BẮC TỐNG PHONG LƯU

Đây cũng là không còn cách nào khác, hắn bước quá nhanh, ngoài bốn vị công tử không biết sợ là gì ra, không ai có tư cách nói chuyện quốc gia đại sự với hắn. Cho nên, mỗi lần hắn hoặc là cùng những người già này đi bộ với nhau, hoặc là cùng bốn tiểu công tử uống rượu đánh rắm.

Thái Kinh thấy Trịnh Dật lặng lẽ đi tìm Trương Nhuận Nhi, mới nói: - Lý Kỳ, chuyện của Hàng Châu lão phu cũng đã nghe nói rồi, nhưng lão phu rất buồn bực, Hàng Châu thực sự có thể dung nạp được 20 học viện quy mô như vậy sao?

Lý Kỳ cười nói: - Thái sư là đang lo lắng 20 học viên này sẽ ảnh hưởng tới Thái sư học viện ư.

Thái Kinh gật đầu nói: - Một khi học viện được xây xong, không thể ảnh hưởng tới Thái sư học viện. Nói xong lão lại thở dài, nói tiếp: - Thái sư học viện là dựa vào nạn dân mà lên, hiện tại nạn dân trong nước dần giảm đi rồi. Điều này đối với đất nước mà nói, đương nhiên là chuyện tốt rồi. Tuy nhiên, đối với Thái sư học viện của ta mà nói, đó có lẽ không phải là chuyện tốt.

Lý Kỳ nói: - Thái sư đừng nóng, hệ thống Thái sư học viện đã trưởng thành rồi, hơn nữa không thể phục chế được. Thái sư học viện có rất nhiều nhân tài cao cấp, lại có nhiều gia tộc lớn ở phía sau ủng hộ. Hoàn thiện từ trên xuống dưới, quan trọng nhất là hiện tại danh tiếng của Thái sư học viện đã được lan rộng rồi, ai cũng biết, một khi vào Thái sư học viện, chí ít thì cuộc đời này cũng không phải lo lắng tới cơm ăn áo mặc, học hành chăm chỉ, sau này lương có thể lên tới hàng quan tiền, mà còn không mất học phí. Điều này các học viện khác không có, sau này cũng vậy, cho nên Thái sư học viện là con rồng lớn trong giới giáo dục. Hiện nay Thái sư học viện không phải đã chiêu sinh rồi sao? Nhưng được Thái sư học viện tuyển chọn, nhất định không thể chọn học viện khác, cộng thêm Thiên tài học viện. Hừ, chỉ cần Thái sư học viện có thể duy trì được tố chất nhân tài cao này, địa vị của nó căn bản không ai có thể lung lay được.

Thái Kinh nghe Lý Kỳ nói như vậy, trong lòng mới khẽ thở dài. Hiện tại lão đã thất thế rồi, chỉ cần dựa vào Thái sư học viện để củng cố địa vị của mình, thậm chí có thể nói như vậy, Thái sư học viện trực tiếp liên quan tới sự tồn vong của Thái gia họ. Cho nên đối với việc triều đình xây dựng học viện mà nói, lão vẫn rất lo lắng.

Lý Kỳ lại cười nói: - Thái sư, hiện giờ không phải còn có hai cơ hội hiện ra trước mắt sao?

Thái Kinh thoáng giật mình, nói: - Ngươi nói là hai quận và Thổ Phiên?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Hai quận và Thổ Phiên đều vừa mới phục hồi không lâu, văn hóa Đại Tống ta vẫn chưa được phổ cập. Nền văn minh địa phương vẫn còn vô cùng lạc hậu, nhưng có một điểm đã thay đổi, đó chính là dân cư địa phương đều là con dân Đại Tống ta. Nếu Thái sư lập tức xây dựng trường học ở địa phương, không chỉ có thể tạo được lòng người, hơn nữa còn có thể nghênh hợp chính sách của triều đình, nhất cử lưỡng tiện.

Thái Kinh cười nói: - Ngươi nói không sai, kỳ thực hai quận lão phu cũng đã sai người đi rồi. Về phần Thổ Phiên, lão phu vẫn lo lắng sẽ có chiến sự.

Lý Kỳ nói: - Điểm này Thái sư chớ lo lắng, bởi vì lo lắng cũng không có tác dụng gì, muốn đánh, sao có khả năng xảy ra chiến tranh chứ?

Thái Kinh gật đầu, nói: - Ngươi nói cũng có lỹ, ừ, có lẽ nên khẩn trương chút, chờ lát ta dặn dò Dũng Tử đi bố trí.

Bạch Thì Trung bỗng lên tiếng: - Lý Kỳ, nghe nói ngươi ở Hàng Châu còn làm hỏng chuyện của Tần Cối sao?

Lý Kỳ cười khinh thường, nói: - Không nói tới hỏng, chỉ là tay Tần Cối đưa ra quá nhanh, quá vội, điều đó mới khiến cho mâu thuẫn xuất hiện.

Vương Trọng Lăng vừa nghe thấy thế, liền hung hăng nói: - Dã tâm của thằng nhãi này quả thực không nhỏ, ngay cả một quan lại nhỏ cũng không tha.

Thái Kinh lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy được, nếu không phải những quan lại nhỏ này thay y làm việc, quyền lực này từ đâu mà có? Nhưng ngươi nói cũng không sai, dã tâm của Tần Cối quả thực quá lớn. Dừng lại một chút, lão lại nói: - Hình bộ hiện giờ đã không còn nữa rồi, y không thể khống chế được vụ án hình sự. Điều này khiến cho y mất đi sự bảo vệ của thuộc hạ, cho nên y chỉ có cách lợi dụng quan lại để cắm vào những chỗ béo bở, sau đó sẽ gây dựng là được.

Bạch Thì Trung nói: - Nhưng tiểu nữ gần đâu lại khởi xưởng tới chế độ tuyển cử. Hơn nữa Hoàng thượng dường như cũng rất chú ý. Chế độ tuyển cử này là đại họa của lại bộ. Ta thấy Tần Cối nhất định không thể từ bỏ ý đồ đâu.

Thái Kinh gật đầu nói: - Có lẽ không sai chút nào, Lý Kỳ, ngươi phải cẩn thận đấy.

Lý Kỳ cười nói: - Chuyện đó có gì phải lo lắng chứ, lại không phải là lần đầu tiên.

Thái Kinh lắc đầu nói: - Bây giờ Tần Cối đã khác xưa rồi, thế lực của y đã tăng trưởng nhanh hơn tưởng tượng của ngươi rồi. Không phải lão phu nói ngươi, lão phu sống gần trăm tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy một kẻ làm quan như ngươi. Ngươi nhìn Tần Cối xem, hàng ngày đều nỗ lực kinh doanh thế lực của mình. Trong triều bây giờ đại đa số người đều là người của y. Thế lực cũng đã thẩm thấu cả nước rồi. Còn ngươi, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, trừ phi đại sự, nếu không ngươi chẳng buồn hỏi tới, như vậy thì không được rồi.

Bạch Thì Trung hừ một tiếng nói: - Thái sư, lời này ta đã nói với hắn không dưới trăm lần rồi. Nhưng tiểu tử này dường như luôn hàm hồ suy đoán, cần nghe thì không nghe.

Trăm lần? Đây có lẽ là lời nói khoa trương quá rồi. Lý Kỳ cười khổ nói: - Thái sư, cha vợ, các người cũng thấy rồi, ta lúc nào cũng đều có thể dẫn quân xuất chinh, hơn nữa còn kiêm cả coi sóc cải cách, cho dù là về mặt chế độ, tư tưởng, kinh tế, ta đều có tham gia. Ta nào còn thời gian rảnh để kinh doanh những thứ này.

- Tần Cối làm không hề ít hơn ngươi, vì sao y lại có thời gian rảnh?

Vẻ mặt Thái Kinh lo lắng nói: - Lý Kỳ, ngươi chưa một lần trải qua tranh giành hoàn toàn, không biết được sự thảm thiết trong đó, một khi xảy ra tranh giành, thế lực trong triều sẽ thể hiện rõ sự quan trọng. Bởi vì tranh giành thì không có đúng và sai có thể nói tới, chỉ là người nhiều ức hiếp người ít. Một khi thế lực hai bên mất đi sự cân bằng, bên yếu thế sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại ngươi vẫn đang nắm binh phù, một khi mất đi binh phù, Tần Cối lúc nào cũng có thể dồn ngươi vào chỗ chết. Nhưng, binh quyền đối với Hoàng thượng mà nói lại vô cùng nhạy cảm, không cẩn thận ngươi sẽ bị bại ở phương diện này. Cho nên, ngươi phải kinh doanh thế lực phương diện quan văn, dù sao triều ta cũng dùng văn chế võ.

Lý Kỳ tự tin cười nói: - Thái sư cứ yên tâm, nếu ta thực sự có gì không hay xảy ra, đệm phía dưới ta nhất định là Tần Cối. Ta không thể chết sớm hơn y được. Các vị cũng đừng quên, Tần Cối là một tay ta đề bạt lên, ta dám nâng y lên, thì ta sẽ có cách trị y.

Thái Kinh nghe thấy lời này của hắn, thật ra cũng không có hỏi thêm gì nữa. Kỳ thực lão cũng chỉ là muốn nhắc nhở Lý Kỳ, không cần vài ngày mới vào triều, sơ sót một số chi tiết quan trọng, đạo làm quan, có lẽ không phải là chủ nghĩa anh hùng đơn thương độc mã. Vì sao Vương An Thạch lại đổ, đó chính là vì ông ta cương phục tự dụng, không xem ai ra gì, khiến cho ngày ngày đều có người nói xấu bên tai Hoàng thượng. Đó mới dẫn tới Vương An Thạch cô quân chiến đấu, cuối cùng khó thoát khỏi thất bại. Hơn nữa, như vậy chỉ có thể nuôi cho Tần Cối ngày càng lớn mạnh hơn.

Sau khi tán gẫu một hồi, cũng đã tới giờ uống trà buổi chiều, mọi người đều lần lượt quay trở về bên bàn, im lặng chờ đợi món ngon được mang lên. Hôm nay họ tới đây không có nguyên nhân nào khác, chính là tới vì cà phê.

Rất nhanh, cà phê buổi chiều của trà chiều đã được bưng lên. Nhưng khác với giờ buổi sáng, ly lần này hoàn toàn đều dùng ly chân cao.

Như đã biết, ly chân cao chính là chuẩn bị cho Thiên hạ vô song. Đừng nói rượu rót vào ly chân cao, đó chính là một sự lãng mạn, cho nên ly chân cao cũng giống như Thiên hạ vô song, đều là vì một loại xa xỉ phẩm, người bình thường thực sự không thể dùng được.

Lẽ nào cà phê này cũng cần uống bằng ly chân cao?

Đám người Thái Kinh đều hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc.

- Ly chân cao cũng là dùng để uống cà phê sao?

Trịnh Dật trong lòng càng thấy hiếu kỳ, liền hỏi.

Y cũng là người rất hiểu biết chuyện nấu nướng, chí ít thì khả năng thưởng thức cơ bản nhất cũng có. Loại ly chân cao này cũng là loại trong suốt, nhưng loại cà phê này nhìn thì màu sắc rất đậm, có thể tưởng tượng được, loại cà phê này cho vào ly, nhất định sẽ không đẹp lắm.

Tuy nhiên, sự kinh ngạc của họ cũng đã nằm trong tầm dự liệu của Lý Kỳ. Nhưng, hắn cũng không vội giải thích, mà đứng lên, phất tay một cái, ra hiệu cho thiếu nữ đó lui xuống làm việc của mình sau khi đặt đồ xuống.

Chờ sau khi thiếu nữ đó lui xuống rồi, Lý Kỳ mới mỉm cười giải thích: - Trịnh Nhị nói rất đúng, cà phê bình thường quả thực không dùng loại ly chân cao này để uống, ngoại trừ loại cà phê này.

Thái Kinh ồ lên một tiếng, nói: - Vậy loại cà phê này của ngươi có gì khác biệt với loại cà phê lúc sáng?

- Khác hoàn toàn, kỳ thực cà phê cũng giống như Thiên hạ vô song. Hương vị cũng cực kỳ phức tạp, thậm chí còn ngon hơn nữa, độ dẻo cực cao. Bây giờ ta sẽ biểu diễn cho cả nhà xem một lượt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi