BẮC TỐNG PHONG LƯU

Trần Đông nói: - Hồi bẩm Hoàng hậu, vụ án này vi thần vừa mới tiếp nhận. Đang chuẩn bị tiến hành điều tra.

Hoàng hậu kinh ngạc nói: - Một khi đã như vậy, thì tại sao lại nói là bụng làm dạ chịu, Lý viện trưởng, có phải là ngươi đã biết là vụ án này do lệnh công tử gây nên hay không?

Lý Cương vội vàng lắc đầu: - Vi thần tin tưởng chắc chắn rằng khuyển tử tuyệt đối sẽ không giết người đâu, chỉ có điều --- chỉ có điều bất kể như thế nào, Tư Pháp Viện đều bởi vì vi thần mà chịu hổ thẹn, vi thần thật sự là có thẹn với Hoàng thượng.

- Thì ra là thế, ngươi thật đúng là làm ta sợ muốn chết.

Hoàng hậu cười nói: - Ngươi cứ ngồi trước đi.

Lý Cương cũng không tìm tòi được rõ về tâm lý của Hoàng hậu, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hoàng hậu cười nói hướng đám người Tần Cối: - Ta có một số đề nghị, không biết có thể nói ra không?

Ngươi là Hoàng hậu, ai dám không cho ngươi nói chuyện chứ. Tần Cối vội nói: - Mời Hoàng hậu chỉ giáo.

- Chỉ giáo thì không dám, việc này cũng không phải ta quản lý được. Ta chỉ là đưa ra chút đề nghị thôi, về phần có tiếp thu hay không, cũng là quyết định của các vị. Hoàng hậu khẽ mỉm cười, lại chợt nghiêm mặt nói: - Ta nghĩ đến đừng nói là vụ án này chưa giải quyết, cho dù đã có phán quyết rồi, cũng không thể trách phạt đến trên đầu của Lý viện trưởng, về phần bỏ xe bảo vệ tướng, thật sự là không ổn, kỳ thật bất kể là dân chúng, hay là các ngươi, đều là con dân của Hoàng thượng, ở trong lòng Hoàng thượng đều có vị trí trọng yếu như nhau.

Lúc trước khi Lập Pháp Viện được thành lập, cũng đã có văn bản quy định rõ ràng. Không thể tùy tiện liên lụy đến người nhà của tội phạm, trừ phi là trường hợp vụ án đặc biệt, triều đình đương nhiên là không thể phân biệt đối xử rồi, ta cho rằng tính công bình chính là điều khiến cho người dân tin phục nhất vào luật pháp, ngươi không thể nói rằng Lý viện trưởng là đại thần trong triều nên phải đối đãi đặc thù được, trừ phi là điều tra ra được Lý viện trưởng cũng tham dự vào, bằng không, việc khiến cho Lý viện trưởng gánh chịu tất cả, ta không cho rằng là phương pháp xử lý tốt. Nếu làm như vậy, vậy thì một ngày khác triều đình lại lấy cớ để khắp nơi tru diệt những người có liên quan. Làm cho quy định này sẽ tự sụp đổ, không phù hợp với tư tưởng lấy pháp trị quốc của Hoàng thượng, nếu chỉ là tranh cãi tư nhân, khiến cho người trong nhà phải chịu uất ức thì còn được, nhưng đây chính là vụ án hình sự, chúng ta hẳn là hoàn toàn phục tùng việc Lập Pháp Viện thông qua luật pháp để phán quyết.

Tần Cối nói: - Hoàng hậu nói rất đúng, nhưng là chúng ta gặp phải vấn đề không phải là bản thân vụ án, mà là danh dự của Tư Pháp Viện, hiện giờ dân chúng đều đang đàm luận về việc này, mà dường như càng ngày càng có nhiều người nguyện ý tin tưởng Lý Hiền chính là hung thủ giết người, viecj này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Lý viện trưởng rồi, nếu triều đình không tìm ra được sách lược để ứng đối, vậy thì dân chúng sẽ nảy sinh nghi ngờ với Tư Pháp Viện, điều này cực kỳ bất lợi với sự phát triển của Tư Pháp Viện đấy, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ địa phương, kế bỏ xe bảo vệ tướng càng nhiều là muốn giữ gìn danh dự của Tư Pháp Viện, mà không phải nhằm vào Lý viện trưởng, trừ phi ---.

Hoàng hậu hỏi: - Trừ phi cái gì?

Tần Cối nói: - Trừ phi sớm ngày phán quyết, sau đó lại chấp pháp theo lẽ công bằng, nói như vậy, dân chúng tự nhiên sẽ tiêu trừ sự nghi ngờ đối với Tư Pháp Viện.

Lý Cương đứng lên nói: - Ta có thể không làm chức viện trưởng Tư Pháp Viện này, nhưng không có khả năng bắt khuyển tử nhận tội, hiện giờ vụ án chưa được điều tra rõ ràng, sao có thể dễ dàng phán quyết được.

Trần Đông cũng nói: - Ta đây cũng phản đối, làm vậy quả thực là khinh nhờn với luật pháp.

Tần Cối nói: - Nhưng luật pháp mấu chốt còn ở chỗ có ai tin phục hay không, nếu dân chúng đều không tin phục vào Tư Pháp Viện, vậy thì còn nói gì đến lấy pháp trị quốc nữa, bỏ một người để đổi lấy sự ủng hộ của người trong thiên hạ với luật pháp, ta cho rằng là có thể tiếp nhận, Xu Mật Sứ ban đầu ở phủ Đại Danh không phải là cũng lấy thân thử nghiệm sao, mọi người cũng nhìn thấy kết quả rồi đấy, càng khiến cho dân chúng thêm tin phục vào luật pháp, hơn nữa Xu Mật Sứ cũng nhận được sự tôn trọng của dân chúng, mà không phải là nhục mạ, nếu sớm ngày phán quyết, vậy thì dân chúng thấy Lý viện trưởng khi đối mặt với con ruột của mình, đồng dạng cũng có thể công bằng chấp pháp, vậy thì Lý viện trưởng chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của dân chúng, đối với Lý viện trưởng đồng dạng cũng không phải là chuyện xấu, hơn nữa, trước mắt mọi chứng cứ đều chỉ hướng Lý Hiền, cũng không có chứng cớ gì chính diện chỉ ra là không phải do Lý Hiền gây án, nên phán quyết như vậy, cũng khiến cho người dân tin phục.

Gã trời sinh tính tình âm nhu, tinh thông tính kế, nói gần nói xa, nơi chốn đều lộ ra ý ngầm hại người, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lời này nhìn như có lý, nhưng thật ra là muốn chỉnh chết Lý Cương, bức bách Lý Cương từ chức, hổ dữ còn không ăn thịt con, Lý Cương vì bảo vệ chức quan của mình, mà khiến cho con trai mình lưng đeo tội danh chưa điều tra rõ này, hơn nữa cho dù y nhẫn tâm vứt bỏ con trai mình, thì Lý gia cũng có thể sẽ bởi vì vậy mà bị người thóa mạ, khiến Lý Cương trái phải đều khó làm người, một chiêu này thật sự là âm độc đến cực điểm.

Lý Cương tức giận thở hổn hển, ngươi đều đã muốn giết con ta rồi, còn dám nói đối với ta là chuyện tốt, ngươi thật sự mẹ nó quá ức hiếp người. May là y, nếu như là Lý Kỳ, dù thế nào cũng sẽ trước tiên giết chết con trai Tần Cối, đương nhiên, Tần Cối ở tình huống không tuyệt đối nắm chắc có thể lật đổ được Lý Kỳ, thì cũng không dám vọng động với người nhà Lý Kỳ, bởi vì Tần Cối hiểu rất rõ về Lý Kỳ, ngươi muốn động vào người nhà của Lý Kỳ, thì hắn thật sự có khả năng sai cấm quân xét cả nhà ngươi, nhưng lúc này trong lòng Lý Cương đang đại loạn, không biết phải phản bác như thế nào cả, chỉ dùng sắc mặt kiên quyết nhắc lại: - Nếu như thật sự là do khuyển tử gây ra, ta nguyện tự mình cầm đao, chính ta đâm nghiệt tử kia, nhưng nếu không phải do khuyển tử gây ra, ta cũng sẽ không khiến cho khuyển tử phải chịu oan khuất, việc này tính mạng là nhỏ, nhưng danh tiết lại là chuyện lớn.

Hoàng hậu vội vàng nói: - Được rồi, được rồi, hai vị đừng cãi nhau nữa, Lý viện trường ngươi cũng đừng kích động, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp. Đợi sau khi Lý Cương ngồi xuống, nang lại tiếp tục nói:

- Tần Thiếu Tể cũng là vì suy nghĩ cho đất nước, hơn nữa ngài ấy nói ra cũng cực kỳ có đạo lý, đây thật sự là một vấn đề, dù sao nhân ngôn đáng sợ, có một số việc lúc này nên lấy đại cục làm trọng.

Lý Cương vừa nghe nàng nói như vậy, gấp đến độ suýt chút nữa nhảy dựng lên, nếu Hoàng hậu cũng nhận định như vậy, thì việc này chính là ván đã đóng thuyền rồi.

Hoàng hậu nói xong thì trầm ngâm một lát, lại bảo: - Ta ngược lại có một đề nghị, không biết có được hay không?

Nàng không phải là một nữ nhân có ham vọng mãnh liệt với quyền lực, ở tình huống bình thường, nàng đều không can dự vào chính sự, nàng luôn cẩn thận giữ gìn bổn phận, xử lý tất cả mọi việc trong hậu cung, khiến cho Triệu Giai có thể chuyên tâm xử lý triều chính, cho nên, khi nàng đối mặt với những đại thần như Tần Cối, nàng đều là châm chước rồi mới nói ra, đều cực kỳ hàm súc, khiêm tốn biểu đạt ra ý kiến của mình.

Tuy rằng các đại thần trong triều đều biết vị Hoàng hậu này mặc dù không có quyền lợi gì, cũng ít khi lui tới với các đại thần trong triều, nhưng nàng đã từng cùng Triệu Giai đồng cam cộng khổ ở Phượng Tường, từng cùng chung hoạn nạn, có địa vị rất cao ở trong lòng Triệu Giai, ai cũng không dám đi đắc tội với nàng.

- Mời Hoàng hậu cứ nói.

Hoàng hậu nói: - Vụ án này dù sao cũng có liên quan đến Lý viện trưởng, lúc này trước khi có phán quyết về vụ án, mà để cho Lý viện trưởng quản lý Tư Pháp Viện thì đích xác sẽ khiến cho dân chúng nghi kỵ, đến lúc đó khi có kết quả, chỉ sợ cũng khó có thể để cho người dân tin phục, Lý viện trưởng lúc này cũng chỉ có thể tị hiềm, cho nên ta đề nghị thế này, sao Lý viện trưởng không cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, đợi đến sau khi vụ án này kết thúc, nếu là kết quả tốt, vậy thì Lý viện trưởng tự nhiên là trở về Tư Pháp Viện, cho dù kết quả không tốt, giống như chính lời nói của Tần Thiếu Tể, vậy thì chỉ cần kiên quyết phán quyết theo luật pháp, đồng dạng cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lý viện trưởng.

- Ta tán thành.

Trịnh Dật lập tức đồng ý.

Đám người Mao Thư, Triệu Chấp cũng đều gật đầu.

Tần Cối ánh mắt chợt lóe lên sự giật mình, lập tức cười nói: - Cao kiến của Hoàng hậu, vi thần xin thụ giáo.

- Thiếu Tể ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chớ để cho mọi người chê cười. Hoàng hậu khoát tay, nói: - Hôm nay ta nói vậy chỉ là xuất phát từ lo lắng, nếu bàn về phương diện này, mỗi người trong số các vị đều giỏi hơn ta, cho nên, đề nghị của ta các vị chỉ cần tham khảo thôi, về phần cuối cùng có tiếp thu hay không, ta vẫn là nói câu kia, các vị cứ tự quyết định, không cần bởi vì ta là Hoàng hậu mà đặc biệt quan tâm, có câu là “Không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự”. Được rồi, ta xin cáo từ trước, các vị nếu là có quyết định, chỉ cần phái người đến bào cho ta biết một tiếng là được, ta cũng giống như Hoàng thượng, đều vô cùng tin tưởng vào phán đoán của các vị.

Nói xong, nàng lập tức rời đi.

Đám người Trịnh Dật, Mao Thư đều nhìn Tần Cối.

Tần Cối quét nhìn mọi người một lượt, nhẹ nhàng cười nói: - Ta cực kỳ tán thành ý kiến của Hoàng hậu, không biết các vị nghĩ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi