữ hàng đầu của Đại Tống, đợi đến khi quân Kim vừa lui lại, Lý Kỳ lập tức an bài các nàng đến Lai Châu và những nơi khác, tuyên truyền cho các nàng thành hoa khôi, sau đó lợi dụng thương đoàn vận chuyển các nàng đến Nhật Bản.

Các nàng mặc dù là nữ nhân Nhật Bản, nhưng sau khi trải qua một đợt cải tạo, bất kể là khí chất hay là tài hoa đều có được thay đổi nghiêng trời lệch đất, mặc dù Đằng Cát Tam Mộc – người đưa các nàng đến trong tay Lý Kỳ cũng không thể liệc mắt một cái là nhận ra được.

Nữ nhân Nhật Bản thích nam nhân của Đại Tống, đám nam nhân Nhật Bản dĩ nhiên càng thích nữ tử Đại Tống rồi, tuy rằng các nàng kỳ thật đều là nữ nhân Nhật Bản, nhưng sau khi đi một vòng ở Đại Tống thì giá trị con người tăng vọt đâu chỉ gấp mấy trăm lần, chuyến đi này đến Nhật Bản, các nàng lập tức mê đảo không ít vương công đại thần của Nhật Bản, những đại thần Nhật Bản đó nhìn các nàng giống như nhìn tiên nữ vậy, đã tình chàng ý thiếp thì chuyện kế tiếp dĩ nhiên là rất đơn giản rồi, đám vương công đại thần này đã chiêu các nàng làm thiếp, nắm trong lòng bàn tay, che chở trăm bề.

Nói thẳng ra, các nàng chính là gián điệp quốc tế, 007 phiên bản nữ của Đại Tống

Đương nhiên, trừ các nàng ra, trời mới biết Lý Kỳ còn an bài bao nhiêu gián điệp ở Nhật Bản nữa.

Lý Kỳ tiếp tục hỏi:

- Nói đi, hiện tại thế cục ở Nhật Bản thế nào rồi?

Kỷ Yên nói:

- Lúc vừa bắt đầu, Y Hạ Bình thị chỉ có thể coi như tân quý, là một thế lực rất bình thường, nhưng nhờ có được sự giúp đỡ của đại nhân, thế lực Y Hạ Bình thị đột nhiên được tăng mạnh, bọn họ dựa vào những hàng hóa tốt đẹp mà đại nhân cho bọn họ, nhanh chóng khuếch trương địa bàn của mình, đã nắm giữ được địa khu Cận Kỳ cùng với vài bến tàu lớn nhât ở Nhật Bản, hơn nữa bởi vì Bình thị nắm giữ đồ hộp trong tay, vì vậy bọn họ rất được ngư dân ủng hộ, có thể nói như này, ở các thủy vực xung quanh Nhật Bản, thế lực Bình thị đã vượt qua cả các thế lực mới ở Nhật Bản.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Người như thế thường thường cách cái chết không xa, tên Thiên hoàng kia của Nhật Bản khẳng định ngồi không yên đi.

Kỷ Yên gật đầu, tiếp tục nói:

- Sau khi Bình thị chiếm được sự giúp đỡ không ngừng của đại nhân, thế lực của họ đã uy hiếp được triều đình Nhật Bản rồi, không chỉ như thế, Bình thị cùng với gia tộc võ sĩ lớn nhất Nhật Bản hiện giờ là Nguyên thị cũng phát sinh không ít mâu thuẫn, mấu chốt vẫn là gia tộc Nguyên thị sợ hãi Bình thị uy hiếp được địa vị của bọn họ.

Lý Kỳ hỏi:

- Vậy quan hệ giữa gia tộc Nguyên thị và Thiên hoàng như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi