BẮC TỐNG PHONG LƯU

Lý Kỳ cười khổ đáp: - Thì ta cũng chỉ còn cái miệng là dám khoe mẽ trước mặt cô thôi.

Tần phu nhân buột miệng hỏi: - Thế vừa rồi ngươi định làm gì? Vừa nói xong, nàng chợt thấy hối hận.

- Thì muốn nắm tay nàng thôi!

Lý Kỳ nói rồi đột nhiên chộp lấy bàn tay nõn nà của Tần phu nhân, nắm chặt nói:

- Giống như thế này này.

Tần phu nhân ngây người một lúc, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải một lúc sau nàng mới có phản ứng, đoạn mau chóng muốn rụt tay lại, nhưng lần này Lý Kỳ sao có thể buông tha, liền nói: - Tam Nương, nếu như lần này ta buông tay ra, ta cũng không dám chắc lần sau có còn can đảm nắm tay nàng không nữa. Nàng biết đó, về mặt này ta thực sự rất xấu hổ.

Tần phu nhân hừ một tiếng, nói: - Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba chắc, mau buông ra, nếu mà để người khác nhìn thấy thì con ra thể thống gì.

- Nhìn thấy thì nhìn thấy, thế thì sao nào.

Kì lạ? Nàng chỉ cửa quậy một lúc, ai ô, có kịch hay rồi. Lý Kỳ nắm chặt lấy tay Tần phu nhân nói vẻ ăn vạ: - Tam Nương, nàng nói không sai, cho dù nàng có từ chối 99 lần, thì tới lần thứ 100 ta vẫn nắm lấy tay nàng, hơn nữa, ta vốn định từ từ chinh phục nàng, cho nàng thời gian để suy nghĩ kĩ, nhưng ta lại nghĩ, nếu như lần này quân Kim đánh tới thật, thì dù có sinh tử thắng bại, ta e là cũng không còn cơ hội nắm tay nàng nữa. Nếu thực sự là như vậy, thì ta sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mặc dù chưa hề xảy ra, nhưng cũng đã nhắc nhở ta, có trời mới biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ta thì không muốn phải tiếc nuối gì cả, ta cũng không ép nàng lập tức phải làm thê tử của ta, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta có thể yêu nhau trước đã.

Tiếc nuối? Tần phu nhân nghe xong thoáng sửng sốt, đôi lông mày lá liễu dồn vào giữa áp sát lại với nhau, trông vô cùng khó xử.

Lý Kỳ mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng, nhưng cũng cảm thấy được nàng đang vô cùng khó chịu, trong lòng thở dài, xem ra ta vẫn vội quá. Đoạn ồ một tiếng, nói: - Tay nàng run mạnh quá, chẳng phải là muốn đánh ta đó chứ? Thôi, chúng ta mau lên xe ngựa về thôi, có Mã Kiều bên cạnh, ta sẽ yên tâm hơn chút.

Nói rồi buông tay Tần phu nhân với một vẻ lưu luyến.

Tần phu nhân đột nhiên cảm thấy hơi ấm nơi bàn tay chợt biến mất, hơi sững người lại, quay đầu đi trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới khẽ giọng nói: - Đi thêm một lúc nữa.

- Nàng không đánh ta đấy chứ? Lý Kỳ chột dạ hỏi.

Tần phu nhân không thèm để ý tới hắn, mà tiếp tục bước về phía trước.

Chuyện gì vậy? Lẽ nào muốn tuyệt giao với ta, không thể nào chứ, chỉ là sờ tay thôi mà, ta còn nhìn cả nửa ngực ngươi rồi ý chứ. Lý Kỳ dù sao cũng đã làm một việc trái với lương tâm, trong lòng cảm thấy chột dạ, hắn liền cố sốc lại tinh thần rồi mới dám bước tới.

Tần phu nhân cúi đầu im lặng không nói gì, hai người cứ đi như vậy chừng trăm bước, đột nhiên Tần phu nhân khẽ nói: - Lý Kỳ.

- Ừ?

Lý Kỳ chợt thấy trong lòng có một cảm giác căng thẳng lạ thường, hắn cảm thấy rất hối hận. Nếu như Tần phu nhân một câu cự tuyệt hắn, thì quả là hắn cũng chẳng còn dũng khí mà nắm lấy tay nàng thêm lần nữa, bởi vì trong tình yêu còn có cả sự tôn trọng.

- Thực ra---

Tần phu nhân dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: - Thực ra cái sự tiếc nuối mà ngươi nói, cũng đã xuất hiện trong ta mấy lần. Lần thứ nhất là khi phu quân qua đời, còn ta thì chưa kịp sinh ra người nối dõi cho Tần gia.

Lần thứ hai là khi ngươi bị thích khách nước Kim ám sát, bị đánh rơi xuống sông Biện, sống chết không hay, còn ta thì cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.

Lần thứ ba xuất hiện khi chúng ta bị nhốt ở Hồ Tây, suýt thì mất mạng, khi ta ở bờ sông thấy ngươi không rõ sống chết thế nào, ta cũng đã có ý nghĩ không thể tiếp tục sống được nữa, nhưng ta cũng không rõ, cái ý nghĩ đó xuất phát từ việc lấy mạng đền mạng, hay là---hay là xuất phát từ nguyên nhân khác.

Lần thứ tư chính là khi ngươi tới Yên Vân, khi ta nghe phụ thân nói là ngươi đi lần này là bởi quân Kim có khả năng nam hạ một lần nữa. Lúc đó ta đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng càng nghĩ thì ta càng cảm thấy tiếc nuối, cũng có thể như ngươi nói, nếu như ta dũng cảm thêm chút nữa dấn một bước về phía trước, thì sẽ không phải cảm thấy tiếc nuối nữa.

Vào thời khắc đó, ta rốt cuộc đã hiểu được vì sao lại có cảm giác tiếc nuối đó, ta còn cầu nguyện ông trời phù hộ ngươi bình an quay về.

Tuy nhiên, khi vừa rồi ta gặp lại ngươi, ta lại trở nên vô cùng khó xử.

Khi nói những lời này, mặc dù giọng nói của nàng có chút run rẩy, nhưng cũng tràn đầy tình cảm, có thể thấy là thực sự xuất phát từ nội tâm, hơn nữa nàng một hơi nói hết, đến giờ vẫn còn thở dốc, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng rằng, sau khi nói xong, cả con người nàng đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực ra khi nàng vẫn còn là thiếu nữ, nàng là một con người vô cùng dũng cảm theo đuổi tình yêu, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Lý Thanh Chiếu, chỉ là về sau, cái chết bất đắc kì tử của Tần Mặc đã ảnh hưởng quá lớn đến nàng, thậm chí còn khiến nàng tâm tàn ý lạnh, tự coi mình như một kẻ đen đủi vậy.

Cho tới khi Lý Kỳ xuất hiện, nàng mới dần dần tìm lại được Vương Dao ngày nào.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ được nghe Tần phu nhân thổ lộ nỗi lòng, nhưng sao hắn không thể nào vui lên nổi, liền hỏi: - Là bởi Tần Mặc phải không?

Tần phu nhân gật đầu nói: - Ngươi nói đúng một nửa, đúng là mỗi khi nghĩ tới ngươi, là ta luôn thấy áy náy với phu quân, ta cảm thấy chính ta đã phản bội huynh ấy, lúc đầu là do ta muốn được gả cho huynh ấy, ta chưa bao giờ hối hận về việc đó, có kết cục như ngày hôm nay, ta chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, nhưng vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó là nếu như phu quân qua đời, ta lại đi lấy người khác, thử hỏi dạng nữ nhân đó thì đáng để ai yêu chứ?

Quả nhiên là vậy. Lý Kỳ thở dài một tiếng, nói: - Đây đúng là một chỗ bế tắc, nếu như ta biết đáp án thì đã sớm nói với nàng rồi.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Ngươi đã sớm đoán ra?

- Chỉ là phỏng đoán, nhưng không dám khẳng định. Lý Kỳ lắc lắc đầu.

Tần phu nhân thở dài nói: - Nếu như vừa rồi ngươi nói muốn ta làm thê tử của ngươi, thì ta chắc chắn sẽ từ chối.

Lý Kỳ nghe tới đó, trong lòng lại trở nên nhẹ nhõm, liền cười nói: - Tam Nương, nếu như nàng đã quyết định kiếp này không gả cho người khác, ta cũng sẽ tôn trọng nàng, thực ra ta vô cùng thấu hiểu nỗi khổ tâm này của nàng, bởi vì ta cũng đã từng trải qua.

Tần phu nhân tò mò hỏi: - Ngươi cũng từng trải qua?

Lý Kỳ ừ một tiếng rồi nói: - Nhưng ta không muốn nói nhiều về vấn đề này, bởi vì những gì đã qua thì qua rồi, ta không phải là người thích ngoái đầu lại nhìn cho lắm.

Hắn không nói, Tần phu nhân cũng không hỏi thêm nữa, cũng giống như Lý Kỳ xưa nay chưa từng uống rượu vậy, chỉ hỏi: - Vậy thì ngươi lựa chọn thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi