BẮC TỐNG PHONG LƯU

- Hồng Nô, muội hát càng ngay càng tiến bộ.

Lý Kỳ mừng rỡ cười.

Quý Hồng Nô cười yếu ớt đáp:

- Lý đại ca, là bài hát huynh dạy dễ nghe. Hồng Nô rất thích bài Hồng Đậu này.

- Muội thích là tốt rồi. Tuy nhiên, với giọng ca của muội, cho dù có tùy ý hát hai ba câu, cũng đủ khuynh đảo chúng sinh. Huynh chỉ là thêu hoa dệt gấm thôi, không đáng nhắc tới.

Lý Kỳ thấy Quý Hồng Nô lộ vẻ e lệ, cười ha hả, lại hỏi:

- Không biết muội thích hát bài nào nhất?

Quý Hồng Nô nghiêng đầu suy nghĩ:

- Thủy Điều Ca Đầu, Hồng Đậu, Sứ Thanh Hoa, Tỉnh Mộng, còn cả bài Khói Bếp nữa.

Oa! Năm bài thì có ba bài của Vương Phi. Nếu như Quý Hồng Nô sống ở đời sau, chắc chắn là fan trung thành của Vương Phi.

Lý Kỳ gật đầu, híp mắt, như đang suy nghĩ tới cái gì đó. Lại nghe Quý Hồng Nô nói:

- Lý đại ca, lúc nào huynh để cho muội tới Túy Tiên Cư ca hát?

Lý Kỳ khẽ giật mình, hiếu kỳ hỏi:

- Có chút nóng ruột rồi à?

Trước kia đối với việc tới Túy Tiên Cư ca hát, Quý Hồng Nô luôn có tâm trạng mâu thuẫn. Nhưng hôm nay rõ ràng tự động nói ra, đã khiến Lý Kỳ rất là nghi hoặc.

Quý Hồng Nô khẽ thở dài:

- Muội nợ huynh và phu nhân nhiều lắm. Muội thực sự muốn làm chút chuyện cho huynh và phu nhân. Cho dù làm những công việc dọn dẹp, giặt quần áo như mấy người Trần đại nương cũng được.

Cô nàng Quý Hồng Nô này cũng thật là an phận.

- Dọn dẹp? Giặt quần áo? Thiệt thòi muội nghĩ ra được. Huynh cũng không hào phóng tới mức để muội dùng đôi tay đó vò quần áo.

Lý Kỳ tức giận nhìn nàng một cái:

- Ta đây gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Ài, thực ra ta vốn tính toán vừa qua yến tiệc tròn tuổi, lập tức cho muội tới Túy Tiên Cư ca hát. Nhưng thật không ngờ, gần đây có nhiều chuyện xảy ra, đến hiện tại ta vẫn còn loay hoanh giải quyết. Đã khiến muội buồn bực trong nhà.

Quý Hồng Nô vội nói:

- Lý đại ca, huynh đã bận rộn như vậy, thì không cần dành thời gian tới dạy muội hát đâu. Cần chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều mới tốt.

Thù không biết, hiện tại Lý Kỳ là không dám ra cửa, nên mới trốn tới đây. Bởi vì Thái Mẫn Đức đang đi khắp nơi tìm hắn. Trước cửa Tần phủ và Túy Tiên Cư đều có trạm gác ngầm của Thái Mẫn Đức.

Lý Kỳ nghĩ tới hiện tại Thái Mẫn Đức như đang ngồi trên chảo lửa, âm thầm cười nở hoa. Lão tử chưa khiến ngươi sụt hai mươi cân, thì lão tử còn chưa đi ra cánh cửa này. Ngoài miệng lại nói:

- Chuyện lớn bằng trời, cũng không lớn bằng việc tới nghe Hồng Nô hát. Huống hồ ta vừa nghe muội hát, mệt nhọc lập tức tan biến, cả người khoan khoái dễ chịu. Đây chính là cách nghỉ ngơi tốt nhất.

Quý Hồng Nô khờ dại tin là thật, đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Nếu không muội lại hát bài Sứ Thanh Hoa cho huynh nghe?

- Tốt.

Lý Kỳ gật đầu.

Quý Hồng Nô đang định gảy đàn hát lên, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng của Trần đại nương:

- Lý sư phó, có người tới tìm cậu.

Lý Kỳ nhướn mày đáp:

- Không phải cháu đã nói với thím rồi sao, mặc kệ là ai tới tìm, đều nói cháu không tại.

- Ái chà, hiền chất thật là uy phong! Ngay cả lão phu cũng không chịu gặp.

Vừa dứt lời, cửa liền mở, chỉ thấy Vương Trọng Lăng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt đầy sát khí.

Trần đại nương quăng ánh mắt xin lỗi về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ tất nhiên sẽ không trách bà ta, hơi gật đầu, ý bảo bà ta lui xuống.

Trần đại nương thi lễ một cái, liền vội vội vàng vàng rời đi.

- Đại lão gia.

Quý Hồng Nô sững sờ, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Vương Trọng Lăng có nghe nói qua về Quý Hồng Nô, nhưng chưng từng thấy mặt nàng, hơi gật đầu nói:

- Cô đi ra ngoài trước di.

Có lầm không vậy? Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Vương thúc thúc, đây là phòng của Hồng Nô mà.

Vương Trọng Lăng nghe hắn nói như vậy, lửa giận nhất thời bùng lên, cả giận:

- Lão phu chỉ biết đây là nhà của con gái ta.

Mịa! Lão hàng này không có chút lễ phép nào.

Lý Kỳ rất kinh bỉ Vương Trọng Lăng.

Quý Hồng Nô sợ Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng cãi nhau, vội vàng hành lễ, sau đó bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi còn đóng cửa lại.

Quý Hồng Nô vừa đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Lão hàng này dẵm phải cứt chó à?

Lý Kỳ chứng kiến vẻ mặt hận không thể nuốt chửng hắn của Vương Trọng Lăng, trong lòng không yên bất an.

- Hiền chất thật là có nhã hứng. Tình hình đến mức này rồi, ngươi còn có tâm tình ở đây nghe hát.

Vương Trọng Lăng đặt mông ngồi xuống ghế, cười lạnh nói.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tiểu chất mới tới đây được một lúc.

Nhưng vẻ mặt tươi cười của Lý Kỳ đã khiến Vương Trọng Lăng càng phẫn nộ, chợt vỗ mạnh bàn, cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi thật to gan. Trước thì đắc tội Vương tương, giờ lại đắc tội Bạch tương. Ngươi có phải ngại mệnh quá dài hay không? Nếu là như vậy, ngươi nhảy luôn xuống sông tự tử đi, đỡ ở chỗ này hại người hại mình.

- Đắc tội Bạch tương?

Lý Kỳ kinh ngạc:

- Vương thúc thúc, tiểu chất đắc tội Bạch thúc thúc khi nào?

- Tiểu tử ngươi còn chối cãi?

Vương Trọng Lăng tức giận hừ một tiếng:

- Sáng nay lúc vào triều, Bạch tương liền bảo ta đuổi ngươi khỏi Túy Tiên Cư. Nếu ngươi không đắc tội ông ấy, thì vì sao ông ấy phải làm như vậy? Hiện tại Vương tương đang không ngừng chĩa vào ta, toàn bộ nhờ mấy người Bạch tương hỗ trợ. Ngươi không giúp đỡ thì chớ, lại còn muốn giậu đổ bìm leo.

Ông ta thực sự bị chọc tức. Đang yên đang lành bị Vương Phủ ghi hận. Lại vô duyên vô cớ bị Bạch Thế Trung lên án một trận. Mà tất cả mọi việc đều do Lý Kỳ gây nên.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hãi:

- Bạch thúc thúc bảo thúc đuổi cháu khỏi Túy Tiên Cư?

- Ta việc gì phải nói dối ngươi. Lẽ nào lão phu nhàn tới mức ấy?

Vương Trọng Lăng hừ một tiếng.

Chẳng lẽ Bạch Thế Trung đã biết chuyện mình và Thất Nương? Chẳng lẽ đêm đó…

Lý Kỳ nhướn mày, thử hỏi:

- Không biết Bạch thúc thúc còn nói gì không?

- Đúng rồi, ông ấy còn bảo ta cảnh cáo ngươi, lần sau sẽ không phải là dùng cây gậy chiêu đãi ngươi, mà là cung tiễn.

Vương Trọng Lăng khó hiểu nói. Ông ta không biết nguyên nhân trong đó, càng không biết Bạch Thế Trung nhờ nhắn lại như vậy là có ý gì.

Vương Trọng Lăng không rõ, nhưng Lý Kỳ lại nhất thanh nhị sở, sau lưng lạnh băng băng. Nghĩ bụng, hóa ra đêm đó không liên quan tới Bạch phu nhân, mà tất cả đều là do Bạch Thế Trung phân phó. Chắc thời gian qua Thất Nương còn ưu phiền hơn mình tưởng tượng.

Lý Kỳ vừa nghĩ tới Bạch Thiển Dạ, trong lòng lại lo lắng.

Vương Trọng Lăng thấy Lý Kỳ lặng lẽ không nói, vội la lên:

- Bây giờ ngươi định làm thế nào?

Nếu không phải Lý Kỳ còn có cổ phần ở Túy Tiên Cư, thì ông ta đã sớm đuổi Lý Kỳ đi rồi. Đâu cần đợi tới ngày hôm nay.

- Đánh.

- Cái gì?

Đổ mồ hôi! Nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Không có gì, không có gì.

Vương Trọng Lăng trừng hắn một cái, rất vô lại nói:

- Chuyện giữa ngươi và Bạch tương, ta không muốn hỏi tới. Tuy nhiên việc này nếu là do ngươi gây ra, vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm.

- Tiểu chất biết rồi.

Lý Kỳ thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Vương Trọng Lăng, rất sợ ông ta tức giận đến đau tìm mà chết, vội vàng gật đầu, cười nói:

- Vương thúc thúc, hiện tại thúc lo lắng nhất là Vương tương phải không?

Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Vương Trọng Lăng trừng mắt một cái, gật đầu.

- Vậy Vương tương sợ ai nhất?

Lý Kỳ cười hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi