BẮC TỐNG PHONG LƯU

Không khí ấm áp này lập tức bị đánh vỡ.

Làm cái gì, ngươi đi ra muộn một chút thì sẽ chết à! Lý Kỳ cực không tình nguyện buông Thập nương ra, ánh mắt đang ngập tràn dịu dàng rất nhanh đánh giá Thập nương, thấy cũng không bị gầy đi, hơn nữa càng hiển đẫy đà, hai vú càng hiển cao ngất, trong lòng cũng yên lòng không ít.

Kỳ thật điểm ấy đường xá đối với Lưu Vân Hi mà nói, thật không đáng nhắc tới.

Nhưng Lưu Vân Hi cũng không chú ý Triệu Giai, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Lý Kỳ. Ngọt ngào cười nói: - Phu quân, huynh có nhớ ta hay không?

- Đương nhiên a, nhớ đến sắp phát điên rồi.

Lời này Lý sư phó nói ra đúng là không cần nghĩ, hơn nữa vẻ mặt vô cùng khoa trương, nhưng vừa dứt lời, chợt thấy sau lưng nặng nề, vội vàng nhỏ giọng nói: - Đợi lát nữa chúng ta nói sau, bái kiến Hoàng thượng trước đi đã.

Lưu Vân Hi "Ồ" một tiếng, nhưng vẫn kéo trên cánh tay của Lý Kỳ trước, khẽ khom người thi lễ. Nói: - Dân nữ Lưu Vân Hi gặp qua Hoàng thượng.

Vợ chồng các ngươi thật đúng là không đem trẫm để vào mắt. Triệu Giai cũng bất đắc dĩ, dù sao y cũng biết Lưu Vân Hi tính cách quái dị, gật đầu nói: - Đi vào rồi nói sau.

Nói xong liền xoay người đi vào, khi y đang cùng Lưu Vân Hi nói chuyện, cũng thật không dám ở trước công chúng, bởi vì y biết, như vậy sẽ chỉ làm y vô cùng không có mặt mũi, nhưng chỉ cần Lưu Vân Hi không xúc phạm tới điểm mấu chốt của y, ở vấn đề lễ nghi, y cũng sẽ không đi tức giận với Lưu Vân Hi.

Triệu Giai vừa mới quay người lại, Lý Kỳ liền thấp giọng nói: - Thập nương, trong nhà mọi chuyện đều tốt chứ.

Lưu Vân Hi gật gật đầu nói: - Trong nhà mọi chuyện đều tốt, phu quân huynh hình như gầy đi rất nhiều.

Bé cưng. Quá cảm động mà! Lý sư phó cùng nữ nhân đối thoại đã lâu bị một câu nói kia của Thập nương, làm cho cảm động đến hốc mắt cũng đỏ, thầm nghĩ, ta trở nên cảm tính giống như Mã Kiều từ khi nào thế. Thút thít nói:

- Đều tại nhớ muội đấy, tuy nhiên muội yên tâm, hiện tại muội đã đến rồi. Ta rất nhanh sẽ trở nên soái giống như trước kia.

Lưu Vân Hi đối với những lời này thì không hề có năng lực chống cự, lại càng ôm chặt hơn, nếu không phải xung quanh còn có thật nhiều người ở đó, nàng nhất định sẽ chủ động đưa lên môi thơm.

Điều này làm cho Lý sư phó rất là tiếc nuối a!

Hai người nhỏ giọng thủ thỉ đi vào tiền sảnh, lúc này mới ngừng lại được.

Triệu Giai thấy Lưu Vân Hi từ khi tiến vào đến hiện tại, trong mắt chỉ có Lý Kỳ, mình và Tông Trạch giống như không khí vậy, nhưng cũng lười hàn huyên cùng Lưu Vân Hi, dù sao Lưu Vân Hi cũng thấy được phải cùng y hàn huyên vài câu, thuận miệng hỏi: - Thập nương, sao bây giờ ngươi mới đến?

Lưu Vân Hi ngẩn ra, xoay đầu lại, vô cùng thành thực nói: - Ồ, Thất Nương và Phong tỷ tỷ sắp tới ngày lâm bồn, ta phải giúp các nàng đỡ đẻ xong hoàn toàn mới đến đấy.

Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng hỏi: - Muội--- muội nói cái gì, Thất Nương và Nghi Nô đều sinh rồi sao?

Lưu Vân Hi gật gật đầu nói: - Ồ, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói phu quân, Thất Nương và Phong tỷ tỷ vào hai tháng trước đã lần lượt sinh ra một nam một nữ, Thất Nương sinh là bé trai, Phong tỷ tỷ sinh là bé gái.

Lý Kỳ vui vẻ trực tiếp nhảy lên, nói: - Vậy sao? Vậy mẹ con các nàng ấy đã khỏe rồi chứ.

- Mẹ con đều vô cùng bình an.

- Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất.

Lý Kỳ hốc mắt đều đã ươn ướt, lại vội vàng hỏi: - Vậy tụi nhỏ nhìn giống ai, giống ta nhiều hơn, hay là giống Thất Nương nhiều hơn?

- Bé trai thì dường như giống phu quân hơn, còn bé gái ngược lại giống Phong tỷ tỷ nhiều hơn một ít.

Lý Kỳ mạnh vỗ tay một cái, hưng phấn nói: - Đây quả thực là gien hoàn mỹ a, nam giống ta, đủ soái, nữ giống Nghi Nô, đủ đẹp, ai ôi!!!, ta thật sự là rất khâm phục chính mình.

- Xu Mật Sứ, thật sự là đáng mừng nha.

Đang lúc Lý Kỳ hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm không nóng không lạnh.

Không xong, dường như cao hứng quá sớm, chết tiệt, xong rồi, xong rồi. Lý Kỳ cả người chấn động, vội vàng nói: - Hoàng thượng, các ngươi đã hiểu lầm, Thập nương chỉ là đang nói giỡn đấy.

Lưu Vân Hi vẻ mặt đơn thuần nói:

- Ta không có nói giỡn a!

Bạo đổ mồ hôi!! Mấy chục vạn đại quân ở tiền tuyến chém giết, đều chờ muội đến chữa thương, nhưng muội lại nói giúp Thất Nương các nàng đỡ đẻ xong mới đến, muội đây không phải đã cho hoàng một cái cớ nổi bão à. Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn Lưu Vân Hi, ánh mắt xéo qua vụng trộm đánh giá Triệu Giai, thấy sắc mặt y đã xanh mét, chỉ có thể cắt ưa nói: - Thập nương, phu quân ta thường xuyên dạy muội, phải lấy nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ thương sinh làm của mình, muội hẳn nên chạy tới cứu sống trước, mấy chuyện của Thất Nương này chỉ là chuyện nhỏ, quốc sự là chuyện lớn a.

Trong lòng lại nói, Thập nương nha, thật sự là xin lỗi nhé, ta đây là đánh trách vợ mình, đau ở lòng ta a!

Hắn biết rằng Triệu Giai sẽ không nổi bão với Lưu Vân Hi, mà sẽ chỉ nổi bão đối với hắn, vì vậy hắn vô cùng vô sỉ đem trách nhiệm đẩy không còn một mảnh, dù sao hắn là Xu Mật Sứ, mà Lưu Vân Hi chỉ là một dân chúng.

Lưu Vân Hi cau mày nói: - Phu quân, huynh có thể nào nghi ngờ ta, chuyện này ta đương nhiên có chừng mực, ta đã để cho người vận chuyển pê-ni-xi-lin đi lên trước, sau khi ta đỡ đẻ cho Thất Nương và Phong tỷ tỷ xong liền lập tức đuổi theo, nhật trình cũng không sai biệt lắm, cũng không có muộn bao nhiêu.

Gì cơ, sao muội không nói sớm a. Lý Kỳ vội vàng giải thích: - Ta không có nghi ngờ muội, là Hoàng thượng ---.

- Hử?

Triệu Giai chỉ hử một tiếng.

Được rồi, ngươi ngưu! Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Hiểu lầm, toàn bộ là hiểu lầm, ta đã nói mà. Đây nhất định là một hồi hiểu lầm a.

Nhưng Lưu Vân Hi đã tức giận, không hài lòng nhìn Lý Kỳ.

Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, Thập nương mà nóng giận, không có bảy tám ngày, thì còn lâu mới dỗ dành được.

Triệu Giai thấy vợ chồng bọn họ ngươi một lời ta một câu, ngay cả cơ hội xen mồm cũng không có, hơn nữa quân tình khẩn cấp, cũng lười rối rắm cùng bọn họ thêm vì những chuyện đã qua rồi, vì thế nói:

- Tốt lắm, tốt lắm. Trẫm cũng không muốn trách tội ai, Thập nương, pê-ni-xi-lin bây giờ đang ở đâu?

Lưu Vân Hi thản nhiên nói: - Đã đến Yến Sơn Phủ rồi.

Triệu Giai nói: - Tốt lắm, các ngươi chuẩn bị chút, chúng ta lập tức chạy tới Vân Châu.

Lưu Vân Hi khẽ vuốt cằm, xoay người liền đi ra ngoài.

Không xong! Lý Kỳ vội hỏi: - Hoàng thượng, ta cũng đi xuống chuẩn bị.

Nói xong, hắn liền vội vàng đi theo ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, liền ngầm trộm nghe đến ngoài phòng truyền đến thanh âm của Lý sư phó: - Thập nương, đây là một cái hiểu lầm, muội nghe ta giải thích a, mới vừa rồi là hoàng --- ách....

Tông Trạch nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần đến. Cười ha hả nói: - Chưa từng nghĩ đến Xu Mật Sứ lại sợ vợ như thế.

Triệu Giai cười khổ nói: - Người vợ này của hắn, trẫm cũng có chút e ngại a!

...

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi