BẮC TỐNG PHONG LƯU

Nam Bác Vạn cũng không phải tốt lành gì, nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, ánh mắt lấp lánh, nhưng y cũng không dám động đến những nữ nhân này, đây chính là người của Lý Kỳ nha.

Hoá ra những nữ nhân này chính là gián điệp quốc tế Lý Kỳ an bài ở hoàng cung Nhật Bản, lần này có thể công phá phủ Kinh Đô, đều là không thể bỏ qua công lao của các cô.

Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Nam Bác Vạn ho nhẹ một tiếng, làm ra một bộ dạng chính nhân quân tử, nói: - Các ngươi hoàn thành xuất sắc lần này nhiệm vụ, đối với chuyện này, Xu Mật Sứ cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng không quên các ngươi. Nhưng hiện tại các ngươi không thể ở lại Nhật Bản được nữa, cho nên Xu Mật Sứ sai ta đưa các ngươi đến đảo Hà Di, ở đó, các ngươi sẽ có một thân phận mới, hơn nữa có thể thật sự làm chính mình, đương nhiên, các ngươi cũng sẽ sống cuộc sống giàu sang, đợi vài năm sau, Xu Mật Sứ sẽ triệu hồi các ngươi về Nhật Bản, và cho các ngươi chức quan.

Những nữ nhân này vừa nghe, đều mừng rỡ không ngừng, những năm gần đây tuy rằng các cô hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng đây không phải cuộc sống các cô muốn, hơn nữa, còn phải lo lắng sợ hãi, không phải người bình thường có thể kiên trì được, bây giờ cuối cùng đã chống đỡ được đến ngày vân khai kiến minh nguyệt, liền vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân đa tạ Xu Mật Sứ ban thưởng.

Nam Bác Vạn học khẩu khí của Lý Kỳ. Nói: - Đây là phần thưởng các ngươi nên được, bây giờ các ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, tối nay sẽ theo ta về châu Việt Tiền.

- Tuân mệnh.

Các cô lập tức trở về phòng thu dọn.

Nam Bác Vạn lại quay sang Kỷ Yên dò hỏi: - Những người còn lại đã an bài thỏa đáng chưa?

Kỷ Yên vội nói: - Tri sự xin yên tâm, tất cả đều an bài thỏa đáng, ta đã gửi một phong thư đến Lai Châu.

Nam Bác Vạn gật gật đầu nói: - Ngươi hãy ở lại bên cạnh quân sư phụ trợ cô ấy, nhưng ngươi tạm thời đừng hiện thân, âm thầm tương trợ là được.

Kỷ Yên vuốt cằm nói: - Vâng, tiểu nhân biết nên làm như thế nào.

Sau khi Nam Bác Vạn từ biệt Kỷ Yên, lại tìm đến Triệu Tinh Yến, hai người thảo luận suốt một ngày. Đêm đó, Nam Bác Vạn liền ra khỏi hoàng cung, mang theo nhóm gián điệp quốc tế này về châu Tống Nhân.

Đánh hạ một tòa thành trì cũng không khó, khó chính là khó ở chỗ làm sao khiến bách tính quy tâm.

Thử thách thật sự, bây giờ mới bắt đầu.

Tháng mười, một cơn lốc màu lam đến từ châu Tống Nhân thổi quét toàn bộ Nhật Bản.

Một cuộc vận động cách mạng "Hạo hãn" đã nổ ra.

Dân chúng vùng lên làm chủ nhân.

Phản đối áp bức!

Phản đối bóc lột!

Đả đảo quý tộc!

Đả đảo phú thương!

Đả đảo địa chủ!

Một loạt khẩu hiệu này, hoàn toàn bạo phát đi ở châu Tống Nhân.

Kỳ thật thời điểm bắt đầu chế độ công hữu ở châu Tống Nhân, thì trong lòng dân chúng xung quanh đã chôn xuống một hạt giống xao động.

Bởi vì từ chế độ công hữu tới nay, dân chúng châu Tống Nhân này trở nên người người có đất, quan dân cùng nhau lao động, giống như mỗi người đều là chủ nhân của châu Tống Nhân, có cơm mọi người cùng ăn, có việc mọi người cùng làm, gặp phải vấn đề cùng nhau thương lượng, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Tuy rằng cuộc sống không tính là giàu có, nhưng so với ngày tháng bị chèn ép trước kia, châu Tống Nhân này quả thực chính là thiên đường của bọn họ a!

Nhưng châu Tống Nhân chỉ là một địa khu của Nhật Bản mà thôi, một quốc gia sao có thể có hai chế độ, đây không phải rối loạn toàn bộ sao?

Cho nên, dân chúng xung quanh nhìn thấy tất cả điều này, trong lòng rất là khó chịu nha.

Ta con mẹ nó ở đây chịu khổ chịu mệt, thứ có được đều bị những đại địa chủ, quý tộc, quan liêu kia bóc lột mất, mà các ngươi và ta giống nhau, cùng là dân chúng Nhật Bản, dựa vào cái gì mà các ngươi sống hạnh phúc như vậy, còn ta lại thống khổ như vậy, đây quá không công bằng.

Ở thời điểm ban đầu, đã có rất nhiều dân chúng địa khu xung quanh lần lượt đến châu Tống Nhân, cho dù là xa xứ, cũng sẽ không tiếc, bởi vì ở nhà cũng sẽ mệt chết đi.

Nhưng mà, chế độ công hữu này là một kiểu chế độ cực kỳ mới mẻ độc đáo, cho nên tin tức đã truyền ra ngoài rất nhanh, may mà lúc ấy còn đang đánh giặc, ánh mắt của dân chúng hơn phân nửa đều đặt ở phủ Kinh Đô.

Mà hiện giờ phủ Kinh Đô đã bị công phá, Thiên hoàng đã bị bắt giữ rồi, mọi người nhất định phải suy nghĩ đến cuộc sống sau này, đương nhiên, vẫn có rất nhiều người bắt đầu sinh hùng tâm tráng chí, loạn thế xuất anh hùng a, vì thế tiếp tục bảo vệ danh nghĩa của Nhật Bản, tụ tập nhân mã, khuếch trương thế lực, võ trang chính mình.

Nhưng mà, sau khi Nam Bác Vạn trở về, lập tức triệu tập thủ hạ, mở một hội nghị lớn.

Nói tóm lại, chính là chúng ta không thể chỉ lo cho bản thân, chúng ta còn phải cứu vớt những dân chúng bị chèn ép kia, chúng ta phải vùng lên làm chủ nhân, không thể lại bị những quý tộc kia bóc lột nữa, chúng ta phải kiên quyết ủng hộ chế độ công hữu tập thể, ủng hộ ích lợi của dân chúng, đả đảo tất cả chủ nghĩa bóc lột.

Những người đó cũng không ngu ngốc, nếu châu Tống Nhân không còn nữa, như vậy thì chế độ công hữu có thể sẽ tiêu vong, bọn họ có thể lại quay cuộc sống về trước kia, đây quả thực là ác mộng nha.

Làm sao mới có thể khiến chế độ công hữu kéo dài thêm nữa, rất đơn giản, chính là cả nước thống nhất chế độ.

Cho nên, bọn họ đều tỏ vẻ tán thành.

Nam Bác Vạn chọn ra một số cán sự đắc lực, phái bọn họ đi các nơi Nhật Bản, tuyên truyền chế độ công hữu, đánh vào bên trong cơ sở quần chúng, truyền bá hạt giống cách mạng. Và lấy màu lam làm làm màu sắc mang tính tiêu chí, màu sắc này đều là Lý Kỳ đích thân quyết định, bởi vì Nhật Bản bốn phía là biển, màu lam đối với Nhật Bản có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, cái gì mà mặt trời mọc Đông Phương đó, đó là có cái tất yếu này rồi.

Bách tính Nhật Bản này thường năm bị áp bức, đặc biệt là trong những năm cuối của thời kỳ bình an, bị áp bức rất khổ, nếu dùng chuyên nghiệp thuật ngữ đời sau mà nói, chính là cả Nhật Bản luôn bị vây trong khủng hoảng kinh tế, hết sức tiêu điều, bởi vì quý tộc tước đoạt hết tài nguyên, dân chúng không có tiền, toàn bộ hệ thống kinh tế, chỉ có chuyển vận, chưa có hồi báo, may mà lúc này là kinh tế nông nghiệp cá thể, cho dù khủng hoảng kinh tế, sức tổn thương cũng không lớn như đời sau, dân chúng vẫn đang không ngừng chịu đựng, nhưng hiện giờ tất cả vấn đề đã hoàn toàn bạo phát rồi. Trong chuyện này chiến tranh Tống Nhật cũng có tác dụng thúc đẩy vô cùng lớn.

Chuyện rất rõ ràng là, thành công rồi, ta làm chủ nhân, hiện tại? Ta là người hầu, là nô lệ, là đối tượng bị chèn ép.

Cho nên rất nhanh, chế độ công hữu này đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của quần chúng.

Một cuộc vận động cách mạng, bởi vậy đã kéo màn ra.

Lần này thì không thể cứu vãn.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, một trăm truyền một nghìn.

Khắp nơi Nhật Bản liền giương cờ xí màu lam, hưởng ứng lời kêu gọi của cách mạng.

Toàn bộ Nhật Bản lâm vào một mảng hỗn loạn.

Người nghèo nhiều a! Người giàu có ít a!

Đây hoàn toàn bằng sức mạnh, thực lực thì rất không cân bằng.

Như vậy, những viện quân kia đâu còn lo lắng đến phủ Kinh Đô, đánh trận có ý nghĩa cái mông, làm cách mạng thật náo nhiệt, nở mày nở mặt, hơn nữa các binh lính cũng vô tâm niệm chiến, gia hương đã loạn sáo rồi, thân nhân của mình cũng không biết như thế nào. Cho nên quân Tống không phí một binh một tốt, tứ lộ viện quân của Nhật Bản, còn chưa bước vào lãnh địa phủ Kinh Đô, đã lập tức giải tán toàn bộ.

Huyện Tam Trọng.

Vốn dĩ chính là đại bản doanh của Bình thị.

Trong hậu viện của một nhà gia đình giàu có ở trong huyện. Một đại địa chủ mặt mũi hung tướng, tay cầm roi da, đang ở đánh đập một đám người hầu phẫn nộ quát: - Đám phế vật các ngươi, làm việc nhanh lên cho lão tử, còn có ba ngày, lão tử đã sắp cưới khuê nữ của Thanh Mộc gia về nhà rồi, nhanh lên. Nhanh lên, cẩn thận lão tử quất ngươi... hắc, các ngươi còn thất thần làm gì, làm việc nhanh lên.

Y chợt thấy những người hầu kia đột nhiên dừng lại, hết sức phẫn nộ, địa chủ uy nghiêm ở đâu, chính là một roi đánh vào lưng một người gần đấy.

Người nọ đã trúng một roi, cũng không kêu một tiếng, đứng dậy, không chút biểu cảm nhìn địa chủ kia.

Các thợ thủ công còn lại cũng không nói tiếng nào đã đi tới, hai mắt ngơ ngác nhìn địa chủ kia.

Lần này, địa chủ kia hơi sợ, lui về phía sau hai bước, chỉ vào những người đó nói: - Làm gì hả, các ngươi muốn làm gì, muốn muốn tạo phản phải không.

Ầm!

Một cây búa bay qua, chính giữa trán của địa chủ kia.

- Ai ôi...!

Địa chủ kia lập tức đầu rơi máu chảy, thân người lắc lư vài cái, suýt nữa ngất đi, che đầu, oa oa khóc lớn nói: - Người đâu, người đâu, giết người rồi, giết người rồi.

Ngươi chỉ là đức hạnh này a! Đây với bộ dạng uy vũ của ngươi trước kia thật sự là kém nhiều lắm.

Những người hầu này coi như đã xem hiểu rồi, những địa chủ kia bình thường diễu võ dương oai, không phải y lợi hại đến cỡ nào, mà là mình đã quá mềm yếu, một loạt xông lên, không chờ địa chủ kia hô ra tiếng, chỉ là một trận chém loạn.

- Lão gia, lão gia.

Lúc này, vài đả thủ lao đến, cảnh tượng trước mắt đã làm bọn họ sợ choáng váng, chỉ thấy lão gia của bọn họ đã bị chém thành nát bấy, thứ duy nhất có thể nhận được chỉ là bộ y phục trên người y.

Những người hầu kia cầm búa, cưa, rùi, chất phác nhìn những đả thủ kia.

- Giết... giết người.

Những đả thủ kia đâu dám lên, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.

Sảng khoái!

Đây đúng là quá sảng khoái!

Loại cảm giác này, khiến những người hầu này giống như đứng trên đám mây, nhìn xuống nhân gian.

- Đả đảo quý tộc.

- Đả đảo địa chủ.

Bất chợt, mấy người hầu này giống như bị ma nhập, cao giọng hô lao ra cửa.

Thượng Dã, cũng chính là một châu huyện gần châu Tống Nhân nhất, dân chúng nơi này càng bùng nổ mãnh liệt, bởi vì bọn họ rất sớm đã thâm thụ lây nhiễm của chế độ công hữu, cũng đã hâm mộ rất lâu, cho nên châm chút lửa này, đã lập tức nổ tung.

- Đông đông đông!

Trước nha môn phủ Thượng Dã, một đám nông dân mình trần, tay cầm cuốc, trên cánh tay buộc vải xanh, đứng ở phủ nha ra sức gõ cửa.

Cửa lớn này vừa mở ra, những nông dân này lập tức xông vào, nương theo ưu thế nhân số tuyệt đối, lập tức đạp toàn bộ mấy sai nha ngã lăn trên mặt đất, lúc này, Tri châu kia còn đang ôm ái thiếp ở đâu đó, chợt nghe một tràng tiếng động bên ngoài, lập tức tức giận không vui, đang chuẩn bị há mồm, cửa kia đã bị người một cước cấp đá văng ra, chỉ thấy một đám mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn đứng ở trước cửa.

Kiều thiếp kia hoảng hốt thét lên.

Tri châu này cũng si ngốc, đây là có chuyện gì?

Nhưng vẫn chưa chờ y phục hồi lại tinh thần, những mãnh nam cơ bắp kia đã chém bay đầu y.

Dần dần, đây cũng không phải là vận động đơn thuần, mà là tạo phản.

Quan nha của đại bộ phận địa khu đều lâm vào trạng thái tê liệt, hỗn loạn vô cùng, điều này trực tiếp ảnh hưởng đến quân đội, bởi vì Nhật Bản dân chính là binh, binh chính là dân, quân đội chính quy không nhiều lắm, tất cả đều ở phủ Kinh Đô, đã bị tiêu diệt, dân chúng này đều đi làm cách mạng rồi, vậy quân đội thì thế nào.

Phủ Kinh Đô.

Triệu Tinh Yến đứng đỉnh của tháp cao nhất ở Nhật Bản, cảnh đẹp của phủ Kinh Đô thu hết vào mắt, nàng khẽ phẩy quạt, đưa mắt nhìn phương xa, khóe miệng cười lẩm bẩm: - Loạn đi! Càng loạn càng tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi