BẮC TỐNG PHONG LƯU

Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt.

Chiến tranh cũng thế.

Nhưng bất đồng chính là, những chuyện còn lại đều là mang hai mặt tốt xấu, duy chỉ có chiến tranh là một việc ngoại lệ, chiến tranh cũng không phải là một lời ca ngợi.

Giấu ở phía dưới chiến tranh, tràn đầy sự lục đục tranh đấu của quyền lực, dục vọng, dã tâm.

Mà mặt ngoài của chiến tranh, không thể nghi ngờ là sinh linh lầm than, máu chảy thành sông, thây ngã khắp đồng, tiếng oán than dậy đất, thống khổ rên rỉ, và tiếng gào thét không được giúp đỡ.

Đây là đối với bất kỳ một quốc gia nào cũng đều như thế.

Theo nội chiến ở Nhật Bản toàn diện bùng nổ, càng ngày càng có nhiều người mất đi gia viên, gia nhập vào trận doanh dân chạy nạn, cảnh tượng này cực kỳ giống với Đại Tống mười năm trước.

Khắp nơi đều là khói lửa khói thuốc súng, trên đường phố tùy ý có thể thấy được dân chạy nạn ôm bọc quần áo nằm ngủ ở dưới mái hiên, cũng có chút người nằm xuống rồi, sẽ không còn có thể thức dậy được nữa.

Cô bé bán diêm tuy rằng là xuất hiện ở chuyện cổ tích hiện đại, nhưng hiện tại ở Nhật Bản cũng có thể tùy ý nhìn thấy được cô bé bán diêm.

Một tướng công thành vạn bộ cốt khô.

Người thống trị tất nhiên sẽ khong quan tâm đến những việc này, bọn họ chỉ quan tâm đến quyền lực và địa vị của mình thôi.

Việt Trung Châu.

Nơi này cũng là vừa mới trải qua chiến hỏa ăn mòn, khắp nơi đều là những khúc gỗ bị đốt đến đen như mực, vẫn còn bốc hơi nóng, rất nhiều dân chúng không có chỗ ở cố định, hiện giờ phía bên trong chuồng heo đã không phải là heo, mà đều là người, chuồng heo này cũng đều là có thể gặp nhưng không thể cầu được đấy.

Từ sau khi Ngưu Cao dẫn theo quân tống đuổi đi quân đội của Nguyên thị ở nơi này, thì nơi đây rốt cục cũng có thể tạm biệt khói lửa, quay trở về yên bình, nhưng những tổn thất do chiến tranh lưu lại thì phải cần có thời gian mới hồi phục được như cũ.

Một đôi vợ chồng trung niên từng người cõng theo một bao quần áo, người phụ nữ kia trong ngực còn ôm một đứa bé, hai người đều là đi lại tập tễnh, dường như là đã lâu rồi chưa được ăn cơm vậy.

Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy phía xa xa có một dòng người chen chúc, đứng phía trước nhất của dòng người có một cây trụ đứng cao cao, trên trụ đúng có một bức vải rũ xuống, trên đó viết vài cái chữ to.

Người phụ nữ kia liền hỏi nam nhân bên cạnh mình: - Phu quân. Trên đó viết chữ gì vậy?

Nam nhân đưa mắt nhìn lại, không quá chắc chắn nói:

- Hình như là chữ của Đại Tống, Đại Tống --- cháo.

- Cháo.

Người phụ nữ ấy nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói: - Chúng ta trên đường không phải đã nghe được sao, vị Kim Đao Trù Vương kia của Đại Tống đã chuyển đến một trăm ngàn quan vật tư cứu trợ đi đến Việt Trung, nói vậy thì là đúng rồi, chúng ta mau đi đi.

Hai vợ chồng vội vã chạy tới xếp hàng, nhưng hàng người này thấy đầu mà không thấy đuôi, lúc này đến xếp hàng, đừng nói cơm tối. Chỉ sợ chờ đến lúc đến lượt bọn họ thì bữa cơm trưa này cũng phải đổi thành bữa ăn khuya rồi.

Lúc này đứa bé trong ngực đột nhiên khóc lớn lên.

Hai vợ chồng cũng chỉ có thể lo lắng suông, lo âu nhìn về phía trước.

Lúc này, một người trẻ tuổi mặc Hán phục đi tới, dùng tiếng Hán nói: - Hai vị, đại nhân của chúng ta có nói, chỉ cần là phụ nữ mang theo trẻ con thì có thể không cần xếp hàng, xin theo ta đi qua bên này.

Nghe không hiểu a!

Người phụ nữ này vội vàng nhìn người trẻ tuổi kia, lại không biết ý tứ của y.

Vừa may phía trước đứng một người nghe hiểu được tiếng Hán. Vì thế tốt bụng xoay người lại dùng tiếng Nhật Bản phiên dịch lại một lần.

Người phụ nữ kia nghe vậy mừng quá, vội vàng nói cảm tạ, đi theo người trẻ tuổi đến phía trước đội ngũ, nhận được một chén cháo lớn. Sau đó đi đến căn nhà lớn bên cạnh để tránh rét, lúc đi vào trong phòng chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là phụ nữ và trẻ em.

Mà phu quân của người phụ nữ này phía trước vẫn còn có chút bận tâm, luôn nhìn chăm chú vào hai mẹ con bọn họ. Mãi đến khi một người đàn ông phía trước giải thích với gã, thì gã mới yên lòng. Hiếu kỳ hỏi: - Vị đại ca kia, sao ngươi lại hiểu được tiếng Hán ư?

Người đứng phía trước nọ cười khổ nói: - Ta cũng chỉ là biết chút thôi. Hơn nữa còn là gần đây mới học đấy, không có cách nào a, hiện tại những người trợ giúp nạn dân ở đây đều là người Tống, nếu như ngươi không hiểu vài câu tiếng Hán, không biết vài chữ tiếng Hán, thì đó là việc gì cũng bất tiện a.

Gã đàn ông kia gật đầu

Người đứng phía trước nọ lại nói: - Ngươi là người từ bên ngoài đến đây đi?

Gã đàn ông gật đầu, nói: - Ừ, ta là từ địa khu Đông Quan tới đây.

Người đứng phía trước lại bảo: - Vậy thì ngươi xem như đến đúng địa phương rồi, hiện giờ Việt Trung Châu đã đổi tên là Tống Nhân Châu rồi, có rất nhiều phú thương Đại Tống đều tập trung ở nơi này, tới nơi này chí ít là sẽ không bị chết đói.

Gã đàn ông kinh ngạc hỏi: - Lời này là có ý như thế nào?

Người đứng phía trước giải thích rằng: - Nơi này có việc để làm, hơn nữa có không ít phú thương Đại Tống đã mua xuống đất đai quanh đây, xây dựng phòng ốc, hơn nữa còn kiến tạo xưởng sản xuất, chúng ta có thể làm chút việc lao động chân tay, nếu như ngươi là người đánh cá vậy thì càng tốt hơn, thương nhân Đại Tống đã thuê một cảng cá, tạo điều kiện cho những người đánh cá chúng ta rời bến bắt cá, tuy rằng không có tiền công gì, nhưng là có miếng cơm ăn, phụ nữ còn có thể làm chút việc vụn vặt, khâu khâu vá vá cũng có thể kiếm được chút tiền công, dù sao không chết đói là được rồi.

- Như vậy a!

Gã đàn ông kia vui vẻ nói: - Ta vừa vặn chính là người đánh cá, không biết nên đi nơi nào tìm việc để làm đây.

Người đứng phía trước nói: - Ngươi từ nơi này đi về hướng đông ba trăm bước, nhìn đến một nhà mà trước cửa treo một chiêu bài hình cá, trên đó viết chữ Hán thì là tìm đúng rồi, nếu như ngươi là người đánh cá thì không cần ở đây xếp hàng, trực tiếp đến đó báo danh là tự nhiên sẽ có cơm ăn.

Gã đàn ông kia vui vẻ nói: - Đa tạ, đa tạ.

Đứng phía trước người nọ cười ha ha nói: - Đến lúc đó đừng quên mang một con cá đến cho ta ăn một bữa ngon là được rồi.

- Nhất định, nhất định.

Gã đàn ông kia rưng rưng gật đầu, vội vàng đi đến ngôi nhà lớn nói một tiếng với thê tử, sau đó lập tức nhanh chóng bước đi theo hướng đông, nghênh diện chợt thấy hai người mặc Hán phục lộng lẫy đi tới, đi ngang qua chỗ nào thì chỗ đó dân chúng lúc nhìn thấy hai người này đều nhanh chóng hành lễ, dùng thứ tiếng Hán sứt sẹo kêu lên: - Ngưu tướng quân, Triệu quân sư.

Hai ngươi kia cũng không cảm thấy phiền toái đều gật đầu mỉm cười.

Gã đàn ông kia hiện giờ muốn cầu cạnh người Hán, tâm tính liền thay đổi, cũng khẩn trương học hành lễ cung kính kêu lên: - Ngưu tướng quân, Triệu quân sư.

Chỉ có điều là gã hiện tại mới học, vì vậy lúc gọi lên cực kỳ khó đọc, thật đúng là không quá hiểu được.

Nhưng hai người kia cũng không để ý, cũng là gật đầu ra hiệu.

Hai người này đúng là Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi