BẮC TỐNG PHONG LƯU

Tư Pháp Viện.

- Buông tay, buông tay, nể mặt chút được không, tốt xấu gì ta cũng là Cao Thanh Thiên đỉnh đỉnh đại danh, hơn nữa, mấy nam nhân lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, ta đi, ta đi không phải được rồi sao.

- Ca ca, làm sao bây giờ? Bọn họ có lạm dụng tư hình với chúng ta không nha?

- Bọn họ dám, bản Nha nội là nghĩa đệ của Hoàng thượng.

- Nhưng ngay cả Lý đại ca bọn họ cũng dám bắt.

- Đó là tự bản thân Lý Kỳ vô dụng, sao có thể đánh đồng với bản Nha nội chứ. Yên tâm đi, có ca ca đây sẽ không có gì đâu.

Cao Nha nội ngẩng đầu, nghĩa khí ngất trời nói.

Hồng Thiên Cửu nhìn Cao Nha nội mang gông xiếng, còn có hai sai nha cao to lực lưỡng sau lưng gã, trong mắt hiện vẻ sầu lo.

- Hả? Đây không phải là đường đến phòng giam nha! Ta chưa từng đi qua nha, rốt cuộc các ngươi định dẫn bọn ta đi đâu vậy? Lẽ nào các ngươi muốn giết người diệt khẩu.

Đi được nửa đường, Hồng Thiên Cửu đột nhiên ngừng lại, nhìn trái nhìn phải.

- À, Cao Thái úy có chút giao tình với Viện trưởng của chúng ta, vì vậy Viện trưởng đã dặn dò, phải dọn một gian nhà lao sạch sẽ cho hai vị ở.

Cao Nha nội đắc ý nói: - Có nghe không, có nghe không, nhà lao sạch sẽ chút.

Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Chẳng phải vẫn ngồi tù sao.

- Ta không tự do a, mất tự do a, thương tâm đau lòng ta rơi lệ a!

Lý Kỳ nằm trên giường, vắt chân, hai mắt vô thần. Bị giam một hai ngày, hắn còn cảm thấy trộm được thời gian nhàn rỗi phù du, nhưng thời gian lâu dần, hắn càng lúc càng cảm thấy nhàm chán, thở dài nói: - Thật nhàm chán, mẹ nó, lão tử vì nước vì dân, cho dù ngươi không mang hai cô gái đến làm ấm chăn cho ta, tốt xấu gì cũng mang hai người đến nói chuyện với ta nha. Ông trời à, cầu xin ông ban cho ta hai người có thể nói chuyện đi, yêu cầu của ta không cao, là nam cũng được mà.

Vừa dứt lời, chợt nghe được phịch một tiếng, cửa bị đẩy ra từ phía ngoài, Lý Kỳ còn chưa phản ứng lại, chợt cảm thấy trước mắt nhoáng lên, hai thân ảnh bay vào.

- Oa sặc! Sẽ không linh nghiệm như vậy chứ!

- Ai ui!

- Ai ui!

Hửm? Thanh âm này nghe có chút quen thuộc, Lý Kỳ định thần nhìn xuống đất, kinh hô: - Là các ngươi?

- Lý đại ca (Lý Kỳ)?

Người tới chính là một đội cực phẩm trong đám dở hơi Cao Nha nội, Hồng Thiên Cửu.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.

Đây là tình huống gì?

Qua hồi lâu, ba người đồng thời nói: - (Sao các ngươi đến đây?) Sao ngươi ở đây?

Ba người lại sửng sốt.

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Vì sao ta ở đây, lẽ nào các ngươi không biết sao?

Cao Nha nội vội vàng nói: - Hình như không đúng nha.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Cái gì không đúng?

Cao Nha nội nói: - Người bên ngoài đều nói ngươi đang chịu khổ hình ở Tư Pháp Viện, bị nhốt trong phòng giam vừa thối vừa bẩn, bị đánh đến thương tích đầy mình, nhưngnhưng sao ngươi có thể ở trong cùng phòng giam với bản Nha nội chứ.

- Làm ơn, là ta tới trước được không. Ta là tội phạm cao cấp, đương nhiên phải giam giữ một mình.

- Tội phạm cao cấp?

Hồng Thiên Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, nói: - Lý đại ca, huynh thật lợi hại.

Việc này thì có gì lợi hại? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Hồng Thiên Cửu, thầm nghĩ, đầu óc tiểu tử này trước nay đều không bình thường lắm, lại hỏi: - Đúng rồi, các ngươi đến thăm ta sao?

Cao Nha nội đảo mắt, vừa gật đầu mấy cái, còn chưa kịp há miệng thì Hồng Thiên Cửu liền lắc lư cái đầu nói: - Bọn đệ bị bắt vào.

Lần này đến lượt trên trán Cao Nha nội hiện lên ba vạch đen, nói: - Sao đệ lại nói ra.

Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Huynh cho rằng giấu được sao?

Có kỳ quặc, vẻ mặt Lý Kỳ nhiều chuyện nói: - Này, rốt cuộc là chuyện gì, mau nói ra nghe thử?

Hồng Thiên Cửu đầu tiên là nghiêng mắt liếc nhìn Cao Nha nội, sau đó mới nói: - Chuyện là như vầy, hôm qua đệ và ca ca hai người đến Tướng Quốc Tự chơi, nhưng trên đường gặp được mấy tên khiêu khích chúng ta

- Khiêu khích?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Trên mảnh đất một mẫu ruộng ba phần đất Biện Lương này, còn có người dám khiêu khích hai người các ngươi. Ngươi xác định là bọn họ chọc các ngươi trước? Hay là đối phương căn bản chính là người mù?

Hai tên tiểu bá vương Cao Nha nội, Hồng Thiên Cửu đi trên đường, người khác đều vòng đường mà đi, không ngờ lại có người dám khiêu khích bọn họ, quả thật là không thể tin nổi.

Hồng Thiên Cửu liếc nhìn Cao Nha nội nói: - Việc này còn không phải do ca ca sao.

- Lại trách ta? Cao Nha nội đột nhiên trở nên kích động dị thường, cúi đầu dậm chân, mặt đầy ủy khuất nói: - Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì, là mấy tên kia không có mắt được chứa, ta đã nhường nhịn khắp nơi rồi.

Ngươi nhường nhịn khắp nơi, gạt ai hả. Lý Kỳ nói:

- Này này này, Nha nội, trước tiên ngươi đừng kích động, rốt cuộc là chuyện gì?

Cao Nha nội nói: - Ta căn bản không làm gì cả, chỉ là nhìn thấy một phụ nhân dáng vẻ khá đẹp, thế là ta giống như ngày thường, đi tới hỏi phụ nhân kia phương danh, tuổi xuân, nhà ở đâu, trong nhà còn có tỷ tỷ muội muội không, việc này chẳng phải rất bình thường sao.

Việc này bình thường chỗ nào? Lý Kỳ gẫu đầu ừ một tiếng, nói: - Sau đó?

- Sau đó phụ nhân kia đột nhiên la to lên, còn nói ta khinh bạc nàng ta gì đó. Cao Nha nội nói đến nhảy dựng lên, nói: - Nhưng Lý Kỳ ngươi cũng biết, bản Nha nội là tình thánh, sao lại làm loại chuyện này, ta lớn đến chừng này còn chưa từng khinh bạc bất cứ ai.

- Phụt!

Lý Kỳ thật sự không nhịn được, bật cười phụt một tiếng ra.

Cao Nha nội liếc mắt nhìn, u oán nhìn Lý Kỳ nói: - Thế nào? Ngay cả ngươi cũng không tin ta?

- Không phải, không phải. Lý Kỳ tò mò nói: - Không biết Nha nội giải thích chữ khinh bạc thế nào vậy.

Cao Nha nội nói:

- Chắc chắn là phải nằm trên giường, cởi hết y phục ra thì mới có thể tính là khinh bạc.

Làm ơn, đó không phải là khinh bạc, là cưỡng gian. Lý Kỳ gật đầu nói: - Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi.

Hồng Thiên Cửu hừ nói: - Ca ca, huynh còn giảo biện gì chứ. Nếu huynh không động tay động chân trước, phụ nhân kia sao lại kích động như vậy. Hôm qua trên Tư Pháp Viện, phụ nhân kia nói huynh đưa tay sờ ngực nàng ta, xung quanh còn có mấy người nhìn thấy nữa.

Cao Nha Nội phẫn nộ nói: - Ta nói mấy vạn lần rồi, đó là vu oan, ta sao có thể làm loại chuyện đó được. Lý Kỳ, ngươi nói có phải không?

- Việc này

Lý Kỳ cười gượng mấy tiếng, người khác thì ta không tin, nhưng Cao Nha nội ngươi, ừ, nhất định là như vậy, nói: - Nha nội, vậy ngực lớn không?

- Cũng không nhỏ. Cao Nha nội nói đúng sự thật.

Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài.

Hồng Thiên Cửu vội nói: - Ca ca, vậy là huynh thừa nhận.

Cao Nha nội hừ nói: - Ta thừa nhận cái gì, bản Nha nội là tình thánh, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra, cần gì phải sờ.

Xem và sờ có thể là một chuyện sao. Lý Kỳ làm sao tin tưởng, nói: - Tiểu Cửu, đệ không nhìn thấy sao?

Hồng Thiên Cửu nói: - Đệ đang xem náo nhiệt ở đối diện, cũng không nhìn thấy.

Lý Kỳ nói: - Vậy sau đó.

Cao Nha nội nói:

- Sau đó có mấy tên đui mù bước ra bênh vực kẻ yếu, nói bản Nha nội trêu ghẹo phụ nữ nhà lành. Bản Nha nội trong cơn giận dữ, liền đánh nhau với bọn chúng.

Hồng Thiên Cửu nói: - Đệ thấy ca ca đang bị người ta đánh, liền vội vàng xông lên giúp đỡ.

Cao Nha nội hai tay chống nạnh, nói: - Tiểu Cửu, ta bị người khác đánh bao giờ, đó là quần ẩu được chưa.

- Nhưng khi đệ đến, ca ca đang nằm dưới đất mà.

- Ta nằm dưới đất là vì như thế ta có thể chuyển sang dùng chân đá họ, đây là chiêu thức mà ta mới phát minh ra, gọi là Càn khôn đại na di.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hô: - Càn khôn đại na di?

Cao Nha nội ha ha nói: - Thế nào? Lợi hại không?

- Lợi hại, lợi hại.

Lý Kỳ vuốt mồ hôi lạnh, thầm nói, xem ra không chỉ một mình ta thích sao chép Kim gia gia nha! Lại nói: - Tiếp tục, tiếp tục.

Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Đệ vừa mới đá lăn một người, còn chưa đã ghiền thì đột nhiên một đám sai nha xông lên, bắt lại toàn bộ chúng ta, sau đó đều đưa đến Tư Pháp Viện. Đến Tư Pháp Viện rồi, phụ nhân kia nói ca ca khinh bạc nàng ta, hơn nữa mấy tên điểu nhân kia đều nói chính mắt nhìn thấy, sau đó chúng ta đến Đại Lý Tự nhận phán quyết.

Nói tới đây trong mắt y đột nhiên sáng lên, nói: - Nhưng cái khác khoan hãy nói, Đại Lý Tự phán quyết thật thú vị, hai bên đều cho mình là phải, tranh đến bất diệc nhạc hồ, không may là cuối cùng chúng ta vẫn thua, lần sau đệ nhất định phải thắng.

- Ừ?

Trong lòng Lý Kỳ rất buồn bực, nghe ngươi nói vậy, hình như thật sự rất quang vinh nữa, nói: - Vậy Đại Lý Tự phán quyết thế nào?

Hồng Thiên Cửu nói: - Ngồi tù mười ngày.

- Mười ngày?

- Ừ, có gì không ổn sao?

- Hả?

Lý Kỳ thì thào lẩm bẩm, sẽ không trùng hợp thế chứ, ta vừa hay còn lại mười ngày, lẽ nào lại hỏi:

- Trước đó ngươi nói đột nhiên có một đám sai nha xông đến?

Hồng Thiên Cửu gật đầu nói: - Có hơn mười người, khi đó dọa đệ giật mình.

Lý Kỳ cau mày nói: - Nha nội, ngươi thật sự không sờ?

Cao Nha nội nói: - Thật sự mà, ta dám thề với trời, ta không phải tên điên mà sờ ngực nữ nhân trên đường. Ta có nhiều nữ nhân như vậy, không phải chưa từng sờ qua, nhưng phụ nhân nhân thật đáng giận, cứ kiên quyết nói ta sờ nàng ta, ta còn bồi thường năm mươi quan cho nàng ta. Nàng ta rõ ràng là cố ý đòi tiền, ta cũng hoài nghi những người kia có phải cùng một phe với nàng ta không.

Vậy thì đúng rồi, chắc chắn là Hoàng thượng thấy ta nhàm chán, thế là sắp xếp hai người này đến đây ở cùng ta. Ha ha, vậy cũng không tệ, Lý Kỳ nghĩ đi nghĩa lại, vui mừng hớn hở mà cười.

Cao Nha nội hồ nghi nói: - Ngươi cười cái gì?

- Không, không có gì?

Lý Kỳ thuận miệng nói: - Đáng tiếc là không có bài, bằng không ba người chúng ta có thể chơi đánh bài.

Hồng Thiên Cửu đột nhiên la to lên: - Đại ca, có nha. Lý Viện trưởng nói sợ chúng ta nhàm chán, còn tặng một bộ bài tú lơ khơ cho chúng ta nữa. Nói rồi y vội vàng móc một bộ bài tú lơ khơ mới tinh từ trong lòng ra.

- Oa oa oa, lần này thật sự là rất nhân đạo nha.

Lý Kỳ sáng bừng mắt, đoạt lấy bộ bài, vung tay lên nói: - Đến đến đến, ngồi xuống đi, chúng ta chơi mấy ván.

Hai tên dở hơi này không phải là người hay suy nghĩ, đã đến rồi thì ngồi xuống, chuyện phiền não lập tức ném ra sau đầu, đều vây quanh bàn nhỏ mà ngồi xuống.

Hồng Thiên Cửu đột nhiên nói: - Đại ca, nhưng chúng ta đều không mang theo tiền, chỉ đánh mà không có phạt, không vui tí nào.

- Ừ, có lý.

Lý Kỳ gật đầu, đảo đôi mắt, hắc hắc nói: - Cách cũng không phải là không có, chỉ sợ các ngươi không dám làm.

Cao Nha nội hừ nói: - Ngươi đừng có xem thường người khác thế, ngươi nói ra là được.

- Ha ha

Đêm đó, khi đêm dài vắng người.

Lý Kỳ ngồi trên giường ngâm chân, thật thoải mái nha.

Mà hai tên dở hơi Hồng Thiên Cửu, Cao Nha nội đều nép bên ghế, u oán nhìn Lý Kỳ.

"Rào rào" một tiếng, Lý Kỳ giơ chân lên.

Cao Nha nội cả giận nói: - Ngươi sẽ không bảo bọn ta giúp ngươi lau chân chứ.

Ừm, việc này hình như có chút quá đáng, làm người nên chừa đường lui, ngay sau còn gặp lại. Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Sao có thể chứ. Nói xong tự hắn lau sạch chân, chỉ vào nước rửa chân dưới chân.

Cao Nha Nội nhìn Hồng Thiên Cửu, hất đầu lên.

Hồng Thiên Cửu không làm, nói: - Ca ca, nước rửa chân này là đệ múc bưng đến, chuyện đổ nước rửa chân đương nhiên do huynh làm.

Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Ngươi bảo ca ca ta đổ nước rửa chân.

Hồng Thiên Cửu nói: - Có chơi có chịu.

- Ta không đổ.

Lý Kỳ nói: - Xem ra ngươi muốn trốn nợ nha, vậy được, tự ta đổ, ngày mai đừng bảo ta đánh bài.

Cao Nha nội vội la lên: - Vậy sao được, chúng ta hầu hạ ngươi một đêm rồi, rửa chén, dọn cơm, múc nước rửa mặt, nước rửa chân đều do chúng ta làm, sao ngươi có thể thắng mà không chơi tiếp chứ.

Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi đổ hay không đổ?

- Đổ thì đổ, nhưng phải nói trước, không cho các ngươi nói ra ngoài.

- Ngươi yên tâm, chút việc chuyên nghiệp đó Lý Kỳ ta vẫn có.

Cao Nha nội ra sức gãi đầu, do dự hồi lâu, mới bưng nước rửa chân ra ngoài đổ đi. Đơi khi quay về phòng thì phát hiện Lý Kỳ đã nằm xuống, nói: - Này này này, chúng ta ngủ ở đâu?

Lý Kỳ nghiêng người sang bên, đưa tay chỉ xuống đất.

- Có ý gì?

Hồng Thiên Cửu run rẩy nói: - Ca ca, lẽ nào huynh đã quên, chỉ có người thắng mới có tư cách ngủ giường.

Cao Nha nội xoa tay, xoa tay, nịnh nọt nói: - Lý Kỳ, giường này rất lớn nha.

Lý Kỳ ngáp một cái, thản nhiên nói: - Xin lỗi, ta không có thói quen ngủ với nam nhân, các ngươi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm hầu hạ ta rời giường nữa.

Lúc nói chuyện, hắn dựng thẳng hai vai, cố gắng để bản thân không bật cười ra tiếng, thầm nói, thật sự quá sung sướng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi