Hai người đang đi tới trước mặt chính là Vương Trọng Lăng và Trương Trạch Đoan.
Lý Kỳ vui mừng hớn hở nói với Tần phu nhân:
- Phu nhân, không phải cô nói Vương thúc thúc đã một mực cự tuyệt ta sao, nhưng ta thấy tình huống này có chút không giống nha.
Tần phu nhân còn chưa lấy lại tinh thần, hãy còn ngơ ngác nhìn Vương mập.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt sững sờ của Tần phu nhân, trong lòng lại càng thêm vui vẻ.
- A? Sao các ngươi lại ở đây?
Lúc này, Vương Trọng Lăng cũng nhìn thấy Lý Kỳ và Tần phu nhân, bất giác cũng là sững sờ.
- Vương thúc thúc, Trương học sĩ.
Lý Kỳ chạy qua đón, chắp tay, lại nói:
- Ta cùng phu nhân đi thị sát công việc của Túy Tiên Cư, thuận tiện tới đây xem sao.
- Thị sát công việc?
Vương Trọng Lăng vừa nghe bốn chữ này, liền cảm giác không có quan hệ gì với con gái của mình, người thật sự hiểu con không khác ngoài cha nha, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, cười ha hả nói:
- Được được được, thị sát công việc được, sau này phải đi thị sát công việc nhiều mới phải.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Nhất định, nhất định.
Nhìn đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu a.
Tần phu nhân sớm quen rồi, nhưng lúc này nàng cũng không còn hơi sức so đo việc này, vội vàng bước lên hỏi:
- Cha, sao cha lại ở chỗ này?
- A… cha…
Vương Trọng Lăng đột nhiên quay sang nhìn Trương Trạch Đoan, nói:
- Ồ, cha là tới thăm Chính Đạo.
Trương Trạch Đoan vội quay qua Lý Kỳ chắp tay nói:
- Xu Mật Sứ hữu lễ rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Trương đại học sĩ, đã lâu rồi không gặp.
Tần phu nhân cũng kịp phản ứng, vội quay sang Trương Trạch Đoan thi lễ một cái, lại vội vã nói:
- Nhưng sáng nay lúc cha ra ngoài, lại nói với mẹ là đến Bạch gia một lát.
Ta nói phu nhân nha. Cô làm gì mà đáng yêu như thế, Vương thúc thúc rất rõ ràng là tới tìm hiểu tình hình công tác địa phương trong tương lai, sao Lý Kỳ lại không biết suy nghĩ trong lòng Vương thúc thúc.
Vương Trọng Lăng lập tức trở nên ấp úng.
Tần phu nhân xị mặt xuống, thất vọng nói:
- Cha, hoá ra là cha đang gạt chúng con.
Vương Trọng Lăng nghiêm mặt, quát:
- Tam nương, sao con nói chuyện như vậy, cha làm cái gì, chẳng lẽ còn phải báo cáo với con phải không, thật là buồn cười.
- Nữ nhi không dám.
Tần phu nhân vội vàng cúi đầu nhận lỗi. Gia giáo của Vương gia này cũng nghiêm khắc hơn so với Bạch gia, phải biết rằng lúc trước Tần phu nhân còn bị Vương Trọng Lăng đuổi ra khỏi nhà, trong đó từng có vài năm không có bất kỳ qua lại gì, đây là sau khi Tần Mặc chết, mới khôi phục quan hệ cha con. Nhưng Vương Trọng Lăng ở trước mặt con cái, lại là người không để cho xâm phạm.
Lý Kỳ vội đi tới, nói:
- Vương thúc thúc, thúc nổi giận như vậy làm gì, phu nhân cũng chỉ là quan tâm đến thúc thôi. Con gái quan tâm đến phụ thân cũng không thể nói là sai được.
Vương Trọng Lăng liếc mắt Lý Kỳ, lập tức cười nói:
- Được rồi, xem như nể mặt của ngươi, lần này ta sẽ không so đo với đứa con bất hiếu này.
Lời nói này đúng là đẹp thật, không hổ là Vương thúc thúc kính yêu của ta. Lý Kỳ cười tới như hoa nở, thiếu chút nữa đã cho Vương Trọng Lăng một cái ôm thật chặt.
Đây là chuyện nhà của chúng ta, cha nể mặt mũi của người ngoài? Rốt cuộc ai mới là con gái của cha đây. Tần phu nhân có một kiểu cảm giác bị bán đứng sâu sắc.
Trương Trạch Đoan đều nhìn thấy hết, đột nhiên cười ha hả, chắp tay nói:
- Vương huynh, Xu Mật Sứ. Thật sự là chúc mừng, chúc mừng nha.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng đồng thời chắp tay đáp lễ, ăn ý vậy nha, thật sự là hết thảy đều không hề nói trước.
Tần phu nhân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức hai vai dựng thẳng lên rồi, chỉ có điều Vương Trọng Lăng cũng ở trong đó, nàng thật là có lý cũng nói không rõ nha, gấp đến độ dậm thẳng chân xuống, thiếu chút nữa đã làm mặt đất nứt ra rồi.
Vương Trọng Lăng biết thiên kim của mình da mặt mỏng, việc gì cũng có chừng có mực, ho khan vài tiếng, nói:
- Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta đi về trước, ồ, đúng rồi, Tam nương con đêm nay ở nhà ăn cơm tất niên hả?
Trương Trạch Đoan nghe được cả kinh, đã phát triển đến bước này rồi, cơm tất niên cũng không cần ăn ở nhà.
Tần phu nhân đối mặt Vương Trọng Lăng, không dám làm càn, khẽ cắn chặt răng, dùng âm thanh trầm thấp nói:
- Theo lời cha nói, nữ nhi nên đi đâu ăn cơm tất niên?
Vương Trọng Lăng ho hai tiếng, cho Lý Kỳ một ánh mắt khích lệ.
Lý Kỳ đáp lại một ánh mắt hết sức cố gắng.
Vương Trọng Lăng không đáp lời này, liếc mắt ra hiệu với Trương Trạch Đoan một cái.
Trương Trạch Đoan vội nói:
- Ta tiễn Vương huynh.
Hai người lập tức bước nhanh ra cửa.
Một luồng ánh sáng lạnh phóng tới, Lý Kỳ không khỏi rùng mình một cái, dang ra hai tay nói:
- Phu nhân, ta vô tội nha, hơn nữa ta còn đang giúp cô nữa.
Nếu như ngươi là vô tội, thiên hạ còn có người có tội sao. Trong lòng tuy thường nghĩ như vậy đấy, nhưng trong lòng Tần phu nhân cũng là bất đắc dĩ, nhấc chân đi vào bên trong.
- Phu nhân, chờ ta đã nào.
Lý Kỳ vội vàng đuổi theo.
Đi hai bước rồi, bước chân của Tần phu nhân đột nhiên chậm lại, quay đầu nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt hoang mang, nói:
- Lý Kỳ, tại sao cha ta muốn làm như vậy?
Lý Kỳ sửng sốt, cười nói:
- Rất đơn giản, sức hấp dẫn của quyền lực.
Tần phu nhân kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là cha vẫn muốn vào triều làm quan?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không cần thiết, cô suy nghĩ một chút xem, chỉ cần ông ấy lên làm người gánh vác của Mặc học này…
- Người gánh vác?
- Ồ, chính là ý chưởng môn nhân, như vậy thì Mặc sinh thiên hạ đều sẽ đều là học sinh của bọn họ, sau này nếu những học sinh này vào triều làm quan, vậy thì trên người ông ấy mặc dù không có chức quan gì hết, nhưng vẫn còn có thể được nhiều người ủng hộ, sự hấp dẫn này không phải ai cũng có thể dễ dàng kháng cự được.
Tần phu nhân trầm ngâm một lát, nói:
- Nhưng con đường này cũng không dễ đi a.
Lý Kỳ nói:
- Cuộc đời vốn dĩ đã không thể thuận buồm xuôi gió, cô nhất định phải cố gắng đi tranh thủ, kỳ thật Vương thúc thúc làm như vậy, cũng là suy nghĩ cho các cô, ông ấy nhiều tuổi rồi, chỉ cá nhân ông ấy mà nói, có cần thiết phải đi tranh giành mấy cái đó không, đến lúc nhắm mắt, cái gì đều là mây bay. Nhưng nếu như ông ấy không làm chút gì đó, vậy thì con cái của Vương gia các cô, tiền đồ sẽ là một mảng đen tối, kỳ thật Vương thúc thúc và Thái sư đều giống nhau, bọn họ đều là đang suy nghĩ cho đời sau, chứ không phải là bản thân bọn họ, cô nên thông cảm cho Vương thúc thúc, chứ không phải đi trách cứ ông ấy.
Người này bình thường nhìn điên điên khùng khùng đấy, nhưng hắn cũng thấu suốt hơn so với bất cứ kẻ nào. Trên Tần phu nhân mặt lộ ra một tia xấu hổ, ngoài miệng nói:
- Ai… ai nói ta trách cha ta.
- Vậy cô nổi cáu là đang trách ai?
- Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyên sinh tại thử sơn trung.
Không hiểu sao Tần phu nhân đột nhiên ném xuống một câu thơ này. Sau đó liền đi lên phía trước.
- Ngâm ẩm? Đây không phải điểm mạnh của ta nha.
Lý Kỳ sửng sốt, lại đọc thầm một câu, bừng tỉnh đại ngộ, la lớn:
- Không lẽ cô lại là đang trách ta à.