BẮC TỐNG PHONG LƯU

Sau khi ký kết quyết định tạm gác lại tranh luận và làm xong các chỉ đạo, Lý Kỳ liền chuần bị về kinh.

Đúng vậy, chiến tranh ở nơi đây vẫn đang diễn ra, dù là Tây Vực hay vương triều Đông Khách Lạt Hãn, khói lửa chiến tranh còn đang bao phủ, nhưng thế thì đã sao, nhiệm vụ của Lý Kỳ đã hoàn thành xong, ở lại đây cũng chẳng có ích lợi gì, nói đến việc đánh trận, Ngô Giới còn giỏi hơn hắn.

Hơn nữa, đây chẳng qua là 1 góc trong chiến lược của Đại Tống, thân là Xu Mật Sứ hắn phải lấy đại cục làm trọng, không thể ở cố định 1 nơi, Lý Kỳ cũng chả phải gà mẹ, chuyện vặt vãnh nào cũng chăm chút xử lý, đó không phải là tính cách của hắn, theo đuổi lợi ích lớn nhất mới chính là mục tiêu của hắn, nếu cái ích lợi hấp dẫn hắn ở lại ít đi hoặc không còn nhiệm vụ quan trọng thì hắn sẽ không chút do dự quay gót bỏ đi.

Cùng với sự đưa tiễn của Ngô Giới và các tướng sĩ, đoàn người của Lý Kỳ ra khỏi thành Sơ Lặc dọc theo vùng Hà Hoàng trở về.

- Sao rồi, đang lo cho Gia Luật Đại Thạch à?

Lý Kỳ nhìn Gia Luật Cốt Dục không tự chủ mỗi bước mỗi quay đầu nhìn lại.

Gia Luật Cốt Dục thu hồi tầm mắt, tươi cười: - Đại Thạch lớn rồi, đã không cần muội lo, chắc là muội còn chút vướng bận thôi.

Lý Kỳ cười nói:

- Cũng đúng, người thân ở xa khó tránh có chút vướng bận.

Gia Luật Cốt Dục cười khẽ: - Muội đâu có yếu đuối như huynh nghĩ, chỉ là lâu rổi không gặp người thân, lần này gặp đột nhiên có chút lưu luyến thôi, mấy ngày nữa là hết thôi mà.Ủa mà giờ chúng ta về kinh sao?

Lý Kỳ lắc đầu: - Chưa, ta còn phải đi 1 nơi nữa.

Gia Luật Cốt Dục hỏi: - Nơi nào?

- Thiên đường của nữ nhân.

Bên bờ tây sông Tháp Lý Mộc, Trang Tường nhìn theo bóng lưng dần đi xa của đoàn người Lý Kỳ không khỏi cảm khái: - Giờ ta đã biết tại sao Xu Mật Sứ còn trẻ như vậy nhưng lại có địa vị không ai thay thế được trong lòng các binh sĩ Đại Tống chúng ta rồi, người này thực sự quá tỉnh táo, ở cùng hắn cho dù tình hình có tồi tệ tới mức nào đi chăng nữa dường như vẫn không cảm thấy chút hoang mang nào.

Ngô Giới cười nói: - Ngươi nhìn thấy được cũng chỉ là 1 góc núi băng mà thôi, Xu Mật Sứ tuy không biết nhiều về đánh trận nhưng hắn biết dùng người, mục đích chính trị của hắn rất rõ ràng, hắn biết làm thế nào có lợi nhất cho bản thân, đây là điểm mạnh không ai bằng của hắn, tỉnh táo ư?Ha ha, ngươi quên rồi sao, hắn là quỷ kiến sầu.Đến khi hắn không còn tỉnh táo thì chắc chắn có người gặp nạn rồi.

Trang Tường mỉm cười nói: - Tuy ta và Xu Mật Sứ làm việc với nhau không lâu nhưng mấy ngày nay ta đúng là được lợi không ít, từ hắn ta học được thế nào là cầu phú quý trong nguy hiểm.

Đông Nữ Quốc

Một bộ lạc thần thánh cổ xưa, trong truyền thuyết thần bí xuất hiện từ khoảng thế kỷ 6, 7. Sau khi Tùng Tán Can Bố thống nhất vùng Thổ Phiên, họ đi đến vùng đất này.Những năm gần đây, cùng với sự tan rã của Thổ Phiên, chính quyền tôn sùng phụ nữ này dần dần hình thành.Vì vị trí địa lý của Đông Nữ Quốc không có gì nổi bật, rất ít người qua lại nơi đây nên làm cho họ trở nên thần bí.

Vì Thổ Phiên còn đang chìm trong chiến tranh nên Lý Kỳ không dám cường hoành băng ngang qua Thổ Phiên, bọn họ đành đi từ vùng Hà Hoàng vòng qua Đông Nữ Quốc.

Thấm thoắt mấy ngày, mấy người Lý Kỳ cuối cùng đã đến được Khang Duyên Châu - đại bản doanh của Đông Nữ Quốc.

Vừa vào thành, cảm giác đầu tiên của Lý Kỳ chình là như trở lại kiếp trước. Khắp nơi đều là lầu cao, cao nhất lên tới 6 tầng, còn cao hơn cả Phàn Lâu. Thật ra kiểu lầu này Lý Kỳ đã thấy qua, chính là tháp canh gác mà chỉ Tạng tộc mới có.

Ở vùng Trung Thổ đến nay còn hiếm thấy kiến trúc lầu cao, mọi người phần lớn chỉ coi trọng kiểu dáng phong cách. Vì thế Lý Kỳ đang nghĩ bắt vài tên thợ xây về xây mấy tòa lầu cao như thế này ở Trung Thổ, chẳng phải là rất oai phong sao!

- Phu quân, huynh xem nơi này thật kỳ quái.

Gia Luật Cốt Dục nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy người đi đường tuy có nam có nữ, nhưng lại là nam đánh xe, nữ nhân ngồi đường hoàng trên xe hơn nữa không có bất cứ che giấu nào, xe ngựa hoàn toàn theo kiểu lộ thiên. Càng khoa trương hơn khi có tới 3, 4 nam nhân đi theo 1 nữ nhân, nam nhân nào cũng đều mang vẻ nịnh nọt, nữ nhân thỉnh thoảng còn vuốt ve mặt nam nhân đùa giỡn.

Nam cong lưng cúi người, nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, tương phản quá lớn đi.

Mã Kiều cúi đầu thở dài không dứt, đối với người Tống thì đây thật là làm tổn hại thuần phong mỹ tục thường thức.

Lý Kỳ nào cần nàng nhắc nhở, đôi mắt lanh lẹ sớm đã nhìn loạn 4 phía. Cảm giác nguyên con đường đầy nữ nhân này thật là quá đã, có chút tiếc là những nữ nhân này nhan sắc đều bình thường, không có gì nổi bật, nhưng nói đi nói lại 1 số dáng người trước lồi sau lõm cũng rất tuyệt a, ngoài miệng hớn hở: - Giờ chẳng phải là thú vị hơn sao? Hắn hắc hắc cười nói: - Cốt Dục, hay là chúng ta cũng học tập người ta, ta làm nam thiếp của muội luôn, chịu không?

Gia Luật Cốt Dục quái dị nhìn Lý Kỳ như muốn nói, huynh lại còn thích cái kiểu này à?Lắc đầu nói:

- Nhưng ta làm không được.

Lý Kỳ có chút thất vọng, người chủ động như hắn cũng muốn nếm thử cảm giác bị chúng nữ ăn đậu hũ. Đột nhiên cái mũi co lại vài cái, mắt liếc về cái quầy hàng nhỏ bên trái, mắt hắn sáng lên bước nhanh qua đó.

Gia Luật Cốt Dục, Mã Kiều mấy người thoáng sửng sốt, vội vàng đi theo.

Đến trước quầy hàng chỉ thấy mặt trên phủ 1 tấm vải trắng, trên đó có ít thịt khô nhìn rất đặc biệt, không giống như thịt ở Trung Nguyên, mặt ngoài không có dầu, màu trắng của mỡ, hay đỏ bóng của thịt nạc nhưng lại có cảm giác hơi giống chân giò hun khói.

Lý Kỳ hăng hái dạt dào đến chỗ chủ quán đang cúi đầu đảo cái gì đó hỏi:

- Này, chủ quán, thịt này bán thế nào?

Chủ quán ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt hắn xanh lét.

- Má ơi! Thanh Diện Thú Dương Chí?

Lý Kỳ sợ tới mức nhảy lùi lại, nói: - Chủ quán, ngươi bao lâu chưa rửa mặt vậy, mặt mốc luôn rồi kìa.

Gia Luật Cốt Dục vốn là dân tộc thiểu số, nói: - Phu quân, mốc đâu mà mốc, y chỉ là sơn 1 loại thuốc màu lên mặt thôi.

- Hả?

Lý Kỳ lại cẩn thận nhìn kỹ càng xung quanh, phát hiện có không ít nam nhân sơn mặt màu xanh, hắn nãy giờ chỉ ngó tới mỹ nữ nên đúng là không để ý đến đặc điểm này. Thầm nghĩ, vụ gì thế này? Rồi lại giơ ngón cái lên với chủ quán: - Này, huynh đệ, mặt của ngươi đúng là màu sắc sặc sỡ nha!

Gia Luật Cốt Dục nghe được phì cười 1 tiếng, lại vội vàng mím chặt môi lại.

"......"

Chủ quán hoa chân múa tay nói 1 tràng, Lý Kỳ chẳng hiểu gì hết không khỏi nhìn về mấy người Gia Luật Cốt Dục.

Nhưng mọi người đi theo đều lắc đầu rối rít.

Rồi xong! Quên mang theo phiên dịch rồi, ta còn tưởng thởi buổi thịnh hành tiếng Hán, người nước ngoài không biết nói cũng hiểu được 2, 3 câu chớ. Lý Kỳ quệt mồ hôi, không dám lại hỏi những vấn đề phức tạp nữa, 1 tay cầm 1 miếng thịt khô lên hỏi: - Chúng tôi, mua thịt, you knows?

Lần này chủ quán kia dường như nghe hiểu rồi, hai tay đẩy ra bên ngoài, hình như muốn nói các ngươi cứ việc mua thôi.

Trời, ai ngờ về thời cổ đại rồi mà tiếng Anh vẫn xài được, má ơi. Lý Kỳ thầm mắng 1 câu, móc 1 thỏi bạc từ trong túi ra nói: - Look, look, đây là bạc, có thể mua được bao nhiêu?

Chủ quán kia lại hoa chân múa tay thêm 1 tràng.

Lý Kỳ hoàn toàn chả hiểu cái kiểu ngôn ngữ bằng tay chân này là như thế nào, cũng chả thèm nghĩ tới, đặt bạc trước mặt chủ quán, nói: - Đây là của ngươi, ta lấy thịt, đủ thì nói, hiểu không?

Chủ quán kia cầm lấy bạc, dùng sức gật đầu.

Hiểu được là tốt rồi!

Lý Kỳ trực tiếp bốc 1 nắm thịt để vào túi đồ ăn của mình, sau đó lại làm 1 tư thế bốc lấy, chủ quán vẫn gật đầu mạnh.

Vì thế Lý Kỳ lại bốc 1 nắm vào trong túi đồ ăn, sau đó lạ bốc 1 nắm, thấy cũng đủ rồi liền làm 1 dấu hiệu tay ok, nói: - Thanh diu!Thanh diu.

Nói xong chuẩn bị đi thì chủ quán đột nhiên kéo lại cổ tay Lý Kỳ.

Đám người Mã Kiều khẩn trương vây lại đây nhưng lại thấy chủ quán kích động nói gì đó, dường như không có ác ý nên cũng không có động thủ.

- what?

Lý Kỳ dùng sức kéo tay lại, bắt đầu kích động diễn tả abc.

Nhưng lần này hình như không dùng được, chủ quán vẫn là kích động gọi loạn lên.

Chẳng lẽ là không đủ tiền?

Lý Kỳ đánh 1 ánh mắt cho Mã Kiều, Mã Kiều lại đưa ra 1 thỏi bạc.

Chủ quán nhìn thỏi bạc, chẳng những không nhận ngược lại có vẻ càng thêm kích động.

Chính vào lúc bọn họ đang cố gắng giao tiếp giữa gà với vịt, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm êm tai: - Y nói là quá nhiều tiền, y không kiếm được từng này đâu, các ngươi đem thịt này toàn bộ lấy đi đi, nếu không thì đừng mua.

Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân mỉm cười nhìn bọn hắn.

- Wow! Mỹ nữ a!

Chỉ thấy nữ nhân này khoảng 2425 tuổi, ít nhất mét năm mét sáu trở lên, thấp hơn Cốt Dục 1 chút nhưng xinh đẹp hơn khối nữ nhân khác ở nơi này, nữ nhân này có làn da mềm mại trơn nhẵn, trong trắng có chút hồng, hai má đỏ hây hây, giống như đánh son phấn lên, cái mũi cao thẳng, đôi mắt to sáng, lông mày hình vầng trăng cong cong, chải lấy một đầu bím tóc, đang mặc bộ y phục lông thú màu trắng, tay áo trái lộ ra nửa cánh tay, hai đầu lông mày hiện một tia anh khí, đặc biệt nụ cười của nàng cực kỳ rạng rỡ, làm cho người ta rất khó quên.

Đại mỹ nữ!

Sau khi cẩn thận đánh giá 1 lần, Lý Kỳ lại tăng điểm lên không ít, ồ lên một tiếng: - Vị mỹ nữ này biết nói tiếng Hán sao!

Mỹ nữ gật đầu nói: - Ta từ nhỏ đã ra ngoài đi buôn bán với cha, đã từng sống ở Đại Tống 1 năm nên có biết chút tiếng Hán.

- Wow!

Lý Kỳ mỉm cười nói: - Vậy cô nói cho y biết, số tiền này không cần y phải đi kiếm.

Mỹ nữ kia nói: - Vậy không được, chỗ chúng tôi buôn bán không thể chiếm tiện nghi của người khác, là bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.

Lý Kỳ nghe xong mặt già đỏ lên, nhưng hắn không có gian thương nha, hơi hơi trầm ngâm, trực tiếp đem tấm vải trắng trên bàn bao hết lại, khiêng lên vai.

Chủ quán vừa thấy, quả nhiên buông tay ra, liên tục hướng Lý Kỳ chắp tay, như đang nói cảm ơn.

- Không cần cám ơn, không cần cám ơn.

Lý Kỳ lại nói với vị mỹ nữ: - Mỹ nữ, phiền cô giúp ta nói cho y biết, buôn bán phải có chút "gian", nếu không rất khó phát tài.

Mỹ nữ kia vừa nghe, hừ một tiếng, đột nhiên nói với Gia Luật Cốt Dục: - Vị tỷ tỷ này tên người hầu này của ngươi rất giảo hoạt, xem ra nhà ngươi không dạy dỗ nghiêm khắc lắm nha!

- Người hầu?

Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, bản năng cúi đầu đánh giá chính mình, ông đây từ trên xuống dưới có chỗ nào giống người hầu, chẳng lẽ bởi vì thịt khô ta đang vác.

Gia Luật Cốt Dục mấp máy môi, nhưng cũng không vội mà làm sáng tỏ, chỉ hàm hồ ừ, ừm hai tiếng.

Mỹ nữ kia lại hỏi: - Tỷ tỷ, các ngươi đến từ Đại Tống phải không?

Gia Luật Cốt Dục gật gật đầu.

Mỹ nữ kia nói:

- Hèn chi, nếu là nữ nhân ở đây, người hầu sao dám tinh quái như vậy.

- Tinh quái?

Lý Kỳ trợn to 2 mắt, trừ mẹ hắn ra đã bao nhiêu năm không có ai nói hắn tinh quái, đúng là dở khóc dở cười.

Gia Luật Cốt Dục quả thật không nhịn được nữa, khanh khách cười phá lên

Mỹ nữ kia đột nhiên sáp lại, cười hì hì nói: - Tỷ tỷ, hay là ngươi ra giá, bán người hầu này lại cho ta luôn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi