BẮC TỐNG PHONG LƯU

Ngày hôm sau, Triệu Giai chiêu cáo thiên hạ, trẫm phải về Lạc Dương giỗ tổ.

Đây vốn là chuyện nên làm, Triệu Giai nam chinh, thu phục Nam Ngô, Đại Lý, tây chinh trưng thu Thổ Phiên, hơn nữa còn đoạt lại Yến Vân, Đại Phiến, Châu Thành, cộng thêm với cải cách, đối với Đại Tống đây chắc chắn là một thành tích vĩ đại, thông thường ở thời điểm này, hoàng đế hẳn phải nên về tế tổ.

Cho nên, dân chúng thiên hạ cũng không có ai có bất cứ dị nghị gì,

Ngươi bảo Tần Cối làm chính sự, thì là một tay cừ, ngươi bảo y làm chuyện giả dối, y càng giống như cá gặp nước, rất nhanh đã sắp xếp xong tất cả các công việc, đoàn người xuất phát tiến về Lạc Dương.

Mà bên trong long liễn hoàn toàn rỗng tuếch, Triệu Giai đã sớm bí mật đi đến Yến Vân.

Nhưng có một người đến Yến Sơn Phủ sớm hơn Triệu Giai, người này chính là sứ thần Cao Ly Phác Trí Khiêm.

Lần này y đến trước đương nhiên là vì chuyện đội thuyền mất tích, kỳ thật tuy rằng Cao Ly bọn họ tổn thất khá lớn, nhưng cũng không phải là không chấp nhận được. Trong lòng Cao Ly cũng hiểu được, hơn phân nửa là do Kim quốc cướp đi, nhưng bọn họ lại không dám chọc vào Kim quốc, hơn nữa trong tay cũng không có chứng cứ, nếu Đại Tống không chịu bỏ qua, phỏng chừng Cao Ly đã dàn xếp ổn thỏa rồi, không ngốc đến mức sẽ vì mấy vạn quan mà đối nghịch với Kim Quốc.

Nhưng Đại Tống không thuận theo cũng không buông tha, phải liên hợp lại với bọn họ tạo áp lực với Kim Quốc, Đại Tống chính là đại ca của Cao Ly nha, làm tiểu đệ có thể không phái người tới sao?

Trừ đó ra, thì chính là chuyện tổn thất này do ai gánh vác, dù sao cũng phải phái một người tới đây, bên Cao Ly đương nhiên cũng hi vọng Đại Tống có thể gánh vác nhiều hơn một chút, tốt nhất là gánh vác toàn bộ, dù sao Đại Tống ngươi cũng có tiền, chúng ta lại không có tiền!

Tuy nhiên Phác Trí Khiêm nghĩ đến Lý Kỳ ở Lai Châu, nhưng tới Lai Châu rồi mới biết được, Lý Kỳ đã bí mật đến Yến Sơn Phủ, vì thế lại ngựa không ngừng vó phi tới Yến Sơn Phủ.

Mà Lý Kỳ ở Yến Sơn Phủ lại sống trong một tòa viện nhỏ không có chút gì thu hút, tiếp kiến Phác Trí Khiêm, bởi vì hiện giờ đang trong thời gian trù bị chiến tranh, nên không được bại lộ quá sớm, sau khi Lý Kỳ đến Yến Sơn Phủ, vẫn vô cùng khiêm tốn, ngay cả đi dò xét quân doanh cũng không đi.

- Phác huynh, đã lâu không gặp!

Một tiếng "Phác huynh" mà Lý Kỳ gọi cảm thấy vô cùng thân thiết, bước nhanh đến chào đón.

- Phác Trí Khiêm bái kiến Xu Mật Sứ.

Phác Trí Khiêm này biết lễ phép hơn nhiều so với Tiếu Tồn Chí.

Hai người đứng trong sân hàn huyên một lát, sau đó đi vào trong phòng.

- Phác huynh, ngươi đường xa mà đến, cả đường đã mệt nhọc, nếu không, trước tiên ngươi đến tiểu viện nghỉ ngơi một lát?

Bên trong phòng không có hạ nhân, Lý Kỳ tự mình rót cho Phác Trí Khiêm một chén trà, khiến cho Phác Trí Khiêm vô cùng sợ hãi, trong lòng cũng tò mò. Đường đường là Xu Mật Sứ Đại Tống, sao lại ở nơi này, hơn nữa đến cả hạ nhân cũng không có, nhưng tò mò thì vẫn tò mò, y cũng không vội vàng hỏi, chỉ nói: - Đa tạ, đa tạ. Ngừng lại một lúc, lại nói: - Chuyện này ta đã quen rồi, hơn nữa vừa rồi ta đã ngủ trong xe ngựa, cũng không cảm thấy mệt.

- Vậy sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ buông ấm trà xuống, rồi ngồi xuống.

Phác Trí Khiêm lập tức nói: - Về chuyện Bảo Châu, bệ hạ chúng ta đã nghe rồi, toàn bộ đều dựa vào quý quốc giúp đỡ, mới có thể giải quyết hoàn toàn. Trước khi ta đến, bệ hạ đã dặn đi dặn lại, bảo ta phải đáp tạ Xu Mật Sứ chu toàn, chỉ vì ta vội đến đây, nên quà tặng còn ở phía sau.

Lời này là sự thật, lúc ấy triều đình Cao Ly nghe nói Kim Quốc đột nhiên thừa nhận Bảo Châu thuộc quyền sở hữu của Cao Ly, trên dưới Cao Ly đều vô cùng vui mừng, hoàng đế Cao Ly thậm chí còn bày yến hội, cả nước chung vui, trong lòng cũng cảm kích Đại Tống, đây là giá trị của đồng minh.

Người hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chính là sự vui mừng của người dân. Lý Kỳ đã lâu không thu hối lộ, còn có vài phần chờ mong, nhưng ngoài miệng hiên ngang lẫm liệt nói: - Bệ hạ các ngươi thật khách khí, chúng ta là đồng minh, tình như thủ túc, về chuyện Bảo Châu, ta cũng thường xuyên nghe các ngươi kể khổ, cũng biết các ngươi vì chuyện này là tốn công sức, vừa hay có một cơ hội như vậy, cho nên người đầu tiên chúng ta nghĩ là quý quốc.

Trong lòng Phác Trí Khiêm đầy cảm kích, nói: - Nghe nói quý quốc còn vì việc này mà tuyệt giao với Tây Hạ?

Lý Kỳ gật đầu, thở dài nói: - Việc này cũng không gạt ngươi, chuyện Kim quốc tấn công Tây Hạ, các ngươi chắc đã nghe nói, Kim quốc sợ chúng ta sẽ viện trợ cho Tây Hạ, vì vậy hi vọng chúng ta không thừa nhận sự độc lập của Tây Hạ, nhưng Kim quốc lấy Bảo Châu ra làm điều kiện trao đổi, chúng ta cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng mới đáp ứng.

- Thì ra là thế, quý quốc đối với Cao Ly chúng ta ân trọng như núi, thật sự không gì có thể báo đáp được.

Phác Trí Khiêm chắp tay, vẻ mặt cảm kích nói, nhưng chỉ nghe vậy thôi, y lại không ngu, Đại Tống sao có thể vì bọn họ, bỏ chạy từ chối Tây Hạ, trong đó chắc chắn vẫn còn nguyên nhân chưa biết.

- Phác huynh quá khách khí rồi, đây đều là chuyện quá khứ.

Lý Kỳ xua tay, lại nói: - Chúng ta hẳn nên nói chuyện trước mắt và tương lai.

Phác Trí Khiêm nói: - Xu Mật Sứ chỉ chuyện đội thuyền mất tích?

Lý Kỳ gật đầu, vô cùng thẳng thừng nói: - Việc này rốt cuộc là do người nào gây nên, các ngươi hiểu, chúng ta hiểu, Kim quốc cũng hiểu được.

Phác Trí Khiêm thở dài: - Chỉ khổ nỗi là không có chứng cứ!

Ngươi có thể hiểu được, vậy không gì tốt hơn nữa. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không không không, kỳ thật không phải là mấu chốt, mấu chốt ở chỗ bản chất chuyện này.

- Bản chất?

Phác Trí Khiêm kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ hừ nhẹ một tiếng, nói: - Kim quốc làm như vậy, cũng không phải là vì một chút tiền tài, động thái mấy năm gần đây của bọn họ là liên tiếp thành lập thủy quân, xây dựng cảng, vì thế bỏ ra không ít công sức, nhưng ta cho rằng bọn họ phải trả giá nhiều như vậy, cũng không chỉ là muốn cướp ít đồ về, dù sao bọn họ ra biển cướp bóc, mạo hiểm cũng rất lớn.

Ừ. Hắn nói cũng có lý. Phác Trí Khiêm nghi ngờ nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ cho rằng bọn họ làm như vậy là vì cái gì?

Lý Kỳ mỉm cười một tiếng, nói: - Rất đơn giản, phá hư liên minh giữa chúng ta, vì bị phân chia mà suy yếu.

Phác Trí Khiêm cau mày, nói: - Tha thứ cho tại hạ ngu dốt, kính xin Xu Mật Sứ nói rõ.

Đổ mồ hôi! Ta đã nói rõ ràng như vậy, ngươi sao vẫn không rõ! Lý Kỳ rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiếp tục giải thích: - Chúng ta tại sao phải trở thành đồng minh, nói cho cùng, là bởi vì chúng ta hay lui tới buôn bán, chúng ta càng buôn bán chặt chẽ, liên minh giữa chúng ta càng trở nên vững chắc kiên cố hơn, không gì phá nổi, mà Kim quốc không thể thỏa mãn nhu cầu quý quốc, cho nên bọn họ muốn dựa vào thực lực tranh thủ mua bán qua lại với quý quốc, đây là điều không thể nào, như vậy chỉ còn một cách, đó chính là phá hư từ giữa.

- Hiện giờ hiện tại hai nước chúng ta đang ở giữa đám cường đạo hải vực, rất rõ ràng chính là Kim quốc đang âm thầm thao túng, thủy quân của bọn họ dần dần lớn mạnh, chuyện bọn họ cần làm cũng càng ngày càng nhiều. Rất dễ nhận ra, nếu thuyền hàng của chúng ta thường xuyên bị đánh cướp, chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng đến mua bán qua lại giữa hai nước, đặc biệt là Đại Tống ta, bởi vì buôn bán xuất khẩu của Đại Tống có năm thành gần đây là bắt nguồn từ thương nhân, quá mạo hiểm, khiến cho thương nhân Đại Tống ta mất đi sự an toàn và tin tưởng đối với xuất khẩu của quý quốc, như vậy trên đường thủy chỉ có thể từ từ khô kiệt, một khi đường thủy không được thông, vậy thì ---.

Phác Trí Khiêm nói: - Chúng ta chỉ có thể đi đường bộ.

Lý Kỳ cười gật đầu, nói:

- Nếu đi đường bộ, như vậy thì phải mượn đường của Kim quốc, kể từ đó, Kim quốc có đủ khả năng hạn chế quý quốc, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Một khi đường thủy bị hạn chế, tiếp theo Kim quốc chắc chắn sẽ hạn chế sự qua lại giữa Đại Tống chúng ta và quý quốc, thậm chí có thể sẽ làm người trung gian, đầu tư trục lợi hàng hóa Đại Tống ta cho quý quốc, như vậy kết quả hiển nhiên dễ thấy, quan hệ giữa hai nước chúng ta sẽ bởi vì mua bán gian nan mà phai nhạt, quý quốc sẽ phải dựa vào Kim quốc, từ đó quan hệ giữa các ngươi và Kim quốc ngày càng chặt chẽ, Đại Tống chúng ta chắc chắn sẽ bất hòa với các ngươi, đây là bước thứ hai của Kim quốc. Bước thứ ba đã quá rõ ràng, người Nữ Chân chí lớn nhưng tài mọn, dã tâm của bọn họ không chỉ là tiêu diệt một Liêu quốc, mà phải là tranh bá thiên hạ., nhưng phòng thủ hậu phương không xong, bọn họ sao có thể an tâm tranh bá thiên hạ, cho nên để làm được tất cả, mục đích bọn họ chỉ có một, đó chính là tiêu diệt Cao Ly các ngươi.

Phác Trí Khiêm nghe được nét mặt cả kinh, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

Quốc gia Cao Ly bọn họ vừa nhỏ lại vừa nghèo, đối với chuyện đội thuyền bị mất tích, ánh mắt hạn chế của bọn họ chỉ nhìn thấy phương diện tổn thất tiền bạc, làm sao nghĩ đến cái lâu dài, Đại Tống thì khác, Đại Tống ngay từ đầu hoàn toàn không để ý đến tổn thất này, luôn đưa mắt nhìn chiến lược toàn cục, đi sâu nghiên cứu vào bản chất sự việc, bởi vậy có thể thấy được, một quốc gia có hùng mạnh hay không, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tầm nhìn chiến lược của quốc gia đó.

Lý Kỳ nói: - Phác huynh, ta đây tuyệt không nói chuyện đe dọa, lúc trước khi quân Kim xuôi nam, các ngươi xuất binh đến Bảo Châu, chuyện này đã khiến Kim quốc ý thức được tầm quan trọng của hậu phương. Chẳng qua khi đó Kim quốc bận rộn giao thiệp với nước ta, không có lợi cho tác chiến trước sau, vì vậy mới chủ động giảm bớt quan hệ với quý quốc, nói trắng ra thì Kim quốc vẫn chưa động thủ với quý quốc, cũng là vì kiêng kị Đại Tống chúng ta, mà không phải là vì quý quốc, tin rằng điểm này quý quốc cũng biết. Một khi quan hệ chúng ta rạn nứt, hoặc là đội thuyền chúng ta rời khỏi sông Áp Lục, vậy thì Kim Quốc tất nhiên sẽ xuất binh với quý quốc, đây là chiến lược bắt buộc của bọn họ, cũng là một bước tất phải có, các ngươi đối với Kim quốc mà nói, thật sự là quá nguy hiểm.

Sau lưng Phác Trí Khiêm đã ướt đẫm, y thật sự không nghĩ một lần cướp sau lưng lại cất giấu âm mưu lớn như vậy, hơn nữa y cũng đồng ý với lời Lý Kỳ nói, bọn họ đối với Kim quốc, từ trước đến nay như cục đờm nghẹn ở cổ họng, không trừ không được, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: - Vậy Xu Mật Sứ có biện pháp ngăn cản tất cả?

Lý Kỳ lạnh lùng cười nói:

- Chuyện cho tới bây giờ, biện pháp duy nhất, chính là tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương). Chờ bị địch tiêu diệt, còn không bằng chủ động tiêu diệt kẻ thù trước.

Phác Trí Khiêm bị quay vòng vòng, run giọng nói: - Xu --- Xu Mật Sứ, sao --- sao ngươi nói lời này?

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Rất đơn giản, chính là chúng ta liên hợp xuất binh tấn công Kim quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi