BẮC TỐNG PHONG LƯU

Mặc dù trên miệng Lý sư phụ, bất kể là chuyện gì cũng có thể dính vào lợi nhuận, nhưng hắn cũng không nhất định là đúng, có lẽ giữa người và người sẽ tồn tại tình nghĩa đích thực, nghĩa khí từ này tuyệt đối không chỉ tồn tại trong từ điển.

Thế nhưng, giữa các quốc gia với nhau thì không có bất kì tình cảm gì để mà nói, có thì cũng chỉ là lợi nhuận, đây là điểm không cần phải hoài nghi.

Có khi ở một khắc trước, hai nước vẫn còn là kẻ thù truyền kiếp, có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi, nhưng sau khi lợi ích phát sinh ra sự thay đổi, một khắc sau có thể sẽ là bạn bè, đồng minh ngay, loại thay đổi này có lẽ ở trong mắt người thường sẽ cảm thấy không thể tin được, nhưng thật ra loại chuyển biến này là vô cùng bình thường.

Tống, Kim hai nước nằm trong diện mô thức này.

Một tháng trước, hai nước Tống Kim đánh nhau tối tăm mặt mũi, đã vượt quá cả mức thủy hỏa bất dung, nhưng hôm nay, không nằm ngoài dự tính của Lý Kỳ, phía nước Kim quả nhiên đề ra yêu cầu hòa đàm.

Đây cũng chính là ý của Đại Tống, hai bên rất nhanh đều đạt được sự nhất trí, địa điểm định ở biên giới Cổ Bắc Khẩu nằm giữa hai nước.

Điều này nếu là mười năm về trước, nước Kim vốn chẳng cần sợ hãi, trực tiếp phái ngay lấy một người đến Yến Sơn Phủ nói chuyện nào có nề hà gì, nhưng hiện nay thì không được, người dân nước Kim cũng lo sợ, đương nhiên, Lý sư phụ vẫn trước sau như một rất cẩn thận, quyết định không thể tới địa phận biên giới nước Kim để đàm phán, bởi hắn biết trong nước Kim có quá nhiều người muốn giết hắn.

Đại diện phía nước Kim phái đi là Hoàn Nhan Hi Doãn, mà người Đại Tống cử ra trước giờ đều không cần tuyển chọn, đương nhiên là ngoài Lý sư phụ thì còn ai vào đây.

Trong đêm Lý sư phụ đi về hướng Cổ Bắc Khẩu.

Triệu Giai một thân một mình ngồi xếp bằng ở trước một chiếc bàn thấp, trên bàn đặt rất nhiều tấu chương, y hiện giờ rất bận rộn, bởi y còn phải xử lý những chuyện liên quan đến Tây Hạ, miếng đất này đến quá đột ngột, y cũng chẳng có bất kì sự chuẩn bị nào, y còn đang suy nghĩ xem nên phái những ai tới khu Hà Sáo nhậm chức, nhưng đêm nay y dường như có chút lơ đãng, mực ở đầu bút đã khô cong, nhưng hình như y vẫn không hay biết, vẫn còn đang duy trì tư thế hạ bút, trong ánh mắt lộ ra một nét ưu sầu.

Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Triệu Giai vội hạ bút xuống: - Vào đi.

Trông thấy bên ngoài tiến vào một tên hộ vệ: - Ty chức tham kiến hoàng thượng.

Triệu Giai hỏi: - Thế nào rồi?

Tên hộ vệ nọ không lên tiếng, chỉ thấy sắc mặt gã lộ ra vẻ quái dị.

Triệu Giai cau mày nói:

- Thế nào thì nói đi, hắn vẫn chưa thay đổi lựa chọn?

Tên hộ vệ kia khẽ gật đầu.

Bang!

Triệu Giai dùng một cước đem chiếc bàn trước mặt đá văng ra.

...

...

Biện Lương!

Sự chúc mừng vẫn còn đang tiếp tục, ai nấy đều đang đắm chìm trong đại dương của niềm vui sướng, trên sông Biện thuyền bè tấp nập, tiếng ca ngân nga, trên đường phố những đoàn nhảy múa tụ tập, trống chiêng vang trời, trong tửu lâu.

- Ta nói huynh đệ tốt Tái Hưng của ta---

- Ca ca, huynh là huynh đệ tốt của Dương tướng quân lúc nào vậy?

- Ngươi không biết à?

- Không biết.

- Vậy thì bỏ đi, ngươi đã không biết, ta có nói với ngươi ngươi vẫn chẳng biết.

- Ờm

- Nha Nội, ngươi mau nói tiếp đi, sau đó thì thế nào?

- Nghe đây nghe đây, huynh đệ kết nghĩa của ta, Sát nhân cuồng ma Dương Tái Hưng cưỡi một con tuấn mã, tay nắm một cây thương lớn, wa a a kêu lớn một trận, nhằm vào phía giữa một vạn quân, đại chiến ba trăm hiệp với tên đại tướng Ly Tốc gì gì đó của nước Kim---.

- Ta nói Nha Nội này, ngươi đây là đang kể chuyện cổ tích à, cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp. Đúng là nói năng không đâu vào đâu.

- Haizz, Sài Thông, ngươi thì biết cái gì chứ. Trong Tam quốc diễn nghĩa chẳng phải đều nói như vậy đó sao?

- Tam quốc diễn nghĩa đó là chuyện cổ, là hư cấu, chiến tranh thực sự làm sao có thể để bọn họ đại chiến ba trăm hiệp, bình thường cũng chỉ một hiệp thôi.

- Ngươi thích nghe thì nghe, không nghe thì về nhà mà ngồi đi, thực lắm lời, nói nghe như chính mình đã từng đi đánh giặc ấy, nghĩ đến năm đó ta và Tiểu Cửu hai người đánh một trận quyết liệt với đám người Đảng Hạng ở Phượng Tường, hừm, ngươi chắc cũng đã nghe nói, ta và Tiểu Cửu hai người lần đầu tiên ra trận liền bắt được tên phản đồ Kỷ Mẫn Nhân. Điều này ngươi không tin thì Lý Kỳ trở về có thể đi hỏi hắn, ai ai ai, Sài Thông, ngươi đi đâu thế?

- Về nhà đợi.

"...!"

Tuy vậy ở trong thành Biện Lương lại có một nơi người ta vô cùng yên tĩnh, cửa đóng kín, chính là phủ Xu Mật Sứ, trong ngoài phủ đều rất yên lặng, đến cả A Manh hiếu động, Tiểu Bát và Kim Mao đều đã già yếu, con lừa già bình tĩnh đó hãy còn tham ăn tham ngủ, hoàn toàn chẳng có chút dấu hiệu của sự già yếu.

Trong hậu đường ở phủ Xu Mật Sứ có hai người đang ngồi, một người là Bạch Thiển Dạ, người còn lại là Ngô Phúc Vinh.

- Ngô thúc, mấy ngày nay thực vất vả cho thúc rồi, Thất nương thực tình rất áy náy.

Bạch Thiển Dạ khẽ gật đầu, tỏ vẻ áy náy. Tuy rằng Ngô Phúc Vinh chỉ là một kẻ áo vải bần hàn, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, ông giống như phụ thân của hắn, vì thế người trên kẻ dưới trong phủ Xu Mật Sứ đều vô cùng kính trọng ông, thực ra không cần nói người trong phủ, cho dù là đại thần trong triều, vương công quý tộc, ai muốn đắc tội với Ngô Phúc Vinh, thì Lý Kỳ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Thất nương, cô khách khí quá rồi, lão hủ đã già thế này rồi, nếu có thể giúp đỡ được gì cho các người, lão hủ còn vui mừng không kịp nữa kìa.

Bạch Thiển Dạ khẽ mỉm cười, lại nói: - Hôm nay mời Ngô thúc tới, là có liên quan đến chuyện phân chia tập đoàn Túy Tiên Cư.

Ngô Phúc Vinh nghe xong, hàng lông mày khẽ nhíu lại, thở dài, lại gật đầu mấy cái.

Bạch Thiển Dạ nói: - Sau khi chúng ta đi, tập đoàn Túy Tiên Cư sẽ chỉ quản lý phương diện quán rượu, mà quán rượu Túy Tiên Cư, sẽ đem giao cho vợ chồng Tiểu Lục Tử.

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Như vậy làm sao mà được, một khoản lớn như thế, Tiểu Lục Tử làm sao dám nhận lấy, tuyệt đối là không thể, tuyệt đối không thể.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Ngô thúc, đây là ý của phu quân, thực ra có nhiều tiền hơn nữa, cũng không hoàn được ân tình thu nhận và giúp đỡ phu quân ta của thúc lúc trước.

Ngô Phúc Vinh thở dài mạnh một hơi, nói: - Tên Lý Kỳ này cũng thật là, năm đó lão hủ chỉ cho hắn một miếng cơm, hắn liền nhiều lời nến mấy chục năm. Mấy năm nay lão hủ cũng đã hưởng ghé được không ít hào quang của hắn, tới một trăm vạn lần sợ cũng không đủ, giờ hắn còn muốn đem Túy Tiên Cư giao cho Ngô Tiểu Lục, điều này--- lão hủ quyết không thể nhận được.

Bạch Thiển Dạ trông vẻ mặt kiên quyết của Ngô Phúc Vinh, liền nói: - Ngô thúc, người đừng quên rằng, Tiểu Lục Tử là đệ tử đắc ý nhất của phu quân, người làm sư phụ này để lại cho đệ tử vài thứ, không thể bình thường hơn được nữa, hơn nữa, không còn ai thích hợp hơn Tiểu Lục Tử cả. Phu quân cũng là hy vọng Tiểu Lục Tử có thể quản lý tốt Túy Tiên Cư, dù sao phu quân cũng đã từng đồng ý với Vương tỷ tỷ, nhất định sẽ giữ lấy cái bảng hiệu đó, nếu chỉ đơn thuần đem tặng cho Tiểu Lục Tử, vậy chẳng bằng đưa cho y một khoản tiền.

Ngô Phúc Vinh nói: - Có thể giao cho Tiểu Ngọc nhé, năng lực của Tiểu Ngọc tốt hơn Tiểu Lục Tử nhiều.

Bạch Thiển Dạ thở dài: - Vốn dĩ phu quân tính giao cho Tiểu Ngọc và Tiểu Lục Tử cùng quản lý, nhưng A Nam nhất định muốn đi cùng phu quân, tới chỗ ta khóc lóc quậy phá, ta cũng bị ép tới bất đắc dĩ, đành bằng lòng đưa hai vợ chồng họ đi cùng. À, Tiểu Lục Tử chỉ nắm phần lớn cổ phần, chứ không phải toàn bộ. Trong đó Điền thợ mộc, và Điền Thất ở Túy Tiên Sơn Trang sẽ chiếm ba phần cổ phần, Tiểu Lục Tử chiếm bốn phần, Vương thúc thúc một phần, mấy thúc thúc thẩm thẩm của Hồng Nô một phần, còn lại một phần sẽ để lại cho những nhân viên đã gia nhập vào Túy Tiên Cư sớm nhất. Ý của phu quân là vậy. Tiểu Lục Tử chủ yếu là quản lý Túy Tiên Cư ở thành Biện Lương, còn về Túy Tiên sơn trang ở Giang Nam thì giao cho Điền thợ mộc quản lý.

Ngô Phúc Vinh lúc bấy giờ mới gật đầu nói: - Sắp xếp như vậy rất phải, rất phải.

Bạch Thiển Dạ lại nói: - Cổ phần ở bệnh viện Thái sư của chúng ta sẽ giao cho người nhà Thẩm Văn, còn về sòng bạc, cửa tiệm Chu gia, Nhà hát lớn, liên minh đá cầu v.v những cổ phần này, vì phu quân lo Tiểu Lục Tử không quản lý hết được, cho nên dự định sau khi chúng ta rời đi, đều sẽ bán giá thấp cho tứ tiểu công tử và Chu gia, mà tiền thu được từ đây, sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện, quỹ từ thiện hợp tác cùng Học viện Thái sư, dùng khoản tiền đó mà xây bệnh viện, học viện. Mà những bệnh viện học viện này chuyên dùng để chuẩn bị cho gia quyến của những binh lính bỏ mạng trên chiến trường, hơn nữa phu quân sẽ còn chi một mười vạn quan tiền ra, những bệnh viện, học viện này sẽ miễn phí trọn đời cho những người đó, đồng thời còn cung cấp lương thực.

Mà quỹ từ thiện toàn bộ sẽ giao cho Vương thúc thúc quản lý, haizz, có quỹ từ thiện thì có thể gia tăng địa vị của Vương thúc thúc trong lòng dân chúng, cho dù phu quân không có mặt, cũng không có kẻ nào đến gây phiền toái cho ông ấy.

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói: - Điều này lão hủ hiểu, lão hủ hiểu.

Bạch Thiển Dạ nói: - Còn về sản nghiệp và đất đai của phu quân, sẽ chia làm hai giao cho thúc---.

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Lão hủ tuổi đã cao, còn muốn những thứ đó làm gì.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Phu quân biết thúc sẽ nói như vậy, phu quân đã nói rồi, hai miếng đất này không phải là để cho thúc, mà là để cho hai tiểu thiếp trẻ của thúc.

Khuôn mặt của Ngô Phúc Vinh đỏ ửng lên, thầm thì: - Hắn còn nhớ nhiều thứ thật.

Bạch Thiển Dạ cười khanh khách vài tiếng, lại tiếp: - Thẩm Văn, Tiểu Lục Tử mỗi người một phần, các thúc thúc thẩm thẩm của Hồng Nô sẽ chiếm hai phần, hai phần cho nhà Vương thúc thúc, về hai phần còn lại sẽ giao cho gia đình một đồ đệ khác của phu quân là Ngu Doãn Văn. Ngoài ra, phu quân còn để lại cho bọn họ một vạn quân tiền. Còn về phấn viết, sơn, nhà máy chế biến giấy và các công xưởng, sẽ đem giao cho Trịnh Hoa quản lý, trong đó, Ô Hữu Tài, Ô Hữu Hoa chiếm một phần, phần còn lại sẽ sung vào quỹ từ thiện.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, lại hỏi: - Vậy còn xưởng thủy tinh thì sao?

Bạch Thiển Dạ đáp: - Xưởng thủy tinh thì phu quân không dặn dò gì, chắc chàng tự có tính toán, à, còn có việc là, phu quân sẽ đem công nghệ chế tác Thiên Hạ Vô Song cho Phàn Lâu biết, năm đó Phàn lão gia cũng có ơn với phu quân, đây cũng coi như là để báo đáp cho Phàn lão gia, dù gì phu quân cũng chỉ cho họ biết về công nghệ chế tác, còn cách pha chế cụ thể vẫn là do Túy Tiên Cư bảo lưu. Cho nên Phàn Lâu không thể đến mức có thể đe dọa việc kinh doanh của Túy Tiên Cư, mục đích phu quân làm như vậy cũng là hi vọng có thể tạo ra một loại rượu mới thơm ngon hơn, ngoài Phàn Lâu ra, phu quân còn đem phương pháp bí mật giao cho Trương Xuân Nhi của Kim Lâu.

- Trương Xuân Nhi?

Ngô Phúc Vinh có chút kinh ngạc, cho Phàn Lâu biết, ông còn có thể hiểu được, dù sao lúc trước hoàn toàn phải dựa vào sự giúp đỡ của Phàn lão gia, Lý Kỳ mới vượt qua được cửa ải khó khăn, nhưng Trương Xuân Nhi và Lý Kỳ hình như vẫn có điều gì không đúng.

Bạch Thiển Dạ cũng chẳng giải thích, nói: - Đây là sự sắp xếp của phu quân.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, cũng chẳng hỏi tiếp nữa.

Bạch Thiển Dạ nói: - Đại khái là như vậy, Ngô thúc, thúc có ý kiến gì không?

Ngô Phúc Vinh vội lắc đầu: - Không có, không có, Ngô gia chúng ta đều hưởng bao hào quang như thế rồi, làm sao mà còn có ý kiến, nhưng mà, các ngươi không mang theo chút tiền đi sao?

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Xem ra Ngô thúc thúc đã lâu quá không tính sổ sách rồi.

Ngô Phúc Vinh lúng túng nói: - Già rồi, làm gì còn có sức lực.

Bạch Thiển Dạ nói: - Thực ra những gì nên chuyển đi thì sớm đã chuyển đi rồi.

Ngô Phúc Vinh gật đầu: - Thì ra là vậy.

Bạch Thiển Dạ lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa tới: - Trong này có viết rõ ràng tỉ mỉ nên chia cổ phần Túy Tiên Cư ra sao, phải làm phiền Ngô thúc rồi.

- Đây cũng là điều duy nhất lão hủ có thể giúp cho các ngươi, ngươi nói với Lý Kỳ, lão hủ nhất định sẽ giúp hắn ổn thỏa.

- Vâng, ta nhất định sẽ chuyển lời.

Ngô Phúc Vinh khẽ động khuôn miệng: - Có phải lão hủ không còn cách nào để gặp Lý Kỳ lần nữa không?

Khóe miệng Bạch Thiển Dạ lộ ra một nụ cười khổ, Ngô Phúc Vinh vội nói: - Không ngại, không ngại, chỉ cần sau khi các ngươi an toàn tới nơi, phái người tới đưa tin cho lão hủ---là được rồi.

Bạch Thiển Dạ gật đầu nói: - Nhất định, nhất định.

Ngô Phúc Vinh lại nói: - Vậy khi nào các ngươi lên đường?

Bạch Thiển Dạ có chút do dự:

- Chắc là sẽ mau thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi