BẮC TỐNG PHONG LƯU

- À, là như vậy, cả đêm qua tiểu đệ ngủ không được ngon giấc. Ngô Tiểu Lục đau khổ nói.

"Không ngủ được? Không ngủ được tới tìm ta làm cái gì? Ta cũng không phải là bác sĩ tâm lý." Lý Kỳ nhìn nhìn, tùy ý hỏi: - Nhớ Tiểu Đào?

Ngô Tiểu Lục vô ý thức lắc đầu, lại lắc đầu mạnh, đỏ mặt nói: - Hiện tại tiểu đệ đâu có thời gian nghĩ tới những việc đó.

"Cắt! Cứ như bận lắm không bằng". Lý Kỳ híp mắt, không nhịn được hỏi: - Vậy vì sao mà ngủ không được?

Ngô Tiểu Lục cúi đầu đáp: - Là vì đệ chưa từng nấu ăn ở trước mặt nhiều người như vậy. Cho nên

"Hiểu rồi. Thì ra là tiểu tử này khẩn trương đến không ngủ được". Lý Kỳ biết Ngô Tiểu Lục là hạng người cho ba phần nhan sắc, liền có thể mở phường nhuộm. Bởi vậy vỗ vai của cậu ta, thành khẩn nói: - Tiểu Lục Tử à, Lý ca rất lý giải vì sao ngươi khẩn trương. Tuy nhiên việc gì cũng có lần đầu. Hôm qua ta thấy kỹ thuật rán đậu của ngươi đã rất thuần thục. Cho nên ngươi không cần phải khẩn trương. Cứ làm như những gì ta dạy tối qua là được. Lý ca rất tin tưởng ngươi. Dù sao ngươi cứ tập trung rán đậu cho ta. Những việc khác không cần phải quan tâm. Chú ngươi sẽ giúp ngươi. Nhớ kỹ, chỉ cần tập trung làm, nhất định sẽ được khách hàng tán thành. Làm một người đầu bếp, phải có lòng tin vào chính mình, biết chưa?

- Đệ biết rồi, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không để huynh phải mất mặt.

Trai qua Lý Kỳ động viên, quả nhiên lòng tin của Ngô Tiểu Lục tăng nhiều. Sự căng thẳng vừa rồi đã quét sạch. Cậu ta đứng thẳng sống lưng, lời thề son sắt nói.

Lý Kỳ vỗ vai cậu ta, cười cười: - Trẻ nhỏ dễ dạy. Tốt lắm, trời sắp sáng rồi, ngươi nhanh đi lấy đậu hũ ra. Sau đó thông báo cho chú của ngươi, chuẩn bị mở cửa buôn bán. Ta còn có việc, đi trước đây. Nhớ kỹ, ngươi nhất định làm được.

- Vâng. Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.

Lý Kỳ rời đi Túy Tiên Cư từ cửa sau. Rồi dọc theo bờ sông đi về hướng tây, tới một nơi sơn thanh thủy tú, người ở thưa thớt. Nước sông thanh tịnh chảy xuôi, gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, tiếng lá rụng rào rạc, tiếng chim hoàng anh hát vang, âm thanh của buổi sáng, thật khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lý Kỳ đứng ở bờ sông, duỗi mạnh lưng một cái, hít sâu một hơi, trong đầu chỉ một chữ - Sướng. "Sống dưới tầng lớp thấp là khổ? Hừ, hiện tại lão tử đang sống một cuộc sống không phiền lụy đây."

Thực ra Lý Kỳ có việc quan trọng quái gì đâu. Hắn chỉ là muốn đi ra ngoài, buông lỏng một chút, thuận tiện hun đúc tâm tìnhMá nó chứ, quan trọng nhất là hắn thực sự không muốn ngửi tiếp cái mùi chao kia. Vừa nghĩ lại thôi hắn đã cảm thấy chán ghét rồi.

Thực ra Lý Kỳ không thích ăn chao cho lắm. Chỉ là cha ruột và cha vợ của hắn đều rất thích món này. Cho nên hắn mới nghiên cứu qua về chao. Món chao mà hắn làm, là kết hợp sở trường giữa chao Thiệu Hưng và chao An Đông. Tự mình nghiên cứu ra một loại chao kiểu mới.

Chỉ có Ngô Phúc Vinh còn tưởng hắn đi ra ngoài làm việc quan trọng. Đến hiện tại vẫn vì hắn mà lo lắng.

Đương nhiên, Lý Kỳ rất muốn nói thật với Ngô Phúc Vinh. Nhưng hắn là người đưa ra quyết sách. Ở thời điểm mấu chốt, nếu không làm gương tốt, mà lười biếng bỏ bê công việc. Việc này nếu nói ra, sẽ làm mọi người mất sĩ khí. Vì vậy hắn mới đưa ra hạ sách này. Huống hồ rán đậu cũng không phải việc khó khăn gì. Một mình Ngô Tiểu Lục là đủ.

Làm vài động tác khởi động xong, Lý Kỳ xách cần câu, cũng không móc mồi câu vào lưỡi, liền ném trực tiếp vào trong dòng sông. Sau đó cắm cần câu xuống đất bùn. Xác định là chắc chắn, mới vỗ hai tay, thở dài một tiếng. Đi tới một cây đại thụ bên cạnh, ngồi xuống dựa lưng vào thân cây, dùng nón vành che mặt, yên tĩnh ngủ một giấc.

Câu cá? Lý Kỳ chẳng kiên nhẫn như vậy. Hắn ngược lại rất sùng bái tư tưởng câu cá của Khương thái công.

Dù mấy ngày nay mệt đến chết đi sống lại, nhưng trôi qua cũng phong phú. Không giống như mấy ngày mới tới, đần độn không có việc gì làm. Nỗi nhớ về cha mẹ và vợ cũng nhạt đi rất nhiều. Trong lúc bất tri bất giác, Lý Kỳ đã dần dần sát nhập với thời đại này.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Lý Kỳ lờ mờ nghe thấy có tiếng người gọi. - Công tử, công tử, cá mắc câu rồi.

"Ủa, như vậy cũng có cá mắc câu. Thánh nhân đúng là Thánh nhân, làm việc gì cũng có đạo lý". Lý Kỳ chợt bừng tình, đứng lên, mừng rỡ nhìn về phía bờ sông. Ngay lập tức, khuôn mặt cứng lên, dùng sức dụi mắt, kinh ngạc nói: - Ơ? Cần câu của mình đâu rồi nhỉ?

Vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách bên cạnh. Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt tinh sảo tuyệt mỹ chính đang mỉm cười nhìn mình.

Là một cô nương tuổi chừng hai mươi, lông mày như vẽ. Đôi mắt trong vắt như nước, môi hồng răng trắng. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, eo nhỏ lả lướt, khí chất lịch sự tao nhã.

Lý Kỳ thấy cần câu bằng trúc của mình chính đang nằm trong tay tay ngọc của nàng kia, liền cả kinh hỏi: - Ủa! Đây không phải là gậy trúc của ta saoÀ không, cần câu của ta?

Không sai, nữ tử áo trắng kia chính đang cầm cái cần câu mà Lý Kỳ vừa mới cắm ở bờ sông. Chỉ là Lý Kỳ không biết vì sao cái cần câu đó lại ở trong tay cô gái này. Duy nhất có thể xác định, vừa rồi mình bị tiểu nương tử kia đùa giỡn. Lập tức vươn tay, tức giận nói: - Mau trả cần câu cho ta.

- Trả thì trả. Cô gái áo trắng thấy vẻ sốt ruột của Lý Kỳ, cười mỉm đưa cần câu tới.

Lý Kỳ nhận lấy cần câu, cẩn thận vuốt ve một lần, u oán nhìn cô gái áo trắng, thầm thì nói: - May mà dáng mạo của ngươi không tồi, không tới mức dọa sợ cá của ta.

Cô gái áo trắng nghe thấy Lý Kỳ thì thầm, vểnh môi khẽ cười:

- Nếu công tử đã vô tâm câu cá, vậy cái cần câu có tác dụng gì, lẽ nàoCông tử học theo Khương thái công thả câu ở bờ sông?

"Oa! Cô nàng này thật thông minh!" Tuy nhiên, dù Lý Kỳ da mặt dày, cũng không dám trực tiếp thừa nhận mình bắt chước Khương thái công, cười hỏi: - Cô nương dựa vào đâu mà nói như vậy?

- Tôi vừa thấy công tử thả cần câu ở đấy mà không quan tâm. Cho nên hiếu kỳ nhìn xuống lưỡi câu. Thấy trên lưỡi câu không có con mồi. Mà ở bên cạnh công tử cũng không đặt con mồi. Câu cá mà không mang môi, từ xưa tới nay, ngoại trừ Khương thái công ra, không còn ai khác. Cô gái áo trắng nhịn cười đáp. "Chảy mồ hôi! Khả năng quan sát của cô gái này cũng quá mạnh. Không đi làm cảnh sát thật là lãng phí". Lý Kỳ vươn tay sờ đầu, lúc này mới phát hiện cái nón cũng không thấy.

Nhìn xung quanh, Lý Kỳ chợt phát hiện cái nón của mình đã rơi xuống bên cạnh cái cây. Chắc vừa nãy ngủ, không cẩn thận bị rơi xuống. Liền bước nhanh tới, nhặt nón lên, phủ bụi, rất kiểu cách khẽ bóp đỉnh nón, ho khan vài tiếng, cười nói: - Cô nương chê cười rồi. Tôi chỉ là một người rảnh rỗi, không dám so sánh với Khương thái công. Khương thái công lão nhân gia là câu được cá lớn. Mà tôi tối đa cũng chỉ câu được một con tôm nhỏ. Ngược lại cô nương Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng cười hắc hắc vài tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi