BẮC TỐNG PHONG LƯU

Kỳ thật gã không cần trốn, đạn pháo này cũng sẽ không rơi xuống trên người gã được, dù sao gã cực kỳ gần với vòng chiến đấu. Lý Kỳ đương nhiên là bắn vào hướng bên cạnh rồi, nào dám bắn hướng chỗ gã đứng đâu, chỉ cần không lưu ý tí thôi, có khả năng sẽ rơi vào trong trận mất, nói không chừng bắn chết luôn cả Tông Trạch ấy chứ, cho nên Lý Kỳ khiến binh lính của Thần Cơ Doanh tận lực phóng đạn lệch khỏi quỹ đạo của vòng chiến đấu ra.

Rầm rầm rầm!

Đám đạn pháo này khi rơi xuống, lập tức vang lên một trận tiếng nổ mạnh như sấm, khói thuốc súng bốc lên ngút trời.

Hoàn Nhan Tông Hàn mặc dù có chuẩn bị, vẫn là không tránh khỏi sợ tới mức cả kinh, không ngờ rằng quân Tống lại có thần khí bực này.

Trùng hợp là trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét vang dội, rầm rầm vài tiếng sấm, góp phần tăng thêm khí thế cho Pháo Chấn Hưng.

- Má ơi, lão tử không nổ chết được ngươi, cũng muốn hù dọa cho ngươi sợ chết luôn.

Lý Kỳ mắng vài câu, lại nói: - Bắn tiếp.

Có năm mươi khẩu pháo chấn hưng, nhưng hắn không bắn lần lượt từng phát một, mà là chia ra năm lần từ từ phóng ra, dù sao mục đích của hắn là dọa người, không phải dùng để giết địch. Nếu như bắn ra từng lần một, thì trung gian khoảng cách hai lần phóng ra pháo chấn hưng cần quá dài, không thể liên tục quấy nhiễu kẻ thù được.

Rầm rầm rầm!

Lại là một lượt oanh tạc.

Lúc này quân Kim mặc dù đang tác chiến, hơn nữa đạn pháo rơi xuống cách chỗ bọn họ rất xa. Nhưng tiếng pháo này mẹ nó quá lớn, giống như là tiếng sấm vậy, khó tránh khỏi sẽ bị phân tâm, trời mới biết liệu có rơi xuống đầu mình hay không. Cho nên, bọn họ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bầu trời một cái, phân tâm như thế, làm cho sức chiến đấu giảm mạnh xuống.

Ngược lại là quân Tống dần dần ổn định lại quân tâm. Bởi vì bọn họ biết đây là đạn pháo của nhà mình, tuyệt đối sẽ không rơi xuống đầu mình đâu, hơn nữa, Pháo Chấn Hưng đến, không cần nhìn cũng biết, đại quân của bọn họ đến đây rồi.

- Để ta nhìn xem các ngươi có thẻ chống đỡ bao lâu.

Lý Kỳ nói: - Lần này bắn về phía tây nam, hơi tới gần một chút là được rồi.

Mã Kiều hiếu kỳ hỏi: - Như thế nào là một chút?

Lý Kỳ rít gào nói: - Chính là lệch khỏi quỹ đạo một chút là đến nơi.

- Một chút là bao nhiêu?

Mã Kiều vẫn là không hiểu, nhưng Lý Kỳ đã nổi điên lên, hắn cũng không thèm nói nhiều, bắt đầu báo cho các tướng sĩ của Thần Cơ Doanh biết.

Rầm rầm rầm!

Lại là một lượt oanh tạc mới.

Lần này đánh vào trận địa phía đông nam.

Ai nha nha, sao lại từ phía bắc bắn tới phía nam thế này, ngươi ngược lại có tí quy luật đi, hay là ngươi toàn nhờ đoán mà nã pháo vậy, đánh tới đâu tính tới đó đi, quả pháo tiếp theo sẽ không may mắn như vậy, rơi xuống trên đầu chúng ta đi.

Các tướng sĩ quân Kim càng ngày càng cảm thấy thấp thỏm lo âu, đám đạn pháo này rơi xuống hoàn toàn không có quy luật gì nha.

Này bắn một pháo sang trái, một pháo sang phải, bầu trời vẫn còn có sét đánh, Hoàn Nhan Tông Hàn biết rõ đối phương là muốn dọa chính mình, bởi vì gã cũng hiểu được rằng, đạn pháo của đối phương tuyệt đối không dám bắn vào trong trận, nhưng hiểu được là một chuyện, ngươi không thể khống chế chính mình lỗ tai và đại não, càng thêm không thể khống chế đầu óc của binh sĩ không đi phân tâm chú ý vị trí đạn pháo rơi xuống được, cũng là đau đầu không dứt, trong lòng ra sức mắng to Lý Kỳ đê tiện vô sỉ, toàn dùng mấy mánh khóe này thôi.

Kỳ thật gã sao có thể nhìn thấy được Lý Kỳ, chỉ là gã biết rất rõ, loại chiêu số vô sỉ như này, chỉ có Lý sư phó mới nghĩ ra được, lúc trước chính là thằng nhãi này, đại quân tiến công, ngay cả ngoại ô Vân Châu còn chưa nhìn thấy, mà đã bắt đầu dùng bờ sông làm ranh giới thống trị rồi, thành lũy đắp lên ngay cả người cũng không qua được, thật là hết sức đáng giận, lại thấy mây đen đè người, biết rằng lập tức sẽ đổ một trận mưa to, chỉ cần mưa một chút, chiến mã sẽ bị ngăn trở ngay, tuy rằng chiến xa cũng khó đi, nhưng nhìn trận hình này của Tông Trạch, dường như cũng không cần thiết phải có sự thay đổi, nói tổng kết lại, mưa to sẽ bất lợi đối với bên mình, vì thế gã quyết đoán hạ lệnh rút quân.

Quân Kim tuy rằng không có ai trúng đạn, nhưng cũng không còn lòng dạ nào để chiến đấu cả, bởi vì bọn họ hiểu biết rất ít về pháo chấn hưng, đặc biệt là viện quân vừa mới tới, căn bản cũng không biết đến thứ đồ này, lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng không tự tin, cho nên vừa đánh vừa lui, vừa rời xa trận địa, lập tức triệt hồi về phía phương hướng Vân Châu.

Kỳ thật quân Tống đã không còn sức để vây giết quân Kim nữa rồi, hơn nữa lúc ấy quân cũng chiếm được thế thượng phọng, chưa tính là hoảng sợ chạy trốn, hơn nữa còn cực kỳ có tính kỷ luật, vừa đánh vừa lui, Tông Trạch cũng không còn hy vọng xa vời những thứ này, mắt thấy quân Kim lui binh, chỉ ra lệnh cho cung thủ bắn tên, chứ cũng không thật sự sai bọn Dương Tái Hưng tiếp tục truy kích.

Mã Kiều thấy Lý Kỳ chỉ tùy tiện sai người khác bắn mấy phát pháo, mà quân Kim đã thật sự bỏ chạy luôn rồi, thì không khỏi kinh ngạc hỏi: - Xu Mật Sứ, đây là có chuyện gì? Pháo Chấn Hưng của chúng ta đã giết được ai đâu, sao quân Kim lại rút lui hết rồi vậy?

Lý Kỳ tức giận nơi: - Nếu như trong lúc ngươi với sư muội ngươi đang xxoo, mà ta lại núp ở ngoài cửa sổ không ngừng đốt pháo, thì liệu các ngươi còn có thể tiếp tục xxoo nữa sao?

Mã Kiều kinh ngạc hỏi: - Xxoo là làm cái gì?

- Chính là ---.

Lý Kỳ kịp thời dừng lại, thầm nghĩ rằng, vẫn là đừng nói thẳng ra, chứ nếu không chừng thằng nhãi này sẽ nổi bão mất, vì thế sửa lời nói: - Nói như thế này, nếu trong lúc ngươi với Tửu Quỷ đang luận võ, ta lại ném một chuỗi pháo bên trái, rồi lại ném một chuỗi pháo bên phải, thì các ngươi còn có thể an tâm đánh nhau nữa sao?

Mã Kiều lắ đầu nói: - Tất nhiên là không thể rồi, a, ta hiểu được, ra trận giết địch, cần phải cực kỳ chuyên tâm, một khi phân tâm, có khả năng sẽ vứt bỏ tính mạng, nên Hoàn Nhan Tông Hàn kia nhất định là bởi vì thế mới lui binh đấy, nhưng --- nhưng binh lính của chúng ta chẳng lẽ là sẽ không bị phân tâm sao?

Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi ngốc hả, binh lính của chúng ta đương nhiên là sẽ không phân tâm rồi, bởi vì trong tiềm thức của bọn họ, đã cho rằng đạn pháo này sẽ không rơi xuống người bọn họ rồi, cho nên bọn họ căn bản không cần lo lắng, chỉ có người Nữ Chân mới lo lắng thôi, dù sao đạn pháo này là họ Triệu, chứ không phải là họ Hoàn Nhan, Hoàng thượng, ngài thấy có đúng không?

Triệu Giai cười ha ha nói: - Họ Triệu thì không sai, tuy nhiên ngươi mới chính là khắc tinh của họ Hoàn Nhan a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi