BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Tửu Quỷ thấy Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu, ngu ngơ không nói, hình như là có đại sự sắp xảy ra vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhỏ giọng hô hai câu.

Lý Kỳ ngẩn ra, căm tức nhìn Tửu Quỷ, gần muốn rít gào nói: - Chuyện lớn như vậy, ngươi lúc ấy vì sao không nói với ta, ta nhớ rõ ta còn hỏi ngươi rồi cơ mà.

Tửu Quỷ gãi đầu, lúng túng nói: - Lúc ấy ta nghĩ rằng Vương Phủ đã chết rồi, những thứ đó cũng không có cái gì cần nói nữa rồi, hơn nữa, nhược điểm trong miệng Vương Phủ kia cũng không phải là cái gì việc nhỏ ---

Ngụ ý, chính là ta cũng lo lắng bị người khác giết người bịt miệng a.

Lý Kỳ cười lạnh nói: - Tửu Quỷ, ta thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi, ngươi so với ta nghĩ còn phức tạp một ít, nếu ta không tín nhiệm ngươi, lúc ấy có phái ngươi đi không.

Tửu Quỷ nói: - Giết người bịt miệng là một chuyện, nhưng biết bí mật này, cũng không phải là chuyện gì tốt, lúc ấy vẫn là thái thượng hoàng ngồi ở trên ghế rồng đó. Nói xong lão lại trưng ra một khuôn mặt buồn bực nói: - Xu Mật Sứ, hiện giờ ván đã đóng thuyền, lúc này Tam vương tử sớm đã vào chỗ, thiên hạ thái bình, hẳn là không sao a!

Lý Kỳ hừ nói:

- Nếu không có như thế, điều ta mới vừa hỏi ngươi, có phải ngươi còn có thể giấu diếm không nói nữa hay không.

Tửu Quỷ trầm mặc không đáp, xem như chấp nhận.

Lý Kỳ nhéo nhéo hai mắt, nói: - Lần này ta xem như bị ngươi hại chết rồi.

Tửu Quỷ khẩn trương nói: - Xảy ra chuyện gì rồi hả?

Lý Kỳ cười nói: - Như thế nào? Ngươi hiện tại lại có gan biết rồi?

Tửu Quỷ không vui nói: - Nếu là lỗi của ta, ta nhất định gánh vác, nhưng ngươi tốt xấu cũng phải cho ta biết tại sao chứ.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Thôi đi, thôi đi, cái này cũng không trách ngươi được, đây có lẽ thật sự là quỷ hồn của Vương Phủ đang quấy phá đi. Hắn cũng không phải là một người thích vấn tội, hiện tại hỏi tội Tửu Quỷ, thì có thể thay đổi gì chứ, hơn nữa Tửu Quỷ cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình, cũng không có ác ý. Như vậy chỉ có thể trách thiên ý như thế mà thôi.

...

...

- Xu Mật Sứ, ngươi tìm ta.

Mã Kiều mang vẻ mặt không tình nguyện đi vào tiền viện.

Lý Kỳ liếc nhìn Mã Kiều, nghiêm mặt nói: - Mã Kiều, ta cũng không muốn đánh nhiễu tân hôn yến của ngươi và Mỹ Mỹ, nhưng hiện tại tính mạng quan trọng, nếu như ngươi vẫn còn muốn cùng Mỹ Mỹ gắn bó suốt đời, vậy xốc lại tinh thần cho ta, ta đây cũng không phải đang đùa giỡn với ngươi đâu.

Mã Kiều thấy vẻ mặt Lý Kỳ hết sức nghiêm túc, biết Lý Kỳ không phải cố ý dọa y, hỏi vội: - Xảy ra chuyện gì vậy?

- Ngươi đừng quan tâm vội.

Lý Kỳ nói: - Ngươi hiện tại lập tức đi nói cho Dư Ttrang. Khiến y động viên mọi người, nghiêm mật giám thị hết thảy trong ngoài kinh thành, có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, đều lập tức đến cho ta biết, nhớ kỹ, đừng cho bất cứ kẻ nào phát hiện.

Mã Kiều trợn trắng mắt, tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng y nhìn thấy Lý Kỳ luôn luôn bày mưu nghĩ kế lại lộ ra vẻ mặt khủng hoảng như thế, cũng ý thức được sự tình có chút không ổn. Vội nói: - Được, ta sẽ đi ngay bây giờ. Nói xong cũng sắp bước rời khỏi.

Lý Kỳ chà xát mặt, thầm nghĩ, Vương Phủ a Vương Phủ. Lúc ấy ta nên đem ngươi nhốt đánh vào mười tám tầng Địa ngục, cho ngươi vĩnh viễn thoát thân không được, lão tử đặt cơ quan tính toán tường tận, nếu bại trên tay một người chết như ngươi. Lão tử thật sự có thể so với ngươi còn chết không nhắm mắt hơn.

...

...

Hôm sau!

Lý Kỳ sáng sớm liền tiến cung, tham gia lâm triều.

Trong đại điện, một đám trang nghiêm túc mục.

Theo thường lệ hỏi qua một phen. Tần Cối đột nhiên đứng dậy: - Hoàng thượng, thần có bản thượng tấu.

Triệu Giai nói: - Ái khanh có chuyện gì thỉnh tấu?

Tần Cối nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ quốc nội tuy rằng tứ hải thái bình, nhưng ở biên cảnh Đại Tống ta cũng không phải cực kỳ thái bình, phía nam chưa hoàn toàn ổn định, nam chinh cũng chưa kết thúc, phương Tây lại thu phục Thổ Phiên, hơn nữa Đại Tống ta lại đang thi hành cải cách nội quy quân đội, đại quy mô quân đội thay đổi, không thể nghi ngờ là tăng thêm rất nhiều áp lực cho Xu Mật Viện.

Lời này vừa nói ra, trong điện các đại thần đều giữ vững tinh thần, ai cũng đều biết, Nhị phủ vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà Tần Cối này vừa lên tiếng, liền chỉ ra Xu Mật Viện, xét thấy ân oán của Tần Cối và Lý Kỳ, hiển nhiên là y đang chỉ về phía Lý Kỳ đấy.

Tuy nhiên, loại sự tình này bọn họ đã nhìn quen không trách rồi, đều lộ ra một bộ vui vẻ xem kịch.

Dĩ vãng Lý Kỳ đối mặt buộc tội của Tần Cối, đều là phong khinh vân đạm, nhưng hôm nay hắn lại mày ám mặt nhăn, trên mặt không mang một biểu tình gì.

Triệu Giai rất nhanh liếc nhìn Lý Kỳ, gật đầu nói: - Ái khanh nói có lý.

Tần Cối tiếp tục nói:

- Nhưng mà Xu Mật Viện chỉ có Xu Mật Sứ một mình chưởng quản, hơn nữa Xu Mật Sứ còn phải chiếu cố cải cách, vi thần cho rằng hiện giờ đối với Xu Mật Sứ mà nói thật sự là quá không công bình.

Bạch Thiển Dạ làm sao có thể chịu, đứng ra nói: - Tần Thiếu Tể, Xu Mật Sứ chưởng quản Xu Mật Viện, đây là chuyện đương nhiên, đây cũng là chức trách của Xu Mật Sứ, nêu dung công bình để hình dung, không khỏi không thỏa đáng, ngươi đây không phải ám chỉ Xu Mật Sứ không có quản lý tốt Xu Mật Viện sao?

Tần Cối vội nói: - Kinh Tế Sử chớ trách, ta tuyệt không có ý này.

Triệu Giai cười nói:

- Kinh Tế Sử quá lo lắng rồi, trẫm nghĩ rằng Tần Thiếu Tể chẳng qua cũng chỉ là một phen hảo tâm thôi.

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, kinh ngạc liếc nhìn Triệu Giai, lập tức hành lễ nói: - Vâng, vi thần biết tội.

Triệu Giai ha hả nói: - Không sao, không sao.

Đợi sau khi Bạch Thiển Dạ lui ra, Tần Cối lại nói tiếp: - Xu Mật Viện là một trong Nhị phủ của triều đình ta, tầm quan trọng có thể nghĩ, nhưng từ khi Xu Mật Sứ nhậm chức tới nay, chức Xu Mật phó sứ lại chậm chạp không tìm thấy ứng cử viên tốt, làm cho gánh nặng này hoàn toàn đặt ở trên vai một mình Xu Mật Sứ, hơn nữa cũng tăng thêm không ít gánh nặng cho Hoàng thượng, một khi Xu Mật Sứ phải lĩnh binh xuất chinh, như vậy Xu Mật Viện liền không còn người làm chủ, nhất định phải Hoàng thượng tự mình an bài, đây cũng không phải là kế lâu dài.

Triệu Giai thoáng gật gật đầu, nói: - Vấn đề này trẫm cũng nghĩ qua, chỉ có điều xét thấy trước đó có hai người đảm nhiệm Xu Mật Sứ, trẫm thật sự là không yên lòng, ngoại trừ Xu Mật Sứ, trẫm đối với bất kỳ người nào cũng đều lo lắng a! Nhưng, trước mắt trẫm cũng chưa phát hiện ra một ứng cử viên nào tốt, chỉ có thể khiến Xu Mật Sứ là người tài giỏi luôn nhiều việc phải làm. Nói xong y đột nhiên nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, ngươi thấy thế nào?

Lý Kỳ đứng ra nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, vi thần cũng hiểu được việc này đích xác không ổn, chính là vì như thế, vi thần mới thường xuyên mệt đến mức buổi sáng không dậy nổi, không thể vào triều sớm, thật sự là tội đáng chết vạn lần.

Triệu Giai cười nói: - Ái khanh không được tự trách, nếu những người còn lại cũng có thể giống như ngươi, có thể vì quân phân ưu, và lập nhiều kỳ công như vậy, trẫm cũng có thể phê chuẩn y không đến triều sớm, nhưng trẫm cũng không muốn ngươi làm lụng quá mức vất vả, thân thể của ái khanh chính là phúc của Đại Tống ta, ừ, cũng là lúc nên tìm một người đến để chia sẻ một chút cho ái khanh ngươi rồi, không biết ái khanh có ứng viên nào thích hợp không?

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

- Vi thần thật cũng không có ứng viên thích hợp nào.

Triệu Giai lại hướng quần thần nói: - Chư vị ái khanh, nếu là có ứng viên nào thích hợp có thể đề cử với trẫm.

Lý Cương đột nhiên đứng ra nói: - Vi thần đề nghị Yến Sơn Phủ Tri phủ Tông Trạch, Tông Tri phủ văn võ song toàn, luận danh vọng, luận tài học, đủ có thể đảm nhiệm.

- Tông Trạch đích thật là một ứng cử viên vô cùng tốt.

Triệu Giai gật gật đầu, nói: - Nhưng Yến Sơn Phủ đối với Đại Tống ta mà nói trọng yếu vô cùng, Tông Trạch xử lý Yến Sơn Phủ gọn gàng ngăn nắp. Trẫm không muốn có bất kỳ thay đổi nào đối với nơi này.

Bạch Thiển Dạ thấy Tần Cối thoả thuê mãn nguyện, đôi mắt hơi hơi lay động một hồi, đứng ra nói: - Vi thần đề nghị Hàn Thế Trung đảm nhiệm Xu Mật phó sứ.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho không ít người phản bác.

Hàn Thế Trung xuất thân là võ tướng, đây đối với Xu Mật Viện mà nói, chính là tối kỵ, trước mắt mà nói, chỉ có Địch Thanh là một viên võ tướng từng đảm nhiệm Xu Mật phó sứ, đây cũng là câp bâc cao nhât võ tướng có thể lên tới rồi.

Bạch Thiển Dạ theo lý giành nói: - Chư vị cũng không nên quên. Xu Mật Sứ đồng dạng cũng xuất thân là võ tướng, nhưng lại lấy được thành tích không tầm thường, nhìn chung qua nhiều thế hệ Xu Mật Sứ, có một người nào có thể lấy được thành tích hiện tại của Xu Mật Sứ. Mà tài năng quân sự của Hàn Tướng Quân, mọi người cũng rõ như ban ngày, một khi đã như vậy, do Hàn Tướng Quân đảm nhiệm Xu Mật phó sứ thì có gì không thể.

Tần Cối ha hả cười. Nói: - Lời ấy của Kinh Tế Sử sai rồi, Xu Mật Sứ tuy là xuất từ Tam nha, nhưng ai cũng biết rằng, Tam nha đối với Xu Mật Sứ mà nói, chỉ là một con đường tắt để gia nhập sĩ đồ mà thôi, chân chính khiến Xu Mật Sứ đại phóng tia sáng vẫn là Thương Vụ cục, hơn nữa dân chúng thiên hạ vừa nhắc tới Xu Mật Sứ, đều gọi là Tướng quốc, thanh danh tốt đẹp là cha của thương nhân, vẫn không có người nào đề cập đến Mã phó soái và Bộ Soái, bởi vậy có thể thấy được, Xu Mật Sứ không thể tính là võ tướng, cũng có thể quy về văn thần.

Nói tới đây, y dừng một chút, nói tiếp: - Hơn nữa Kinh Tế Sử đừng nên quên, lần này về cải cách nội quy quân đội có một tư tưởng trung tâm vô cùng trọng yếu, chính là kéo dài truyền thống của triều đình ta, mặc dù không có văn bản rõ ràng quy định, nhưng Hoàng thượng, Xu Mật Sứ, bao gồm văn võ bá quan đều hy vọng Xu Mật Viện vẫn sẽ kéo dài truyền thống bắt đầu dùng văn nhân, đây cũng là nguyên nhân Bộ tổng tham mưu sinh ra.

Kinh Tế Sử nói không sai, nếu dựa theo chế độ dĩ vãng mà xem, văn thần đảm nhiệm Xu Mật Sứ đích xác có khiếm khuyết không thể xem nhẹ, hơn nữa một khi có sai sót, sẽ tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, đơn giản là văn thần không biết đánh giặc, không thể nhằm vào thế cục trước mắt để đưa ra lựa chọn chính xác nhất, thậm chí còn đưa ra phán đoán sai lầm, làm cho quân ta tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ quân chế đã đền bù điểm này tốt lắm, Xu Mật Viện chỉ phụ trách quân lệnh, chân chính an bài toàn bộ chiến lược, chiến thuật đều là xuất từ Bộ tham mưu, hơn nữa người dẫn binh đồng dạng cũng là xuất từ Bộ tổng tham mưu, còn một điều trọng yếu nhất, chính là phàm là nhân sĩ có thể may mắn đi vào Bộ tổng tham mưu, đều là hạng người năng chinh thiện chiến, như vậy là có thể bù lại rất tốt khiếm khuyết của văn thần, do đó cấp bậc võ tướng cao nhất cũng từ Xu Mật phó sứ trước kia biến thành Phó trưởng ban tổng tham mưu hiện nay.

Trưởng ban chính là Hoàng thượng đảm nhiệm đấy, một bộ chế độ này chính là Triệu Giai và Lý Kỳ cùng nhau thương định ra, bọn họ nhất trí đều cho rằng, võ tướng không thể cầm quyền, bởi vì trị quốc làm đầu, võ tướng không biết trị nước, ngươi để cho võ tướng trị quốc, thiên hạ tất loạn, thậm chí còn sẽ nguy hại nghiêm trọng đến hoàng quyền, nhưng nếu hoàn toàn do văn thần lĩnh quân, lại là tự chặt đứt hai tay, cho nên Lý Kỳ và Triệu Giai mới nghĩ đến lợi dụng Bộ tổng tham mưu ở giữa để cân bằng song phương văn võ, đem chức trách của song phương phân ra rành mạch, võ tướng ngươi lãnh binh đánh giặc, bố trí chiến thuật, chiến lược là được rồi, thời điểm đánh giặc ta giao quân quyền cho ngươi, nhưng khi đánh giặc xong, nếu ngươi còn muốn nắm quân quyền không buông, vậy ngươi nhất định là có ý đồ khác, nếu không có ấy mà, thì ta thu hồi lại thì ngươi cũng không có tổn thất gì cả.

Về phần tướng không biết quân, quân không biết tướng, khiếm khuyết này đã được quân diễn hóa giải hoàn mỹ.

Bởi vậy có thể thấy được, lấy văn chế võ, vẫn là một trong những quốc sách hàng đầu.

Văn thần sẽ không tạo phản, nhưng võ tướng thì sẽ.

Một bộ chế độ này, tuy rằng Tần Cối không tham dự vào, nhưng Tần Cối đối với bất kỳ sự tình thuộc phương diện chính trị nào, cũng đều có được khứu giác nhạy bén, y đã sớm phân tích thấu triệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi